Chu Tiêu nhíu mắt nhìn vào mặt sông tĩnh lặng chỉ cảm thấy cảnh tượng này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trong trí nhớ của hắn cũng đã từng đi du hồ, nhưng thuyền hắn từng dùng để du hồ còn lớn và xa hoa hơn thuyền này rất nhiều, hơn nữa mặt hồ mà hắn đã từng du hồ trước đây cũng rộng lớn hơn mặt hồ này rất nhiều!
Ở bên này Chu Tiêu đang đi du thuyền cùng vị đại tiểu thư của Long Môn tiêu cục thì ở phía kinh đô xa xôi bên kia những người trong hoàng gia như Vương gia, công chúa, hoàng tử cũng đang đi du thuyền ở một cái hồ rất lớn. Thuyền hoa được chạm trổ điêu khắc tinh tế xa hoa, trên thuyền còn được khảm đá quý, trên mỗi mũi thuyền còn có cả những viên dạ minh châu rất lớn.
Trên bờ hồ chật ních người vận y phục bằng lụa, trông bọn họ ăn mặc còn xa hoa hơn cả tiểu thư thiếu gia của những gia tộc lớn. Những người đó đều là cung nữ thái giám đang đứng chen chúc đông đúc trên bờ nhìn vào đó nói không ngoa chứ có đến cả ngàn người. Rầm rầm rộ rộ như vậy cũng chỉ có hoàng gia mới có, mà cũng chỉ có hoàng gia mới dám. Trước đây không lâu có vị tể tướng dùng bốn con ngựa để kéo xe về phủ, ăn uống xa sỉ phô trương thanh thế cực lớn thậm chí so với hoàng gia còn vượt xa ngay lập tức liền vị hoàng đế cách chức.
Bên trong thuyền hoa có mấy vị công chúa, hoàng tử đang thản nhiên nói cười, tất cả đều là nhân trung long phượng ai nấy từng người từng người một đều xinh đẹp tuấn mĩ hơn người. Tất cả đều có một khí chất bất phàm tôn quý, có lẽ đây chính là diện mạo của giang sơn, các vị công chúa có một số luôn vui vẻ từ tốn ung dung hoa lệ, còn một số thì nhanh nhẹn hoạt bát đáng yêu.
"Hiện tại Cửu đệ vẫn còn chưa có tin tức gì khiến ta không yên tâm, rất lo lắng nữa, mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên."
Một vị hoàng tử có vẻ mặt lo lắng lên tiếng nói, bàn tay khẽ xoay ly rượu ở tư thế vô cùng tao nhã. Trong ly là một loại rượu ngon mà người bình thường dù có nằm mơ cũng không bao giờ được uống. Chưa cần nói đến uống, ngay lúc rượu được rót ra chỉ ngửi thấy hương thơm dịu ngọt đã đủ làm say lòng người rồi. Bọn họ đều là những người quen với việc được nhìn thấy những thứ tốt nhất ngay từ khi còn nhỏ đương nhiên sẽ không để tâm nhiều về vấn đề này. Một vị hoàng tử khác nhấc một ly rượu lên, tuy rượu ngon nhưng không hề uống nhiều.
"Được rồi, hoàng huynh có thật sự lo lắng hay không trong lòng huynh là người rõ nhất. Tháng trước ta vừa nghe được cung nữ trong cung của huynh nhiều chuyện nói rằng huynh ở Tuý Tiên lâu đang bao nuôi một cô nương thuộc bộ tộc Nữ Chân tiêu tốn rất nhiều ngân lượng. Ai biết được huynh có thật tâm lo lắng hay không? Huynh đừng có ở đây mà giả mù xa mưa!"
Đúng lúc có một vị hoàng tử mang dáng vẻ phóng túng nhìn chẳng khác gì một con ngựa bất kham, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Vị hoàng tử bị nói không hề tức giận mà còn cười lớn hơn.
"Ngũ đệ! Đệ không hiểu ta rồi, ta tìm đến niềm vui chính là cách mà ta giải quyết phiền muộn. Với lại nói ta phong lưu, vậy đệ gặp ta phong lưu lúc nào chứ? Ở đây là các tiểu thư quý tộc trong kinh thành gặp mỗi người đều thêm phong tình vạn chủng nhìn ai cũng phù hợp với đệ. Chỉ là ta không hiểu được tại sao tuổi của đệ không còn nhỏ nữa mà không chịu tìm lấy một nữ tử rồi thành gia lập thất đi!"
Vị ngũ hoàng tử ngay lập tức đánh lảng sang chủ đề khác. Đám người còn lại cũng không hề nói gì? Giống như việc vị Cửu hoàng tử mất tích, còn sống hay chết rồi đều không liên quan gì đến bọn họ cả.
Trong cung cửu hoàng tử là người chưa bao giờ được sủng ái, dù cho quân công có hiển hách đến đâu thì cũng không khiến cho các vị hoàng tử khác phải dè chừng. Bởi vì trong lòng hoàng đế hắn ta không có lấy một chút phân lượng nào cả. Dù hắn có cường đại đến đâu cũng không làm nên trò trống gì, dù sao trong mắt hoàng đế thì hắn cũng chỉ là một cỗ máy giết người trên chiến trường mà thôi. Ai mà biết được liệu một ngày nào đó hắn ta sẽ bị chết trên chiến trường hay không?
Chính vì vậy mà hầu hết các vị hoàng tử khác không thèm coi vị cửu hoàng tử này là đối thủ. Nên khi nghe tin hắn mất tích không có ai lấy làm ngạc nhiên, bất luận là hắn sống hay chết cũng đều không quan trọng. Nếu hắn chết cũng chẳng sao bởi vì cũng không cần phải nghe phụ hoàng nói về chuyện hắn lên chiến trường nữa.
Cũng phải nói rằng bọn họ thân là nam nhi hoàng gia không có chính trực, không bá đạo, không có khí thế giống như người đời vẫn nghĩ. Nhưng lại có người không giống như vậy, chẳng hạn trong chín vị hoàng tử thì vị hoàng tử đầu tiên được nhắc đến chính là đại hoàng tử.
Người này có tư cách kế thừa ngai vàng nhất nhưng không hiểu vì sao tự nhiên hắn ta gần đây trở lên ham mê tửu sắc, trở lên phong lưu. Duy nhất chỉ có ngũ hoàng tử kiêu ngạo bởi vì mẫu Phi hắn được sủng ái vì vậy mà hắn cũng được sủng ái theo. Hầu hết các các vị hoàng tử khác không dám dây dưa gì với hắn, thậm chí bọn họ đối với hắn còn tỏ ra vẻ tôn kính để tránh gặp họa.
"Thành gia? Thành gia có gì thú vị chứ? Đệ lại không thích bọn họ vậy thì phải thành gia với bọn họ kiểu gì đây?"
Ngũ hoàng tử quét xung quanh một lượt sau đó từ từ giữa lưng vào ghế. Một tay hắn đặt lên thành ghế ngọc dát vàng mân mê từng đường vân chạm trổ trên đó. Tay còn lại thì lấy một khối điểm tâm đưa lên miệng cắn vài miếng. Có một cung nữ bên đang đứng ngay bên cạnh bước đến bóc nho cho hắn.
"Vậy đệ thích nữ tử như thế nào? Trong kinh thành này đâu thiếu quý nữ danh môn ai nấy đều sắc nước hương trời hoa nhường nguyệt thẹn. Vậy mà đệ còn không để bọn họ vào mắt nên ta rất tò mò một người như ngũ đệ sẽ để mắt đến loại nữ tử như thế nào?"
"Hừ, vậy huynh cứ tiếp tục tò mò dài dài mà chờ xem, thứ mà đệ muốn là một nữ tử độc nhất vô nhị trên thế giới này. Những người thô tục xung quanh đây không thể so sánh được."
Ngũ hoàng tử thành thật nói ra suy nghĩ của lòng mình.
"Phốc!"
Vị đại hoàng tử bật cười.
"Ngũ đệ ơi là ngũ đệ, hóa ra trong mắt để những danh môn quý nữ kia đều là những kẻ thô tục, vậy nữ tử độc nhất vô nhị giống như lời đệ nói là cái dạng thế nào đây? Ta nói này ngũ đệ bình thường đọc sách không chăm chú nghiêm túc, lại đi đọc một số sách linh tinh và nghe vài câu chuyện nhảm nhí bên ngoài đều không tốt đâu, sẽ xuất hiện ảo tưởng đấy!"
"Hừ, huynh đói ăn vụng túng làm liều không có nghĩa là ai cũng giống như huynh, đệ khác với huynh, đệ muốn tìm một hoàng tử phi tâm đầu ý hợp với đệ."
Ngũ hoàng tử kiêu ngạo.
"Ồ nếu ngũ đệ cả đời này không tìm được người như vậy thì sao? Chẳng lẽ định làm xử nam cả đời này à?"
Đại hoàng tử mỉa mai, ngũ hoàng tử tức giận đứng dậy khỏi ghế hất văng cả quả nho trong tay cung nữ vừa bóc xong đưa lên, rõ ràng không phải là nỗi của nàng ta mà nàng ta sợ hãi quỳ xuống xin tha. Nhưng vị ngũ hoàng tử này đang rất giận dữ đâu có để ý gì đến nàng ta, hắn tức giận chỉ tay vào đại hoàng tử mà mắng:
"Ta nói cho huynh biết, huynh đừng có mà ở đó cười ta, không gặp được người tâm đầu ý hợp ta kiên quyết không thành gia, kể cả phụ hoàng cũng không ép được ta thì huynh có thể làm gì được ta. Còn huynh cứ suốt ngày đắm chìm trong tửu sắc bỏ bê bao việc hệ trọng, đệ xem huynh còn cười được bao lâu sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày xuất hiện nữ tử thu phục được huynh, nữ tử này sẽ khiến huynh chỉ biết bất lực và tuyệt vọng mà thôi.
Đại hoàng tử nghe xong cũng chột dạ, ngây người một lát rồi trên mặt lại xuất hiện một nụ cười phong lưu, chiếc quạt được bàn tay khẽ mở ra, nhìn bộ dạng của hắn lúc này đâu có giống với một người suốt ngày la cà thanh lâu mà nhìn hắn rất rất phong nhã tôn quý, trên người còn tản ra mị lực.
" Ồ, vậy thì mượn cát ngôn của ngũ đệ để cho nữ tử đó sớm ngày xuất hiện. "
" Thôi dừng ở đây, huynh cứ chờ mà xem, xem lúc đó xem huynh có khóc ròng hay không? "
Ngũ hoàng tử nói, trong lòng vẫn bực dọc, ai mà không biết trước được tương lai sẽ như thế nào chứ. Nhưng ngoài việc dùng điểm yếu này để công kích đại ca ra thì thật sự hắn không biết phải dùng lý do gì. Từ khi đại ca còn nhỏ mọi việc đại ca làm đều hoàn mĩ tuyệt đối, luôn chặt chẽ không ai chê trách vào đâu được. Nhưng giờ đây đột nhiên lại đổ đốn, khiến cho mọi người không thể suy đoán được trong trong hồ lô của huynh ấy đang suy nghĩ cái gì. Đại hoàng tử nghe xong cũng chỉ biết mỉm cười.
" Đúng rồi! Sắp đến sinh thần nữ Nhi khùng của tri phủ Giang Nam không phải phụ hoàng đã chỉ định huynh thay mặt hoàng gia đưa lễ vật đến chúc mừng sao?
Vừa hay đệ không có việc gì làm vậy huynh cho đệ đi cùng huynh đến Giang Nam một chuyến có được không? "
Nhắc đến chuyện này trên mặt ngũ hoàng tử hiện ra tia hứng thú.
" Điều này có vẻ không được thỏa đáng! "
Vị đại hoàng tử phe phẩy cây quạt trong tay nói, còn ngũ hoàng tử mất kiên nhẫn xua tay nói:
" Có cái gì mà không thỏa đáng huynh phong lưu của huynh, đệ đi việc của đệ. Đừng tưởng đệ không biết trong lòng huynh đang nghĩ gì, mỹ nữ Giang Nam được ví là thiên hạ đệ nhất, ngay cả nữ Nhi khùng của tri phủ Giang Nam cũng là một mỹ nhân hiếm có. Huynh muốn lợi dụng công sự để làm việc có lợi cho huynh, huynh đi đường phong lưu của huynh ta không quản còn ta đi làm việc của ta hai việc này hoàn toàn không liên can gì đến nhau. "
" Được! "
Đại hoàng tử cười ẩn ý, còn vị ngũ hoàng tử nhìn thấy đại hoàng tử đáp ứng cũng yên tâm phần nào. Trong lòng có chút vui mừng nhưng không lộ ra ngoài một chút nào cả, hắn dương dương tự đắc nói:
" Được rồi, chúng ta không nhắc đến chuyện này nữa đây là việc huynh phải phụng mệnh đi làm không ai được đem ra thương lượng. "
Đại hoàng tử sớm quen với tính khí thất thường của ngũ đệ nên cũng không tham gia vào mấy chuyện tranh luận vô bổ mà chỉ khẽ nói:
" Nếu ngũ đệ muốn đi cùng thì hôm nay sau khi trở về thì chuẩn bị đi, khi ta trở về cũng chuẩn bị lên đường luôn! "
Ngũ hoàng tử ngạc nhiên hỏi:
" Nhanh vậy sao? "
Đại hoàng tử gật đầu nói:
" Không nhanh e rằng sẽ trễ nải! "
" Vậy đệ về chuẩn bị! L
Ngũ hoàng tử nói xong thì hét lên với nhà thuyền:
"Dừng thuyền! Dừng thuyền! Quay lại! Quay lại!"
Đại hoàng tử nghe thấy ngũ hoàng tử gấp gáp hét lên thì cười nói rất vui vẻ, vừa phe phẩy cây quạt vừa nhắm mắt thở dài. Ánh mắt trở nên bất định, đáy mắt tối đen gợn lên những con sóng lăn tăn. Hắn ta không hề quan tâm đến chiếc thuyền quay đầu bị rung lắc. "Cửu đệ, tốt nhất là lệ nên chết ở bên ngoài đi để ta không còn phải lo lắng nữa!"
Hắn ta dùng nụ cười thoải mái nhất, nhưng mà trong lòng thốt lên những lời nói độc ác. Sau đó ánh mắt ánh nhìn vào mặt hồ giống như nhìn tình nhân của hắn vậy trông không bình thường một chút nào cả.