"Đương nhiên là nhìn tiểu Thư xinh đẹp hơn rồi!"
Tiểu Thúy nghe xong ngay lập tức nói bằng giọng điệu kiên định khiến cho tâm tình của Hiên Nhi tốt hẳn lên nhưng chỉ bấy nhiêu sao mà đủ với nàng ta được kia chứ.
"Tiểu Thúy, em mau đứng dậy nói chuyện đi, sau này đứng trước mặt ta không cần phải quá thận trọng như vậy, ta không quan tâm đến những thứ bề ngoài, chỉ cần em thật tâm đối đãi với ta là đủ rồi!"
Hiên vừa nói vừa cúi người xuống đỡ Tiểu Thúy đứng dậy. Ngay lập tức Tiểu Thúy nịnh nọt:
"Tiểu thư, người không cần phải suy nghĩ quá nhiều về việc đó nữa, người giống như tiên nữ vậy quả thật tiểu thư là người đẹp nhất mà Tiểu Thúy từng thấy. Người thử nghĩ xem ở đây liệu có người nào trông xinh đẹp hơn một tiên nữ không?"
Tiểu Thúy nói xong, Hiên Nhi nghe được trong lòng thấy rất thích không ngờ nha hoàn mà cha đã tìm cho mình rất hợp ý với mình. Trên đời này làm gì có ai mà không thích nghe những lời tốt đẹp kia chứ, nhưng quả thật tiểu Thúy cũng chỉ nói những lời thật tâm.
"Em nói đúng, có mấy người sinh ra lại đẹp hơn tiên nữ kia chứ."
Hiên Nhi tự lẩm bẩm nói một mình, sau đó tâm tình của nàng ta tốt hơn rất nhiều, nụ cười cũng tươi tắn hơn, nàng ta vừa cười vừa nói với Tiểu Thúy:
Mau thay y phục thôi!
Tiểu Thúy vội vàng lại gần, đầu tiên gỡ trang sức trên đầu của tiểu thư, tiếp đó là tháo búi tóc, cuối cùng là cầm chiếc lược chải đầu, nàng ta từ từ kéo ngăn kéo lấy một chiếc hộp nhỏ, khi mở thì hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng. Tiểu Thuý dùng tay trỏ lấy lên một chút dầu sau đó bôi lên tóc cho tiểu thư, Hiên Nhi trong lòng không khỏi xúc động nói:
"Đây là thứ mà cha đã mua cho ta, cũng là thứ mà trước đây mẹ ta vẫn thường dùng!"
Tiểu Thúy đã biết cuộc sống trước đây của tiểu thư nên lúc này nàng ta không thể nói nhiều chuyện liên quan đến mẫu thân được, vì sợ chủ tử buồn nên đã đánh lảng sang một hướng khác:
"Tóc của tiểu thư vừa đẹp vừa mượt, dầu hoa quế này lại là loại thượng hạng, nữ nhân ở Trấn Khổ Thủy này đều dành dụm tiền để mua dầu hoa quế này, hương thơm của nó dịu nhẹ, nếu tiểu thư thường xuyên dùng thì tóc sẽ càng trở nên mềm mượt."
Tiểu Thúy khéo léo xoa dầu và quét lên tóc cho chủ tử xong, sau đó dùng y phục của mình lau sạch tay rồi mới bắt đầu thay y phục cho chủ tử, chiếc áo này cuối cùng cũng được cởi ra chỉ còn để một chiếc áo lót mỏng bên trong. Tiểu Thúy đỡ chủ tử của mình đi lên giường và khi tiểu thư dần chìm vào giấc ngủ thì Tiểu Thúy mới đi ra ngoài. Tiểu Thúy rón rén bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, sau đó quay lại thì giật thót mình:
"Suỵt!"
Đương gia ngay lập tức ra hiệu cho nàng ta im lặng, sau đó phất tay ra hiệu cho ta đi theo mình. Tiểu Thuý không dám lơ là, ngay lập tức rảo chân bước đi theo sau đương gia. Để theo kịp đương gia nàng ta phải đi nhanh khiến cho hơi thở dồn dập chỉ vì sợ đương gia quở trách nàng nên không dám chậm trễ nàng ta vừa lau mồ hôi vừa nói:
"Đương gia, tiểu thư đã ngủ rồi."
Đương gia đi được một đoạn cách xa phòng của Hiên Nhi thì dừng lại để tránh cho nữ nhi nghe được giọng nói của mình:
"Ừ ta biết rồi, tiểu thư hôm nay thế nào rồi còn buồn phiền nữa không?"
Tiểu Thúy thành thật trả lời:
"Lúc đầu tâm trạng tiểu thư không được tốt cho lắm, một mình người ngồi ở trước gương, tiểu thưkhông hiểu vì sao tiểu thư cứ nhìn vào khuôn mặt của mình trong gương."
Đương gia là một đại nam nhân thô lỗ tất nhiên sẽ không hiểu được những suy nghĩ trong lòng của tiểu nữ nhi nhà mình. Ông đăm chiêu suy nghĩ nhưng vẫn không thể nghĩ ra nữ nhi của mình định làm gì với khuôn mặt vì vậy ông ta liền thay đổi chủ đề và hỏi:
"Sau đó tiểu thư có nhắc đến cái tên Chu Tiêu không?"
Tiểu Thúy lắc đầu nói:
"Tiểu thư không có nói đến tên của người đó mà nói đến tên của một người khác."
"Ai?"
"Một vị đại phu tên gọi là Tống Tương, tiểu thư còn hỏi nô tì, hỏi nô tì.."
Tiểu Thúy do dự không biết có nên nói hay không, nàng ta luôn cảm thấy nói ra việc này sẽ không có chuyện hay ho gì thậm chí còn thấy có phần kỳ quái. Nhưng chuyện này cũng chẳng phải là bí mật gì cả dù sao thì đương gia cũng là phụ thân của tiểu thư, biết chuyện này cũng là hết sức bình thường hơn nữa đương gia lại luôn căn dặn nàng ta phải để ý hết toàn bộ mọi chuyện về tiểu thư.
"Hỏi ngươi cái gì? Nói mau! Tại sao người lại do dự như vậy?"
"Tiểu thư hỏi, giữa tiểu thư và Tống đại phu thì ai xinh đẹp hơn, rồi nô tì trả lời trong mắt nô tì thì tiểu thư là người xinh đẹp nhất, ngay sau đó tiểu thư mới chịu đi nghỉ ngơi."
Tiểu Thúy cúi đầu lý nhí trả lời. Đương gia trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, hồi lâu sau ông mới nhận ra nữ Nhi nhà mình đang nghĩ điều gì, thì ra nữ nhi nãy giờ ngồi chứ soi gương là vì chuyện này, và cũng chỉ có khả năng này mà thôi.
Đương gia lại trở nên lo lắng, ông cũng chưa từng gặp vị Tống Tương này nhưng trong suy nghĩ của ông thì Tống Tương dù có xinh đẹp đến đâu và cho dù Chu Tiêu có mê mẩn nàng ta đến đâu đi chăng nữa thì cũng không bằng nữ Nhi thân sinh của mình. Trong mắt ông nữ Nhi của ông là nữ tử đẹp nhất trên đời này.
"Ngày mai ngươi cùng tiểu thư ra ngoài chơi phải theo sát tiểu thư, đừng để tiểu thư gặp được Tống đại phu!"
Đương gia lên tiếng căn dặn.
"Vâng."
Tiểu Thúy rất muốn mở miệng hỏi vì sao nhưng nàng ta lại không dám hỏi. Vị đương gia này lăn lộn trong giang hồ bao nhiêu năm qua đã tôi luyện được bản lĩnh hơn người, trên người ông có một loại khí tức rất tà khí khiến cho một phạm nhân bình thường như nàng ta khi nhìn thấy thì nhất định phải sợ hãi.
"Còn nữa, là ta đã mua ngươi cho tiểu thư, vậy nên ngươi phải biết được ai mới là chủ nhân chân chính của ngươi, ngươi phải tận tụy trung thành với chủ nhân bằng không ta sẽ không tha cho ngươi!"
Tiểu Thúy sợ hãi quỳ xuống:
"Đương gia minh giám, Tiểu Thúy sẽ tận tâm tận lực làm trâu ngựa hầu hạ tiểu thư!"
Đương gia trưởng quản một tiêu cục lớn như vậy đương nhiên là rất có con mắt nhìn người, với một nhân vật nhỏ bé như Tiểu Thúy thì ông chỉ cần liếc qua là đủ biết nên không cần thiết phải kiểm tra lòng trung thành của nàng ta.
"Mau trở lại đi, nửa đêm tiểu thư tỉnh giấc lại không gọi được người!"
Đương gia nói xong với Tiểu Thúy rồi cũng xoay người bỏ đi.
Ngày hôm sau.
Chu Tiêu cả đêm cũng không có ở tiêu cục, không ai biết hắn cả đêm đã đi đâu mà mới sáng sớm đã đến tiêu cục rồi. Vị Triệu đại ca vừa ngủ dậy mắt vẫn còn lim dim ngái ngủ, trên vai còn vắt một chiếc khăn mặt khi nhìn thấy Chu Tiêu thì thốt lên ngạc nhiên:
"Chu tiểu huynh đệ, sao lại đến sớm như vậy? Trên người còn mặc y phục của ngày hôm qua chẳng nhẽ ngươi đêm qua không có trở về Tống gia? Còn nữa mặt của ngươi sao khó coi thế cứ như có ai thiếu nợ của ngươi vậy?"
Triệu đại ca đứng bên cạnh hỏi dồn dập Chu Tiêu cũng không thèm trả lời hắn ta, chỉ khoát tay ra hiệu là đã nghe thấy và không có chuyện gì để nói cả, sau đó đi thẳng đến chỗ thay y phục.
"Ở kìa!"
Nhìn thấy Chu Tiêu đi thẳng đến phòng lớn chuyên xử lý công vụ ở đây, Triệu đại ca nhanh chóng ra tay ngăn cản Chu Tiêu, Chu Tiêu cũng tránh qua một bước, Triệu đại ca cũng lui lại phía sau một bước. Chu Tiêu bực bội gắt lên:
"Triệu đại ca!"
"Sao nào! Đây không phải là ta muốn tốt cho ngươi hay sao? Chẳng phải đương gia đã nói hôm nay cho ngươi nghỉ một ngày để người đưa Hiên Nhi tiểu thư đi du hồ, để ngươi bồi tội với tiểu thư đấy sao? Sao ngươi lại cứ đến phòng lớn làm gì chứ? Hôm nay không có nhiệm vụ ở đây ngươi cứ ở đó mà chờ Hiên nhi tiểu thư dậy đi!"
Chu Tiêu dừng lại dùng đôi mắt sắc bén liếc nhìn dáng vẻ của Triệu đại ca, còn Triệu đại ca thì dùng ngón tay lắc lắc ra hiệu cho Chu Tiêu không nên như vậy nhưng vẫn vật vã nhưng hắn vẫn vọt qua mặt tròn Triệu đại ca ngăn cản.
"Chu tiểu huynh đệ, đừng để tao bắt được ngươi, ngươi nói xem có lẽ ngươi đã sớm quên chuyện này rồi phải không?"
Chu Tiêu không mở miệng thừa nhận cũng không phủ nhận. Khi Triệu đại ca chỉ vào người hắn vẫn đứng yên như một khúc gỗ không có phản ứng gì cả chỉ thoáng nhìn là biết hắn đã sớm mất hứng. Nếu là một người khác thì nhất định rất cao hứng và đi chơi vui vẻ.
"Khụ, khụ! Chu tiểu huynh đệ nói xem hôm qua ngươi đi đâu mà trông ngươi bơ phờ như vậy?"
Triệu đại ca nhất định không buông tha cho Chu Tiêu mà cứ cuốn lấy hắn hỏi chuyện bát quái. Chu Tiêu biết nếu không nói chuyện thì vị Triệu đại ca này nhất định sẽ không buông tha cho hắn, hắn đang định mở miệng từ phía sau chuyển đến một giọng nói:
"Chu tiểu huynh đệ, sớm vậy, ngươi cũng tích cực thật đấy!"
Thì ra người nói là Lý đại ca. Chu Tiêu thấy có người giải vây thì híp mắt cười nhanh chóng đáp:
"Hai người cũng đến sớm vậy, hôm nay tiêu cục có gì đặc biệt không?"
Chu Tiêu lên tiếng hỏi:
Hắn cũng vừa mới nhận ra những người trong đoàn hộ tống bình thường sẽ không đến làm nhiệm vụ sớm như vậy. Sắc trời lúc này cũng chưa sáng lắm, hắn lại chủ quan quay lại vào thời điểm này, không muốn bị hỏi nhưng cũng không thoát khỏi việc bị mọi người tra hỏi.
"Ngươi nói cũng đúng!"
Lý đại ca đột nhiên cao hứng, vui vẻ kéo kéo tay áo Chu Tiêu trò chuyện cùng hắn.
"Hôm nay đoàn áp tiêu từ Giang Nam chở về còn mang theo cả vàng nữa, vừa hôm qua đương gia nói khi vàng về đến nơi sẽ chia đều cho tất cả các huynh đệ. Nên tất cả mọi người trong tiêu cục đều rất mong đoàn áp tiêu trở về."
Chu Tiêu lên tiếng trêu đùa:
"Lý đại ca, ta e rằng không phải là mọi người chào đón đoàn áp tiêu trở về mà là ngóng được chia vàng!"
Lý đại ca sắc mặt hơi trắng nhìn Chu Tiêu nói:
"Ngươi quả thật thông minh, ngươi đừng nói là ngươi không động lòng nhé!"
Chu Tiêu không phủ nhận, nhưng cũng không nói gì, cũng không phản bác. Bản thân hắn quả thật không hiếm lạ gì tiền bạc. Đối với hắn tiền bạc là vật ngoài thân, chỉ vì hắn không muốn ăn không uống không ở Tống gia nên mới đến tiêu cục đi áp tiêu, quan trọng nhất vẫn là đi tìm lại ký ức đã mất của hắn. Một lát sau, ngoài cửa náo nhiệt vang lên tiếng pháo, nhìn nhộn nhịp như là đang đón tết. Có một nhóm người tụ tập lại khiêng một hòm gỗ có buộc vải đỏ. Chu Tiêu nhìn thấy điều này khóe miệng co rút kịch liệt. Bọn họ phô trương như vậy không sợ trên đường đi sẽ gặp cướp hay sao? Chu Tiêu lắc đầu không nói lời nào.
"Chu công tử, tiểu thư đã dùng xong bữa sáng, người nói có thể ra ngoài được rồi."
Một lát sau, Tiểu Thúy tìm đến Chu Tiêu và thúc giục hắn. Đương nhiên hắn sẽ không thất hứa nhưng lúc này vị đương gia dường như có tay mọc sau gáy vừa nghe được lời của Tiểu Thuý liền quay lại trừng mắt nhìn Chu Tiêu như ra điều cảnh cáo. Hôm nay cũng giống như ngày đó, đưa ra đã chuẩn bị một con Hồng mã cho nữ Nhi của mình. Chu Tiêu dắt ngựa và đi bộ cùng với Tiểu Thúy. Ban đầu Hiên Nhi ngượng ngùng không muốn ngồi trên lưng ngựa mà muốn đi bộ nhưng Chu Tiêu lại không đồng ý:
"Đương gia đã căn dặn ta phải chăm sóc tốt cho tiểu thư nên tiểu thư đừng từ chối!"
Du ngoạn sông nước chỉ dành cho những người nhàn rỗi hoặc giàu có nên không có nhiều người đi dạo chơi trên hồ. Cả hồ chỉ có hai chiếc thuyền hoa, nhà thuyền thì ngủ gà ngủ gật chờ khách.
"Ta muốn đi đến đó!"
Hiên Nhi chỉ vào chiếc thuyền có hình hồ điệp cao hứng nói.