Y quán Tiêu Tương. Tống Tương vừa đến y quán được một lúc, nàng đang thương lượng với người thu hái dược liệu và lập danh sách dược liệu cần phải lấy trong khoảng thời gian này cùng với cách sơ chế một số dược liệu quý để dễ bảo quản. Lúc này sư gia của nha môn vội vội vàng vàng bước tới, thấy ông ta hấp ta hấp tấp như vậy Tống Tương đã để cho người thu hái dược liệu trở về trước.
'Sư gia, ông có việc gì mà lại hoảng hốt như vậy? "
Sư gia nhanh chóng trả lời:
" Tống đại phu, hôm nay là Huyện Thái gia đã sai ta đến đây có lời mời với Tống đại phu đi Giang Nam một chuyến với ngài ấy! "
Tống Tương nghe xong vẻ mặt trở nên hoảng hốt, không biết là có vấn đề gì, nàng thận trọng hỏi:
" Đi Giang Nam? Mời ta đi Giang Nam làm cái gì? "
Tại sao lại mời nàng đi Giang Nam cùng, trong khi nàng và Huyện Thái gia đâu có giao tình gì!
" Ta không hề nói dối, Tống đại phu hôm qua Huyện Thái biết về chuyện con vẹt, thêm cả tiếng tăm của Tống đại phu không hề nhỏ nên ngài ấy cũng có việc cần nhờ đến Tống đại phu giúp đỡ! "
Sư gia trả lời, nghe xong trong lòng Tống Tương thấy bất an, lông mi nhíu chặt lại:
" Giúp đỡ việc gì? Trước tiên ông cứ nói rõ ràng cho ta nghe xem sao! "
" Tri phủ Giang Nam có một nữ Nhi, nương của nàng ta bởi vì khó sinh mà chết nên khi sinh ra nàng ta không giống như những người bình thường.. "
Tống Tương im lặng nghe toàn bộ câu chuyện, mà sư gia kể tường tận chi tiết nên Tống Tương cũng không phải hỏi nhiều.
" Mọi chuyện là như vậy, Tống đại phu bởi vì tiểu thư tri phủ đánh mất sủng vật là con vẹt tên Tiểu Thúy, mà không màng đến ăn uống. Vừa rồi tri phủ lão gia sai hạt nhân ra roi thúc ngựa không màng ngày đêm tìm kiếm con vẹt tên Tiểu Thúy đó thậm chí còn ra cáo thị ai tìm được con vẹt sẽ thưởng ngàn vàng. Vậy mà đại tiểu thư vẫn không ăn uống gì, thậm chí vừa ăn đã nôn ra hết. Nhìn nàng ta vàng vọt xanh xao thì tri phủ Giang Nam rất phiền muộn! "
Tống Tương nghe đến đây thì biết được vị tiểu thư tri phủ Giang năm kia chẳng qua lúc đầu là nhịn ăn lâu dần sẽ thành chứng chán ăn.
" Tống đại phu có phán đoán được đây là mắc bệnh gì không? "
Sư gia rất thành thạo việc quan sát sắc mặt của người khác, thấy một tia dị thường trong mắt Tống Tương nên ông ta không kiểm chế được mà kích động hỏi. Mùa thu trời đã dịu mát hai cây Phong bên ngoài y quán đã dần ngả sang màu vàng xanh, có vài chiếc lá màu vàng cam cũng rủ nhau ngả xuống. Mặt trời được bao bọc bởi những đám mây mỏng giống như được bao bọc một lớp vải khiến cho từng tia nắng xuyên qua làm cho con người ta không có cái cảm giác khó chịu của nắng nóng.
Một làn gió mát thổi qua làm cho làn da cũng sẽ trở nên tươi mát. Qua cửa sổ Tống Tương nhìn người đi bộ ngoài đường không khỏi cảm thán, điều kiện cơ sở vật chất ở Trấn Khổ Thuỷ này rất kém. Nhưng đối với nàng không khó, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng, nàng không thấy khó khăn khi giải quyết vấn đề.
" Ông nhìn nhầm rồi, trong chuyện này ta không thể giúp được gì đâu! "
Tống Tương thu hồi ánh mắt bình thản trả lời khiến cho sư gia phải vò đầu bứt ta vì lo lắng. Nàng chầm chậm bước đến quầy dược liệu lấy trong ngăn tủ ra cái bản tính rồi tính toán nốt số dược liệu ngày hôm qua mới nhập còn chưa tính toán xong.
Trên con phố này đều là những thương nhân buôn bán không có mấy người được ưa nhìn được như nàng. Chỉ cần nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn giống như những con bướm nhẹ nhàng thanh thoát nhảy múa trên bàn tính khiến cho người nào nhìn thấy được cũng bị thu hút, không tự chủ được mà nhìn nhiều hơn:
" Tống đại phu đừng nói vậy, toàn bộ cái trấn Khổ Thuỷ này, à không ta nghĩ toàn bộ cái Chu Quốc này sẽ không tìm ra được người nào có Y thuật Cao Minh hơn ngài đâu! Lão gia nhà chúng ta đã tốn rất nhiều bạc mới có được tin tức này. Vị tri phủ Giang Nam đã mời cả thái y ở trong cung nhưng cũng vô dụng! "
Sư gia miếu máo, túm chặt lấy tay Tống Tương coi Tống Tương chẳng khác gì là chiếc phao cứu hộ, nếu không mời được Tống Tương thì giống như kiểu không có ai có thể làm được việc này ngoài nàng.
" Nhưng thái y Viện đều là những người có Y thuật hàng đầu trong triều cũng phải bó tay, tri phủ Giang Nam cũng phải bất lực đăng một cáo thị tìm người chữa bệnh vậy mà hai ngày đã trôi qua không có tác dụng gì cả, nếu tiếp tục kéo dài ta e rằng sẽ liên quan đến mạng người, ta cũng lo lắng vị đại tiểu thư của tri phủ kia sẽ không qua khỏi! "
Nếu nữ tử đó mà chết đi, lão gia của ông ta tốn bao nhiêu công sức đều bỏ sông bỏ biển. Trong lòng sư gia dù có nghĩ đến điều này nhưng cũng không hề nói ra. Đương nhiên là ông ta không dám nói, ngược lại với tính khí của Tống Tương thì dù ông có nói ra cũng vô dụng. Tống đại phu là một nhân tài hiếm có, thường là người tài sẽ không bao giờ cuối đầu vì danh lợi hay quyền lực. Từ xưa đến nay những người tài đều như vậy càng dùng cường quyền ép buộc họ thì với họ càng phản tác dụng. Chỉ có chân tình mới có thể lung lay được suy nghĩ của bọn họ.
" Như ông cũng đã biết, ta chỉ là một bách tính rất nhỏ bé, ngay cả Thái y viện cũng không chữa được, Nếu ta chữa khỏi lúc đó thái y viên sẽ nghĩ gì? Hoàng gia sẽ nghĩ gì? Vị tri phủ Giang Nam kia sẽ nghĩ gì? "
Tống Tương lạnh lùng chất vấn lại sư gia. Ngoài vẻ mặt lạnh nhạt điềm tĩnh ra thì còn có một nụ cười thoáng qua cùng với ánh mắt dò xét dường như nhìn thấu được suy nghĩ của người đối diện. Sư gia nhận ra điều này thì không dám tiếp tục nhìn mà buộc phải liếc nhìn đi chỗ khác.
" Tống đại phu nói gì ta không hiểu! "
Sư gia lúng túng nói. Tống Tương cười hi ha một lát rồi tiếp tục:
" Được nếu người thật sự không hiểu ta cũng không ngại nói trắng ra. Sư gia là người thân cận bên cạnh Huyện Thái gia ta nghĩ ông có hiểu biết rõ ràng hơn những cách tính như ta phải không? "
Tống Tương nói trên mặt không lộ ra một chút biểu cảm nào.
" Điều này, không dám nhận, không dám nhận! "
Sư gia khiêm tốn, nhưng trong lòng đương nhiên đồng ý với cách nghĩ của Tống Tương, không phải vì quá đề cao Tống Tương mà vì hầu hết tất cả những người bình thường khác cũng đều nghĩ như vậy.
" Sư gia có từng nghe nói đến vị lễ bộ thượng thư Thẩm đại nhân không? "
Tống Tương dùng ánh mắt sắc bén nhất nhìn sư gia rồi đặt câu hỏi, thái độ của nàng dường như thuốc súng đã lên nòng kèm theo một tia sát khí tuy điềm tĩnh nhưng cũng buộc người đối diện phải nhận ra sự nguy hiểm. Sư gia dù thẳng lưng nhưng cổ vẫn rụt lại đầy nghi hoặc hỏi:
" Tống đại phu nhắc đến vị Thẩm đại nhân nào vậy? "
Tống Tương không hài lòng về thái độ của sư gia, nàng không tiếp tục úp mở nữa mà trực tiếp nói:
" Là Thẩm đại nhân ở tiền triều, ta nghe nói mẫu thân của ông ta là một công chúa! "
" A, ta nhớ ra rồi, hóa ra là người này! Ta nhớ ra rồi.. "
Trên trán sư gia rịn ra một tầng mồ hôi lạnh
" Thẩm đại nhân giữ chức vụ lễ bộ thượng thư, nhưng khi đất nước xảy ra chiến sự liên tục thua trận là do việc áp tải quân lương và cỏ khô cho ngựa đều không đáp ứng được. Không ai có cách gì để giải quyết vấn đề này vì đây là việc rất nhạy cảm. Hoàng đế ăn ngủ không yên vì việc này mà nhanh chóng hạ xuống một đạo thánh chỉ cho quần thần nghĩ ra biện pháp. "
Tống Tương chậm rãi nói đến đây thì dừng lại, sư gia lúc này trong đầu đã hiện lên việc sau mà Tống Tương muốn nói rồi lên tiếng:
" Khi đó bách quan không ai đưa ra được biện pháp, Hoàng đế tức giận mắng mỏ bách quan là đã nuôi một lũ sâu gạo. Khi chiến sự nổ ra ngay cả một biện pháp tốt cũng không thể nghĩ ra khiến cho quân đội bị thua trận thậm chí còn bị mất một thành trì! "
" Sau đo lễ bộ thượng thư đã đưa ra biện pháp đối phó, lúc đó lòng quân được vực dậy chuyển bại thành thắng, việc điều binh khiển tướng cũng trở nên trôi chảy hơn. Hoàng đế rất cao hứng liền ban thưởng hậu hĩnh cho lễ bộ thượng thư, đây vốn là việc tốt nhưng lại bị binh bộ thượng thư ghét bỏ. "
Sư gia vừa nói vừa thở dài, càng nói càng lộ rõ ra bức tranh năm đó mặc dù không có tự mắt chứng kiến nhưng ông cũng phải tiếc nuối cho vị lễ bộ thượng thư năm đó.
" Không vì công cao át chủ hẳn vị lễ bộ thượng thư này cũng sẽ không bị bị hộ bộ thượng thư kia hãm hại vu khống, cuối cùng rơi vào thảm cảnh tịch biên gia sản chém đầu thị chúng. "
Khi Tống Tương nói đoạn này thì sư gia không thể tiếp tục giả ngu được nữa, ý của Tống Tương là gì ông ta đã nghe được rất rõ ràng.
" Phải đấy! Mẫu thân của Thẩm đại nhân là công chúa còn không thoát khỏi hiểm cảnh còn ta chỉ là một thường dân áo vải trên có mẹ già dưới có đệ đệ bản thân lại là một nữ tử yếu đuối và là trụ cột của gia đình nếu ta mạo hiểm theo các ông, có lẽ là do ta chê cuộc sống của mình quá tẻ nhạt rồi sao? "
Một loạt câu hỏi được đặt ra mỗi câu là một bước chân mà Tống Tương đi đến trước mặt sư gia, nàng tiến một bước sư gia lùi một bước đầu ông ta cúi thấp không khác gì hài tử đang nhận sai. Nhìn thấy phản ứng của sư gia thì trong lòng nàng cười thầm, Nhưng không để lộ một chút sơ hở nào ra ngoài. Nói đến đây nàng mới thật sự thấy may mắn khi đọc câu chuyện này từ hai ngày trước. Đây là bài tập mà Chu Tiêu giao cho Tống Hoa, chỉ vì việc hắn đến long môn tiêu cục nên thi thoảng bị trễ nải việc học, vì vậy nàng đã bắt buộc phải tự trở thành tiên sinh để theo dõi việc học của Tống Hoa.
Chỉ là Tống Hoa còn nhỏ tuổi cần phải nuôi dưỡng tốt trước đã, khi không có chu tiêu dạy hoặc không cho bài tập nào cả thì Tống Tương sẽ hướng dẫn. Khác với chu tiêu luôn đặt ra vấn đề thân phận lên hàng đầu, còn Tống Tương lại chú trọng hơn đến việc phù hợp về sở thích và vận dụng linh hoạt không giống cái kiểu cũ rích của cổ nhân. Nàng thích kiểu học suy luận mở rộng qua từng câu chuyện hơn. Hai ngày trước lần tình cờ nói chuyện với đệ đệ về những án oan sai nổi tiếng ở tiền chiều nên mới biết được vụ án oan của thẩm tra. Dựa vào đó mà năng vận dụng cho việc ngày hôm nay.
Tổng đại phu, chuyện này, sư gia không ngờ được Tống Tương lại có thể suy nghĩ sâu sắc như vậy, sư gia muốn phản biện lại cũng không có cách nào phản biện được. Kể cả Huyện Thái gia có đúng ở đây cũng không nói được chứ đừng nói đến bản thân ông nghe xong được những lời này đều thấy rất có lý.
Chuyện này, tổng đại phu có phải cài đã nghĩ quả nghiêm trọng rồi không? Ngày không nên nghĩ bi quan như vậy, ngày có từng nghĩ nếu ngày chữa khỏi bệnh chưa đại tiểu thư tri phủ giáp bát thì sẽ cứu được thêm một mọi người, chứ không phải là đắc tội với Thái y viện. Ngày có nghĩ đến việc đánh một trận thành danh chưa?
Sư ra dụ dỗ thương lượng với Tống Tương, nói một cách bền mỏng chứ không quá cứng rắn với nàng. Với những người có tài thì thường phải dùng biện pháp mềm mắn vẫn buông.
Không cần, hiện tại ta rất hài lòng với cuộc sống của mình, ta chỉ cần yêu quán và một nhà ba người của ta bình an qua ngày là đủ rồi. Ta không cần thiết phải đem an nguy của người giờ tao ra đánh cược nữa! Ngay cả ông cũng thấy tao nói đúng có phải không?
Tống Tương hỏi ngược lại sư gia. Sư và nghe xong thì không biết phải nói như thế nào. Ngẫm nghĩ một lát cuối cùng ông ta cũng thẳng thắn thừa nhận:
" Tống đại phu, chúng ta là những người có danh tiếng không cần phải nói vòng vo, trước khi ta đến đây đã hứa với Huyện Thái gia là nhất định sẽ mời được ngài đi cùng một chuyến đến Giang Nam. "
" Ông không cần phải nói nữa, cũng không cần phải ở đây lãng phí thời gian, ta đã nói rõ ràng quan điểm của mình rồi, ta không có tham vọng cũng không theo đuổi cái gì gọi là danh xưng danh y thiên hạ đệ nhất. Ta chỉ có một mong muốn duy nhất đó là ở đây cái huyện Khổ Thủy này cả đời an an bình bình qua ngày. "
Nói xấu Tống Tương đi mở cửa ngỏ ý muốn tiễn khách. Dù không nói ra nhưng ánh mắt của nàng đã nói lên rất rõ ràng!
" Tống đại phu đừng như vậy!"
Sư gia vẫn cố vật nài không chịu từ bỏ, ngay cả khi nàng có ý tiễn khách mà cũng không thấy một chút xấu hổ nào. Tống Tương vẫn yên tĩnh đứng đó nhìn ông ta bằng ánh mắt tràn ngập sát khí khiến cho ông ta dần tỉnh táo lại vì khiếp sợ.