Cận Tư Nguyệt trở về căn nhà gỗ bí mật, không biết tình hình bên ngoài chỉ có thể thấp thỏm lo lắng:
"Tiểu Cầm, người nói xem sẽ không có chuyện gì xảy ra với Viễn nhi phải không?"
Tiểu cầm ở đây cùng với Cận Tư Nguyệt từ khi còn nhỏ và cũng không biết vì về thế giới bên ngoài căn nhà gỗ bí mật này. Nhưng thấy Cận Tư Nguyệt trong trạng thái thấp thỏm lo lắng như vậy, nàng cũng chỉ biết lên tiếng an ủi:
"Tiểu thư đừng quá lo lắng, tiểu thiếu gia phúc lớn mạng lớn sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ."
Cận Tư Nguyệt luôn bồn chồn trong lòng, nàng cứ đi qua đi lại quanh phòng không nghĩ ra phải làm gì để dung hòa được Cận Tư Viễn và gia gia. Bây giờ gia gia đang tức giận, Cận Tư Viễn cũng cứng đầu không kém thì dù nàng có nói nhiều hơn nữa bọn họ cũng không ai nghe lọt tai những lời của nàng.
Cận Tư Nguyệt thì lo lắng đến mức không biết phải làm gì, còn Cận Tư Viễn lại có vẻ thoải mái hơn. Nói gì thì nói, dù sao Cận Tư Viễn tuy còn nhỏ nhưng lại là người từng trải, hắn biết ra ngoài nếu không có tiền thì không làm được chuyện gì vì vậy khi hắn rời khỏi nhà không quên mang theo ngân lượng.
Ra khỏi cửa, Cận Tư Viễn không có nơi nào để đi, vì vậy hắn chỉ có thể tìm nhà trọ. Chỉ có điều ở trấn này chỉ có duy nhất một nhà trọ "bằng hữu" hắn có thể miễn cưỡng ở đây. Lão thiên gia quả thật cũng biết cách trêu đùa người khác, Cận Tư Viễn bước vào cửa hắn đã chạm trán với người hắn không muốn gặp Triệu Nghi Thanh
Lúc trước Triệu Nghi Thanh đến Đức Nhân đường tìm người, hắn đã tỏ thái độ cứng rắn như thế, thậm chí còn mắng mỏ người ta, không biết bây giờ hắn sẽ bị Triệu Nghi Thanh chế nhạo như thế nào. Cho dù là như vậy Cận Tư Viễn cũng sẽ chịu đựng, dù sao hắn cũng không muốn phải ngủ ngoài đường. Cận Tư Viễn bước vào trước khi Triệu Nghi Thanh lên tiếng thì Cận Tư Viễn đã nói trước:
"Ông chủ Triệu hôm nay sao không ở tiệm nữ trang mà lại đến đây, không lẽ viết ta đến nên đã đặc biệt ở đây tiếp đón?"
Triệu Nghi Thanh nghe xong quay lại nhìn người vừa nói thì thấy một tiểu tử thấp hơn mình một cái đầu liền sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười:
"Hóa ra là Cận đường chủ, không đón tiếp được từ xa thật đáng tiếc."
Nghe vậy, vẻ mặt Cận Tư Viễn liền thay đổi:
"Ông chủ Triệu xưng hô như vậy không còn thích hợp nữa rồi."
Trước khi Triệu Nghi Thanh kịp phản ứng, Cận Tư Viễn đã nói tiếp:
Loading...
"Không biết chỗ ông chủ Triệu còn phòng không? Ta lấy một phòng và định sống ở đó trong thời gian tới."
Triệu Nghi Thanh cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, hắn gọi tiểu nhị đến rồi cười nói:
"Ngươi mau chuẩn bị một phòng tốt nhất cho Cận công tử."
Nghe Triệu Nghi Thanh phân phó xong, Cận Tư Viễn vội vàng tiến lên ngăn cản:
"Không cần phòng quá tốt, chỉ cần phòng bình thường là được, ta cũng chỉ có một mình."
Mặc dù Cận Tư Viễn chưa bao giờ phải chịu khổ nhưng một số điều cơ bản hắn cũng hiểu được. Bây giờ trong tay hắn chỉ có một chút tiền nếu không nghĩ cách kiếm tiền thì số tiền đó dần dà rồi cũng hết. Vì vậy trước khi kiếm ra tiền phải chi tiêu tiết kiệm lại. Triệu Nghi Thanh biết tiểu tử trước mắt đang lo lắng điều gì liền mỉm cười rồi vui vẻ nói:
"Cận công tử yên tâm ta chỉ lấy ngươi năm phần thôi."
"Không cần, ta không muốn thiếu nợ ngươi cái gì."
Cận Tư Viễn lắc đầu, dù cho hắn có trở lên nghèo hèn, dù cho cuộc sống không còn tốt như lúc trước nhưng không thể vì vậy mà đánh mất nhân phẩm của mình được. Thấy Cận Tư Viễn kiên trì như vậy thì Triệu Nghi Thanh cũng khách khí nói:
"Vậy nếu Cận công tử cần ta giúp đỡ gì thì cứ đến tìm ta."
"Vậy đa tạ ông chủ Triệu"
Cận Tư Viễn không từ chối việc này, dù sao trong cuộc sống bên ngoài cũng khó khăn thì thêm bạn bớt thù mới tốt. Sau khi nói xong vài câu nói với Triệu Như Thanh, Cận Tư Viễn được tiểu nhị đưa đi nhận phòng. Cửa phòng mở ra, căn phòng này khác xa căn phòng của hắn ở Cận gia.
"Cận công tử, ngài mau kiểm tra xem trong phòng có thiếu thứ gì không, nếu thiếu thì báo lại ta sẽ mang đến."
Tiểu nhị không nhìn thấy thay đổi trong mắt của Cận Tư Viễn mà chỉ làm việc theo tuần tự quy định của nhà trọ. Cận Tư Viễn đặt hành lý xuống giường xua xua tay nói với tiểu nhị:
"Ta thấy ở đây cũng đủ rồi, ngươi xuống trước đi."
Sau khi tiểu nhị rời đi, Cận Tư Viễn liền lấy khăn ra tự lau dọn văn phòng từ trong ra ngoài. Dù Cận Tư Viễn còn nhỏ tuổi nhưng tiểu tử này lại có yêu cầu cao về môi trường sống. Phần lớn phòng ở có thể không cần lớn, Không cần sang trọng nhưng nhất định phải sạch sẽ.
Cận Tư Viễn không để tiểu nhị lau dọn là do tiểu tử này thấy khăn lau của tiểu nhị không sạch sẽ, hắn không chịu nổi khi thấy chiếc khăn lau đó đã từng dọn dẹp cho người khác. Sau khi Cận Tư Viễn dọn dẹp xong phòng của mình, nhìn thấy căn phòng có một diện mạo mới thì cận từ Viễn nở một nụ cười tự mãn với thành quả lao động của hắn.
"Thì ra trước đây bọn họ cũng phải làm việc mệt nhọc như vậy."
Nghĩ đến cảnh những hạ nhân giúp hắn dọn dẹp phòng thì Cận Tư Viễn bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến bọn họ. Bận rộn dọn phòng xong Cận Tư Viễn không còn việc gì để làm. Khi rồi khỏi khi rời khỏi nhà Cận Tư Viễn không có lấy bất cứ thứ gì khác chỉ mang theo vài bộ y phục và một ít ngân lượng.
Lúc trước bận bịu quản lý Đức Nhân đường nên Cận Tư Viễn hắn cũng không biết bản thân hắn đặc biệt có sở thích gì cả. Trước đây hắn luôn thấy mệt mỏi nhưng bây giờ rảnh rỗi lại thấy không biết phải làm gì vào lúc này.
Hắn nằm trên giường suy nghĩ về những việc hôm nay xảy ra, mà thấy trong lòng chua xót khoé mắt tự nhiên vằn đỏ lên. Trong nhiều năm như vậy, hắn thấy căn nhà đó vô cùng lạnh lẽo, cho đến một ngày hắn biết hắn còn có một người tỷ tỷ nữa.
Chỉ có điều người tỷ tỷ luôn yêu thương hắn vậy mà hôm nay lại lựa chọn không đứng về phía hắn. Hắn chỉ cần tỷ tỷ can đảm đứng ra đấu tranh cho tỷ ấy giống như hắn đã từng làm, thì có lẽ hắn ta không thấy khó chịu như thế này. Hắn chỉ mong muốn có một tia ấm áp trong căn nhà lạnh lẽo đó tại sao lại khó khăn như vậy?
Đều là người một nhà tại vì sao gia gia lại có thể lạnh nhạt với tỷ tỷ như vậy, phụ mẫu đều không còn, những người thân còn lại sao không chung sống hòa thuận với nhau chứ. Cận Tư Viễn càng nghĩ càng giận, tiểu tử này càng nghĩ càng cho rằng việc làm hôm nay của hắn đều không sai một chút nào cả.
Cận Tư Viễn hắn phải để cho gia gia thấy hành động của gia gia là sai hoàn toàn. Chờ khi gia gia nhận ra sai trái của mình tự nhiên sẽ cho người đi đón hắn trở về. Nghĩ đến kiểu này khỏe mạnh miệng của cẩm từ viết liền xuất hiện một nụ cười tự mãn.
Dù sao thì hắn cũng là hậu duệ duy nhất của Cận gia, hắn không tin rằng gia gia sẽ bỏ mặc hắn không quan tâm. Nhưng chân trước hắn vừa bước ra khỏi cửa thì chân sau Đức Nhân đường đã ra thông cáo, Cận Tư Viễn không thể vui vẻ nổi. Đang suy nghĩ lung tung thì có tiếng gõ cửa.
Cận Tư Viễn không tiếp tục suy nghĩ về Đức Nhân đường nữa, hắn cho rằng người gõ cửa là tiểu nhị đưa đến đưa đồ vậy mà lại không ngờ được khi cánh cửa mở ra thì người xuất hiện ngoài cửa lại là Tống Tương. Tinh thần Cận Tư Viễn căng thẳng hẳn lên, hắn bật dậy khỏi giường ngay lập tức, hắn nhìn Tống Tương không rời mắt bằng ánh mắt cảnh giác:
"Ngươi làm sao biết ta ở đây?"
Nói xong Cận Tư Viễn chợt nhớ ra điều gì đó rồi cười như không cười chế giễu:
"Nhà trọ này của Triệu Nghi Thanh, ngươi biết ta ở đây cũng chẳng có gì là lạ cả."
Tống Tương mỉm cười bước vào phòng tiện tay ném cho tên tiểu tử Cận Tư Viễn một quả cam:
"Ăn thử đi, rất ngọt."
Cận Tư Viễn bất ngờ những nhưng vẫn vô thức theo phản xạ tự nhiên đón lấy quả cam của Tống Tương. Tuy nhiên ánh mắt tiểu tử này chưa từng buông lỏng cảnh giác với Tống Tương, tiểu tử này thật sự không biết sự xuất hiện của Tống Tương ở nơi này là có mục đích gì. Tống Tương nhìn bộ dạng phòng bị của Cận Tư Viễn thì không khỏi buồn cười mà bật cười khúc khích:
"Ngươi cũng không cần phải căng thẳng như vậy, chúng ta không thừa nước đục thả câu mà đến đây gây bất lợi cho ngươi."
Tống Tương nói xong Cận Tư Viễn biết mình lúc này mới nhớ ra mình không còn là mối đe dọa với Tống Tương nữa, hắn chỉ khẽ cười hỏi:
"Nếu đã như vậy, tại sao đích thân Tống đại phu lại đến đây?"
Tống Tương tuy không được hoan nghênh, nhưng cũng không đợi Cận Tư Viễn mời mà bước luôn vào phòng, nàng ta trực tiếp ngồi đi vào ngồi xuống ghế giữa phòng trả lời:
"Ta đến là có việc cho ngươi làm nếu không ngươi ở đây một mình sẽ rất buồn chán."
Mặc dù không ít lần bị Cận Tư Viễn gây khó dễ nhưng Tống Tương không thể phủ nhận năng lực của Cận Tư Viễn được. Một thiếu niên chỉ mười tuổi mà đã quản lý đâu ra đấy cơ nghiệp lớn như Đức Nhân đường thì đương nhiên phải là là người có thực lực rồi, thậm chí thực lực đó không thuộc dạng tầm thường đâu:
"Sao ngươi lại nói như vậy?"
Cận Tư Viễn biết mọi việc sẽ không hề đơn giản như vậy, thái độ của tiểu tử này trở nên nghiêm túc hơn. Tống Tương cúi xuống nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành, nàng cười rồi nói:
"Lần này ta đến đây là muốn mời Cận công tử đến y quán của chúng ta làm việc."
"Không có khả năng."
Không chờ Tống Tương nói xong thì Cận Tư Viễn đã lên tiếng cắt ngang từ chối lời mời.
"Đừng vội từ chối ta, ta biết ngươi là người thông minh, nên sẽ nghĩ đến việc hợp tác với ta sẽ là sự lựa chọn tốt nhất của người lúc này."
Tống Tương không nhanh không chậm, bình tĩnh nhìn Cận Tư Viễn rồi chậm chạp nói từng lời từng chữ. Tống Tương nói đúng Cận Tư Viễn bị đuổi khỏi Đức Nhân đường thử hỏi ở trấn này ngoài phòng thuốc của nàng ra thì đương nhiên các phòng thuốc khác không dám nhận. Nếu nhận hắn có khi lại đắc tội với Đức Nhân đường thành ra sẽ khó ăn khó nói với Đức Nhân đường.
Một mặt khác, trước đây khi quản lý sản nghiệp của Đức Nhân đường hắn đã đắc tội không ít dược quán, y quán. Vì vậy bây giờ làm gì có ai dám vươn tay giúp đỡ Cận Tư Viễn hắn chứ. Với Tống Tương cũng vậy trước đây bọn họ cũng có khúc mắc, mà bây giờ Tống Tương lại là người chủ động mời hắn.
Cận Tư Viễn càng trở lên phòng bị, không biết trong chuyện này có âm mưu gì chào đón hắn không. Tống Tương biết Cận Tư Viễn đang lo lắng cái gì vì vậy nàng khẽ cười dịu giọng giải thích cho hắn:
"Cận công tử, mọi người cũng là do mưu sinh, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn không có kẻ thù vĩnh viễn. Bây giờ ta và ngươi không có va chạm quyền lợi của nhau nên ta nguyện ý làm bằng hữu với ngươi."
Mặc dù sự việc tiểu Bạch hoa qua đi nhưng Tống Tương vẫn muốn tiếp tục tìm hiểu về nó, nếu muốn làm được việc này thì cần thiết phải có sự hỗ trợ của Cận Tư Viễn, dù sao thì hắn cũng đang nghiên cứu về thứ đó.
Cận Tư Viễn nghe Tống Tương nói xong có phần cảm động, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến việc đồng ý giúp Tống Tương bởi trong lòng hắn luôn nghĩ đến mối bất hòa trước đây của hắn với nàng:
"Hay là quên đi, ta còn ít tuổi, có lẽ sẽ không giúp được gì nhiều cho ngươi."
Tống Tương cũng không cố lôi kéo hắn, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên:
"Cận công tử cứ suy nghĩ cho kỹ, cửa y quán của ta luôn mở rộng chào đón ngươi?"
Nói xong Tống Tương rời khỏi phòng của Cận Tư Viễn, nàng tin chắc rằng một lúc nào đó Cận Tư Viễn nghĩ thông sẽ đồng ý hợp tác với nàng, rồi nàng và Cận Tư Viễn sẽ trở thành bằng hữu.
Sau khi Tống Tương rời đi, Cận Tư Viễn thấy trong lòng trống trải, căn phòng cũng yên tĩnh trở lại, cũng không có ai nói chuyện với hắn. Nhìn quả cam trong tay hắn lắc lắc đầu thở dài, miệng lầm bầm:
"Sớm biết như vậy rất nhàm chán nhưng ta cũng chỉ hoãn một thời gian thôi."
Cận Tư Viễn miệng thì lẩm bẩm tay thì bóc cam rồi bỏ miệng từng múi từng múi một mà và nghĩ xem tiếp theo lên phải làm gì.