Ra khỏi Từ Chí đường, nụ cười trên mặt Cận Tư Viễn lập tức biến mất. Hắn tiếp tục đi dạo phố nhưng không tìm thấy có công việc nào phù hợp với hắn. Nhưng nếu bắt hắn ở lì trong phòng và không làm gì thì cũng không khác nào muốn đoạt mệnh của hắn.
Giữa lúc Cận Tư Viễn không biết tiếp theo phải đi đâu thì Tống Tương xuất hiện ngay trước mắt. Nàng ta đang nhìn hắn cười rất tươi. Hắn lập tức cúi đầu xoay người rẽ đi hướng khác. Nhưng Tống Tương không cho hắn cơ hội rời đi, nàng còn vọt tới chặn trước mặt Cận Tư Viễn nói:
"Cận thiếu gia, ngay cả cửa cũng tới rồi sao phải vội vàng rời đi."
Cận Tư Viễn khịt mũi:
"Tống đại phu, ta không bị bệnh sao phải vào y quán của ngươi?"
Cận Tư Viễn nói xong thì lách qua người Tống Tương rời đi về phía nhà trọ. Nhìn bóng lưng đang đi xa của Cận Tư Viễn, khoé miệng Tống Tương gợn lên nụ cười phúc khắc, khiêu khích:
"Cận công tử là đang sợ sao?"
Đúng như suy đoán của Tống Tương, ngay lập tức Cận Tư Viễn dừng chân xoay người lại nhìn Tống Tương lên tiếng hỏi:
"Ngươi đây là có ý gì?"
Tống Tương thản nhiên như thể người vừa rồi khiêu khích Cận Tư Viễn không phải là nàng, trên mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo:
"Cận công tử từng đến nhà chúng ta cùng với một đám gia đinh phía sau, bây giờ không có lấy một người nào đi cùng bảo vệ ngươi nên không dám vào, đây không phải là sợ thì là cái gì?"
Nói đến câu cuối cùng, Tống Tương nói chậm chạp nhấn mạnh từng câu từng từ vậy là đã thành công khiêu khích Cận Tư Viễn. Sắc mặt hắn trở nên méo mó, tức giận nhìn chằm chằm Tống Tương nói:
"Ai nói ta sợ ngươi chứ? Các ngươi lại không phải lang sói hổ báo gì, có cái gì phải sợ chứ?"
"Vậy tại sao người không dám vào?"
Tống Tương vẫn nhìn hắn không rời mắt, nhẹ giọng hỏi. Lúc này sắc mặt Cận Tư Viễn thay đổi:
"Đi thì đi, ta thử xem xem các ngươi có thể làm gì được ta?"
Loading...
Nói xong không cần chờ Tống Tương mở lời mời, Cận Tư Viễn đã hùng hồn bước vào y quán Tiêu Tương. Thấy mục đích của mình đã đạt được, khóe miệng Tống Tương khẽ nhếch lên một nụ cười nhỏ. Có vẻ như phương pháp khiêu khích này thật sự có hiệu quả với những đứa trẻ như Cận Tư Viễn.
Cả Lý thị và Tống Hoa lúc này đều ở trong sảnh y quán, khi nhìn thấy Cận Tư Viễn hùng hồn bước vào thì sững người lại. Lúc trước Cận Tư Viễn luôn gây rối với Tống Tương, hôm nay hắn lại đến không biết có chuyện gì nên hai người bọn họ đã đề cao cảnh giác. Có lẽ là vì hai người họ ít quan tâm bên ngoài nên chưa nắm được việc xảy ra gần đây của Đức Nhân đường và Cận Tư Viễn:
"Sao người lại đến đây?"
Tống Hoa núp sau lưng Lý thị nhìn chằm chằm Cận Tư Viễn. Khi gặp một tiểu tử thấp hơn hẳn một cái đầu thì ngay lập tức Cận Tư Viễn trở nên kiên định hơn, hắn khẽ hắng giọng mấy lần rồi nói:
"Là tỷ tỷ của ngươi thỉnh ta tới."
"Ngươi nói bậy. Làm gì có chuyện đó, tỷ tỷ ta sao lại phải thỉnh cầu ngươi qua chứ?"
Từ khi đến tiểu trấn này tính cách của Tống Hoa trở lên hoạt bát nhanh nhẹn, không còn rụt rè như lúc trước đây còn ở Tống gia thôn nữa. Tống Hoa vừa nói xong thì vừa hay Tống Tương đi vào đến nơi vội vàng lên tiếng:
"Tiểu hoa không được vô lễ với khách, hắn là khách mà tỷ tỷ mời tới."
Khi Tống Tương nói xong trên mặt Tư Viễn tràn đầy sự phấn khích, hắn nhìn về phía Tống Hoa trên miệng nở một nụ cười tự mãn:
"Thế nào là tiểu tử xem ta có nói dối người không?"
Vẻ mặt của Lý thị và Tống Hoa lúc này đều trở lên kinh ngạc, đặc biệt là trong mắt Lý thị chất chứa đầy những nghi ngờ. Tống Tương không giải thích nhiều với hai người bọn họ, mà chỉ cười cười, nàng hướng mắt về phía Cận Tư Viễn nói:
"Cận công tử ra sân sau nói chuyện cùng ta."
Nghe xong Cận Tư Viễn trở lên cảnh giác:
"Có gì muốn nói, chúng ta hãy nói chuyện ở đây còn phải ra phía sau làm gì."
Dù sao lúc trước của họ cũng là đối thủ, tuy rằng lúc này thái độ của Tống Tương đã thay đổi rất nhiều nhưng Cận Tư Viễn vẫn không khỏi lo lắng. Lúc này trong y quán cũng không có người bệnh nên nàng không cố chấp.
Lý thị và Tống Hoa biết Tống Tương có chuyện muốn bàn với Cận Tư Viễn thì lui khỏi sảnh trước đi về sân sau.
Khi đi ngang qua Cận Tư Viễn, Tống Hoa không quên trợn mắt cảnh cáo Cận Tư Viễn. Lúc này ở sảnh chỉ còn Tống Tương và Cận Tư Viễn, Cận Tư Viễn càng trở nên lo lắng hai tay đan chặt vào nhau lên tiếng hỏi:
"Rút cuộc người muốn làm cái gì?"
Trên mặt Tống Tương nở nụ cười nhàn nhạt:
"Cận công tử không phải căng thẳng như vậy. Ta vẫn nói về chuyện lúc trước, ngươi có muốn làm việc cùng ta không?"
"Chưa suy nghĩ xong."
Cận Tư Viễn thẳng thừng từ chối Tống Tương mà không phải nghĩ ngợi, không phải vì hắn không muốn làm việc với Tống Tương mà thật sự hắn cũng chưa sẵn sàng. Lúc này Tống Tương không cười mỉa mai nữa mà nghiêm túc nhìn Cận Tư Viễn:
"Cận công tử, nam tử hán đại trượng phu phải biết co biết duỗi. Nếu vì những điều không vui trước đây thì cho ta có lời xin lỗi."
Với Tống Tương thì Cận Tư Viễn là người vô cùng quan trọng. Vì cả cái tiểu trấn này chỉ có nàng và hắn nghiên cứu về tiểu bạch hoa. Bây giờ Cận Tư Viễn không còn ở Đức Nhân đường nữa thì tự nhiên hắn sẽ không có cơ hội tiếp tục nghiên cứu tiểu bạch hoa. Nếu Tống Tương muốn biết toàn bộ dược tính của tiểu bạch hoa thì phải cần đến sự trợ giúp của Cận Tư Viễn.
Chỉ cần Cận Tư Viễn đồng ý thì nàng sẽ sẵn sàng cung cấp toàn bọ tài nguyên của nàng có cho hắn nghiên cứu. Cũng chỉ vì năng lực nghiên cứu của Tống Tương có hạn nên lúc này việc nghiên cứu tiểu bạch hoa của nàng không có tiến triển mới. Lúc này chỉ có Cận Tư Viễn là người duy nhất có thể giúp được Tống Tương.
Cận Tư Viễn không ngờ được vì lôi kéo hắn về y quán của nàng mà sẵn sàng cúi đầu nhận lỗi, hành động náy của Tống Tương khiến hắn gây ngốc. Nếu tiếp tục còn so đo với nàng ta chuyện trước đây chẳng khác nào đem lòng quân tử đi đo với lòng dạ tiểu nhân. Cận Tư Viễn bất đắc dĩ lắc đầu hỏi:
"Trong trấn này không thiếu người, ngươi vì sao cứ nhất thiết lại chọn lựa ta?"
Trong suy nghĩ của Cận Tư Viễn lúc này Tống Tương chọn hắn thì không phải là lựa chọn sáng suốt. Tống Tương cũng biết một khi Cận Tư Viễn chưa lâm vào đường cùng tuyệt nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý về dưới trướng của nàng nên rất kiên nhẫn giải thích cho hắn:
"Ta không dấu gì ngươi. Sở dĩ lựa chọn ngươi là vì muốn ngươi giúp đỡ ta tiếp tục nghiên cứu dược tính của Tiểu Bạch hoa."
Tống Tương nói xong ánh mắt của Cận Tư Viễn cũng bắt đầu sáng lên nhưng ngay sau đó những tia sáng lại mờ nhạt dần trong mắt hắn:
"Ngươi không phải đã nói thuốc nấu ra từ tiểu bạch hoa sẽ khiến người bệnh bị nghiện và gây hại đến hệ miễn dịch của người bệnh. Người còn muốn tiếp tục nghiên cứu về nó làm gì?"
"Chỉ cần biết cách tận dụng, thuốc chế ra tử Tiểu Bạch hoa cũng có tác dụng chữa bệnh nhất định."
Rồi Tống Tương lấy toàn bộ kết quả nghiên cứu về Tiểu Bạch hoa của nàng giao cho Cận Tư Viễn rồi nói tiếp:
"Đây là những gì ta tìm được ra được từ tiểu bạch hoa, những chiết suất từ tiểu bạch hoa sẽ có tác dụng giảm đau, giảm ho, chữa hen suyễn hiệu quả rất tốt."
Cận Tư Viễn nhanh chóng nhìn những thứ Tống Tương vừa đưa cho trong mắt lộ rõ tia khiếp sợ. Nếu hắn nhớ không lầm thì Cận Tư Viễn bắt đầu nghiên cứu tiểu bạch hoa của hoa muộn hơn hắn rất nhiều vậy mà nàng ta lại có thể thu được nhiều thứ hữu ích như vậy. Không bù cho hắn nghiên cứu bao nhiêu lâu, tốn không biết bao nhiêu tiền của nhân lực mà chỉ ra được một phương thuốc nhưng lại không dùng được. Thấy Cận Tư Viễn rất quan tâm đến thành quả nghiên cứu của nàng thì nàng thừa thắng xông lên tiếp tục dùng lời lẽ chân thành thuyết phục Cận Tư Viễn:
"Ta rất có thành ý muốn mời người trợ giúp, rất mong Cận công tử có thể suy nghĩ lại về quyết định của mình."
Nghe Tống Tương nói xong thì bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Nhưng lần này hắn lại không nhanh chóng từ chối nữa mà trong lòng dường như đang vướng mắc một điều gì đó. Trong lúc Cận Tư Viễn đang cẩn trọng suy nghĩ, thì Chu Tiêu bước vào ngồi xuống ghế. Hắn nhấp một ngụm trà rồi thong thả nói:
"Ta cũng hy vọng Cận công tử suy nghĩ cho những người bệnh ở tiểu trấn này, hơn nữa có thêm một người bạn chắc chắn sẽ tốt hơn việc có thêm một kẻ thù."
Nhìn ra được sự chân thành của hai người bọn họ, cuối cùng tâm tư của Cận Tư Viễn cũng bị lung lay, trên mặt Cận Tư Viễn vẫn còn nét kiêu ngạo nói:
"Ta đã thấy được thành ý của các ngươi, nên bản thiếu gia ta miễn cưỡng đồng ý với các người."
Nhìn bộ dạng của Cận Tư Viễn, khóe miệng Tống Tương cong lên nói:
"Ngươi ngày mai đến làm việc."
"Vậy việc tiền công chúng ta cũng nói rõ ràng luôn đi."
Tuy Cận Tư Viễn chỉ là một đứa trẻ nhưng tâm tư làm việc rất tỉ mỉ. Mặc dù đã miễn cưỡng đồng ý đi làm nhưng vấn đề tiền công cũng phải rõ ràng tránh cho sau này vì những những việc nhạy cảm mà gây ra xích mích. Tống Tương cũng không phải là người giàu có gì lên khi nghe Cận Tư Viễn nói tới vấn đề tiền lương cũng trở nên căng thẳng hỏi:
"Ngươi muốn bao nhiêu?"
Trên mặt Cận Tư Viễn nở một nụ cười xảo trá:
"Mười hai lượng một tháng, bao ăn ở các ngươi thấy như thế nào?"
Tống Tương nghe Cận Tư Viễn nói xong thì vừa lúc nàng đang uống nước, khiến toàn bộ nước trong miệng phun ra, mắt nàng mở to nhìn chằm chằm Cận Tư Viễn hoài nghi hỏi:
"Sao ngươi không đi cướp luôn đi."
Mặc dù gần đây y quán đã tốt hơn rất nhiều nhưng mỗi tháng chỉ kiếm được tối đa ba mươi lượng bạc. Cận Tư Viễn mở miệng một cái là đã thấy công phu hoặc sư tử rồi, nhìn bộ dạng của Tống Tương Cận Tư Viễn ngập ngừng hỏi:
"Nhiều lắm sao?"
"Chốt năm lượng một tháng, ở thì ngươi tự tìm cách hoặc có thể ăn ở cùng với chúng ta luôn, ý ngươi thế nào?"
Chỗ ở trong y quán không có, Tống Tương không thể để cận Tư Viễn vào ở nhà kho được. Dù cho nàng có đồng ý sắp xếp như vậy thì chưa chắc đã đồng ý, dù sao thì bạc đãi cũng không muốn bạc đãi một tiểu thiếu gia như Cận Tư Viễn:
"Ngươi đây là đang trả giá sao?"
Mức tiền công của người làm trong Đức Nhân đường là mười hai lượng một tháng, khi Tống Tương nói xong thì Cận Tư Viễn không khỏi hụt hẫng. So với lúc trước bây giờ Tống Tương giống như trở thành một con người khác nói:
"Ta đã quyết định không cần phải thảo luận nữa."
Không để Cận Tư Viễn lên tiếng, Chu Tiêu đã đỡ lời:
"Cận công tử, tiền công chúng ta trả vậy đã là nhiều rồi, nếu bên ngoài bọn họ cũng chỉ trả ngươi hai lượng bạc là cùng."
Nhìn ra ánh mắt ngờ vực của Cận Tư Viễn, Tống Tương hắng giọng làm ra bộ dạng vốn có của trưởng quầy nói:
"Cận công tử không phải ta đang đe dọa ngươi nhưng ngươi phải suy nghĩ kỹ sau khi bước ra khỏi nơi này cũng sẽ không còn cửa tiệm nào nguyện ý nhận ngươi."
Cận Tư Viễn thấy hai người trước mặt hắn, ngươi một câu ta một câu khiến hắn cũng không biết phải làm sao, thực sự nhiều năm như vậy rồi hắn chưa từng để ý về phương diện này. Biết mình không còn sự lựa chọn nào khác, Cận Tư Viễn nhìn Tống Tương bất đắc dĩ thở dài đồng ý:
"Xem như các ngươi được lợi."
Chỉ chờ có vậy Tống Tương lập tức lấy ra hợp đồng mà nàng đã soạn thảo lúc trước đưa cho Cận Tư Viễn:
"Cận công tử, ngươi nghiên cứu thỏa thuận này nếu không có vấn đề gì thì ký tên là xong."