Trong căn phòng yên tĩnh, cận Tư Viễn đang lăn qua lăn lại trên giường trong lòng thấy nhàm chán, không thoải mái. Ánh nắng bên ngoài dịu dàng chiếu vào phòng qua cửa sổ, thấy nhàm chán liền rời khỏi giường chuẩn bị ra ngoài:
"Cứ ngồi lỳ một chỗ như thế này cũng không phải là cách tốt, vậy chi bằng đi ra ngoài tìm việc gì đó làm để có thêm ngân lượng trang trải."
Những gì Tống Tương vừa nói cũng khiến Cận Tư Viễn ý thức được tình cảnh của hắn ta lúc này, không còn Cận gia làm chỗ dựa thì hắn ta chẳng là cái gì cả. Lúc bước ra cửa phòng hắn đã thấy những người ở tầng dưới đang xôn xao bàn luận về việc của hắn:
"Ngươi thử nói xem tên tiểu tử đó mới chỉ mười tuổi có thể làm ra chuyện gì mà đến mức bị đuổi ra khỏi nhà chứ?"
"Việc này khó nói lắm a! Chúng ta làm sao có thể nhìn thấu được những mặt tăm tối của các đại gia tộc chứ?"
"Nhưng tiểu tử đó bị đuổi đi cũng tốt nên để cho hắn ăn một chút khổ, thì mới thấu hiểu cho những người như chúng ta. Từ khi hắn nắm việc kinh doanh ở Đức Nhân đường thì việc kinh doanh dược liệu ở trấn này đều do bọn họ độc chiếm, lúc đó không phải những người như chúng ta cũng ăn đủ khổ sao."
Nhóm người bên dưới vừa ăn uống vừa nói chuyện về Cận Tư Viễn cùng Đức Nhân đường. Sắc mặt của Cận Tư Viễn lúc này hết trắng rồi lại xanh trong lòng rất không thoải mái. Nếu là trước đây Cận Tư Viễn đã sớm lao xuống lý luận với mấy người đó rồi. Nhưng bây giờ thì khác trước rồi, hắn chỉ có một thân một mình tự nhiên không muốn kéo thêm rắc rối vào lúc này.
Cận Tư Viễn hít thở một hơi thật sâu, trên mặt nở một nụ cười trông rất khó coi rồi đi ra khỏi cửa. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn bị đuổi ra khỏi nhà, sau này những kiểu bàn tán tương tự như vậy vào lúc trà dư tửu hậu sẽ còn rất nhiều nên hắn cũng không thèm để ý đến nữa.
Cận Tư Viễn đang lang thang một mình trên đường phố thì thấy ở cửa Từ Trí dược đường đang có thông báo tuyển người làm. Sự xuất hiện của dược đường nhỏ Từ Trí này không làm Cận Tư Viễn phải bận tâm.
Kể từ khi Cận Tư Viễn phụ trách Đức Nhân đường cũng nhiều năm như vậy rồi cũng không thèm để mắt nên Từ Trí dược đường chính vì vậy mà cái đường nhỏ bé này mới còn tồn tại được.
Bây giờ không còn là đường chủ của Đức Nhân đường nữa thì hắn đành phải cắn răng bước vào để tìm kiếm cơ hội cho mình. Mặc dù tuổi của Cận Tư Viễn không lớn nhưng y thuật của hắn có thể nói là nhất nhì ở cái tiểu trấn này.
Chỉ có điều là lúc trước do hắn quản lý Đức Nhân đường lên chưa từng bộc lộ ra bên ngoài. Cận Tư Viễn tự tin bước vào Từ Trí đường, hắn tin rằng với năng lực của hắn sẽ được nhận vào làm, khi có một công việc thì nhắn tin mình sẽ không còn thấy nhàm chán trống rỗng như lúc này nữa.
Trước đây Cận Tư Viễn luôn có những hành vi ngang ngược cho nên hắn chưa từng đến Từ Trí đường bao giờ, nhưng những người ở trong dược đường nhỏ này đều biết đến hắn, quản sự lên tiếng:
"Cận công tử, cơn gió nào dẫn ngài đến nơi nhỏ bé này của chúng ta vậy?"
Cận Tư Viễn trước đây đã rất ngang ngược chưa từng chìa cho ai mặt mũi, giờ này hắn bị rớt đài khỏi Đức Nhân đường đương nhiên những người ở dược đường Từ Trí này cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt. Cận Tư Viễn không thấy khó chịu, khoé miệng cong lên nở một nụ cười:
Loading...
"Trưởng quầy của các ngươi đâu?"
Cận Tư Viễn muốn trực tiếp gặp trưởng quầy để nói về công việc hắn muốn làm ở đây nên không muốn nói nhiều với những người này. Người quản sự thấy thái độ thờ ơ của Cận Tư Viễn với mình thì hừ lạnh một tiếng rồi chế giễu hắn:
"Trưởng quầy của chúng ta rất bận rộn, đâu có giống như Cận thiếu gia không phải làm gì cả."
Bộ dạng không coi ai ra gì của quản sự khiến Cận Tư Viễn muốn nổi đóa. Hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mắt, tuy rằng về chiều cao hắn không chiếm ưu thế nhưng về mặt khí chất thì không hề thua thiệt:
"Ngươi có biết tại sao Từ Trí đường của các ngươi bao nhiêu năm qua vẫn không lớn mạnh nổi không? Đó là vì đã phí cơm nuôi những kẻ có con mắt có con mắt cao hơn cái đầu như ngươi đấy."
Nói xong Cận Tư Viễn liền phớt lờ đi bộ dạng của người quản sự, hướng vào phía trong hét lớn:
"Trưởng quầy, trưởng quầy mau ra ngoài."
Trưởng quầy đang kiểm tra đồ trong kho thì nghe thấy tiếng la hét từ bên ngoài vang vọng vào trong, tưởng bên ngoài xảy ra chuyện lớn gì bèn vội vàng ném cuốn sổ trong tay qua một bên chạy nhanh đến dược phòng xem là chuyện gì. Vừa thấy trưởng quầy đi ra thì quản sự liền lên tiếng:
"Trưởng quầy chính là người này đến dược phòng của chúng ta gây sự."
Cận Tư Viễn không nói gì mà chỉ bình tĩnh quan sát xem vị trưởng quầy xử lý chuyện này như thế nào. Trưởng quầy cũng không phải là người không nói lý, nghe quản sự nói lại thì sắc mặt ông ta trở nên nghiêm túc.
"Nói gì thì nói, người đến là khách nhân sao người lại cư xử thô lỗ như thế chứ?"
Bị trưởng quầy giáo huấn, quản sự cảm thấy ấm ức lên tiếng chất vấn:
"Trưởng quầy, người quên rồi sao?"
"Câm miệng, mau đi làm việc đi ở đây đã có ta rồi."
Quản sự chưa nói hết câu thì bị trưởng quầy chặn lại. Vậy là quản sự đó buộc phải ngậm miệng và đi làm việc của hắn. Sau khi quản sự đi khỏi trên mặt hắn vẫn còn hậm hực. Lúc này khuôn mặt của trưởng quầy mới giãn ra rồi cố nặn ra một nụ cười tươi chào hỏi:
"Cận công tử, thật xin lỗi, là hạ nhân của ta không biết cách cư xử."
Nghe được lời này của trưởng quầy, Cận Tư Viễn cũng bớt lửa giận trong lòng xua xua tay trả lời:
"Nếu trưởng quầy đã nói vậy, thì ta cũng không muốn tính toán gì với hắn."
Cận Tư Viễn nói xong trưởng cũng mỉm cười gật đầu, trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc hỏi:
"Cận công tử phải là bị bệnh đấy chứ?"
"Không có."
Cận Tư Viễn bình tĩnh trả lời trưởng quầy Từ Trí đường.
"Hôm nay ta đến là để nói chuyện công việc."
Nghe xong trưởng quầy trợn tròn mắt kinh ngạc, không phải Cận Tư Viễn bị đuổi ra ngoài sao, không phải hắn và Cận gia không còn liên quan tới nhau nữa sao? Nếu như vậy thì còn công việc gì để nói đây. Nhìn nét mặt khó tin của trưởng quầy Cận Tư Viễn chỉ tay vào tờ thông báo trên bản tin ngoài cửa hỏi:
"Các người không phải đang thiếu người làm sao? Trưởng quầy ngươi xem ta có thể được không."
Cận Tư Viễn nói xong còn sợ trưởng quầy cho rằng hắn còn nhỏ tuổi không đủ năng lực nên vội vàng thêm lời:
"Ta cũng nghiên cứu y thư nhiều năm, bốc thuốc chữa bệnh đều không thành vấn đề."
"Không phải ta nghi ngờ năng lực của Cận công tử mà là quả thật công tử không thích hợp làm việc ở chỗ chúng ta."
Vẻ mặt trưởng quầy có chút e dè, ông ta bất đắc dĩ thở dài không dám nhìn thẳng vào mắt Cận Tư Viễn. Cận Tư Viễn nhíu mày, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc:
"Các người không phải đang cần tìm dược sư sao? Ta đều có thể làm được."
Vị trưởng quầy nhìn ánh mắt ngây thơ của Cận Tư Viễn cũng không đành lòng nói lời từ chối, nhưng ở cái tiểu trấn này hắn ta làm việc gì cũng phải suy nghĩ trước sau, phải nghĩ đến phòng dược nhỏ của chính mình. Hắn ta giải thích:
"Cận công tử, thân phận của cậu đặc biệt quả thật không thích hợp ở lại đây."
Ngay khi vị trưởng quầy nói xong, Cận Tư Viễn đã hiểu ra. Hắn bị gia gia trục xuất khỏi Cận gia nếu như gia gia mà biết được có người dám chứa chấp hắn thì chính là đối đầu với Đức Nhân đường, e rằng người đó sẽ trở thành mục tiêu công kích của Đức Nhân đường.
Nhìn ra vẻ mặt bất đắc dĩ của trưởng quầy, Cận Tư Viễn không có nán lại thêm nữa mà dứt khoát rời đi. Hắn nhìn trưởng quầy khoé miệng cười nhạt:
"Không sao. Ta hiểu rồi, ta không trách ông, vậy ta đi trước."
Lúc Cận Tư Viễn quay người bước đi thì trưởng quầy đã ngăn hắn lại:
"Cận công tử, chờ một chút."
Không lâu sau trưởng quầy xuất hiện trở lại trước mắt Cận Tư Viễn cùng với một hầu bao trong tay. Cận Tư Viễn không cần mở miệng hỏi cũng thừa biết bên trong đó là ngân lượng. Cận Tư Viễn nhìn trưởng quầy chằm chằm bằng ánh mắt khó hiểu không biết trưởng quầy định làm cái gì. Trưởng quầy liền cầm tay Cận Tư Viễn lên đặt túi bạc vào tay hắn rồi nói:
"Cận công tử, việc của cậu ta cũng được nghe nói. Một thân một mình lăn lộn bên ngoài rất khó khăn, nên đây là chút lòng thành của ta mong cậu hãy nhận lấy."
Cận Tư Viễn nhìn túi bạc trong tay có phần sững sờ, hắn vội vàng nhét túi bạc trở lại tay trưởng quầy nói:
"Đa tạ lòng tốt của trưởng quầy, ta không thiếu tiền, ông giữ lại để điều hành được phòng của mình đi."
Sau khi nói xong Cận Tư Viễn rời đi mà không quay đầu lại nhìn thấy một lần. Khóe miệng Cận Tư Viễn nhếch lên, có lẽ là hoàn cảnh của hắn lúc này không tệ như hắn tưởng tượng. Khi Cận Tư Viễn đi khỏi, quản sự nhìn trưởng quầy của mình ánh mắt lộ rõ tia nghi ngờ và cho rằng ông chủ hôm nay không bình thường.
"Trưởng quầy, sao hôm nay người lại khách sáo với tên tiểu tử đó vậy. Ai chả biết hắn vừa bị trục suất khỏi Đức Nhân đường."
Trưởng quầy nhìn người quản sự trước mắt mắng:
"Ếch ngồi đáy giếng."
Người quản sự bị ông chủ mắng mặt thì cúi gầm xuống nhưng không cam tâm, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó nghe không rõ. Biết quản sự không hài lòng, trưởng quầy nhìn hắn ta rồi lên giọng giáo huấn:
"Một con lạc đà gầy vẫn hơn một con ngựa béo, ngươi thật sự nghĩ rằng tiểu tử Cận Tư Viễn đó sẽ thua kém ngươi nếu như không có Đức Nhân đường làm chỗ dựa sao."
Nghe thấy lời giáo huấn, quản sự không nhịn được phản bác lại:
"Bằng không thì sao tiểu tử đó cũng chỉ là một thiếu niên vắt mũi chưa sạch thì còn có thể làm gì chứ?"
Vị quản sự này nói lại bằng giọng điệu mỉa mai khinh thường. Lúc này trưởng quầy chỉ nhẹ nhàng châm biếm:
"Nói ngươi ếch ngồi đáy giếng không oan, ngươi thực sự cho rằng một đứa trẻ quản lý Đức Nhân đường đâu ra đấy sẽ chỉ là đứa trẻ bình thường thôi sao."
"Vậy thì đã sao, không phải đằng sau Đức Nhân đường còn lão giao tử đó sao, bây giờ hằn bị trục suất rồi hắn còn có thể sống tốt được mấy ngày nữa chứ?"
"Ngươi cho rằng Cận lão gia tử thật sự là người máu lạnh vô tình sao. Hơn nữa Cận Tư Viễn đó lại là hậu duệ duy nhất của Cận gia, khi Cận lão gia tử trong tuổi không lẽ cơ nghiệp vậy lại không có người kế nghiệp sao.
Lúc này quản sự mới vỡ lẽ ra rồi nói:
" Trưởng quầy vừa nãy sao người không giữ tiểu tử đó lại, hắn sẽ coi chúng ta như ân nhân mà đối đãi. "
Trưởng quầy bất đắc dĩ thở dài:
" Ngươi ngốc à? Lúc này ai mà biết được nội bộ Cận gia đang có chuyện gì. Không phải lúc nào thừa nước đục thả câu mới là thượng sách đâu. Nếu Cận lão gia tử vì chuyện chúng ta thu nhận tiểu tử đó mà nổi giận thì chúng ta coi như xong. "
" Trưởng quầy, người thật anh minh. "
Nghe thấy những lời vuốt mông ngựa của quản sự, trưởng quầy nở nụ cười hài lòng nhưng vẫn tiếp tục giáo huấn quản sự:
" Sau này người đến dù là ai đi chăng nữa thì cứ đối đãi như khách nhân là được, không được lặp lại chuyện ngày hôm nay nữa."