Tiêu cục Long Môn.
Vừa bước vào cửa đập ngay vào mắt một hàng sư tử đá to lớn dũng mãnh, đường đi lối lại trong sân quanh co giống như mê cung, từng nhánh cây, ngọn cỏ thậm chí còn cả hòn non bộ ở đây trông rất xa xỉ. Ở một tiểu trấn nhỏ bé xa xôi hẻo lánh mà có một nơi này thì có thể nói chủ nhân nơi này quả nhiên ra tay hào phóng và là người biết hưởng thụ.
Mỗi một đoạn đường ngắn hắn đi qua gặp vài ba người đứng tán gẫu, bên hông bọn họ luôn mang theo trường kiếm. Tất cả đều mặc y phục giống nhau của tiêu cục phát, đồng bộ giống như của nha môn. Tất cả đều ăn mặc chỉnh tề và nhìn ai cũng dũng mãnh thiện chiến. Ở cửa phía Tây của tiêu cục, đây là lối dành riêng cho xe ngựa có mấy người đang dọn dẹp sắp xếp đồ trên xe ngựa. Gần đó là chuồng ngựa cũng phải có đến mấy chục con ngựa tốt, từng con từng con một không ngừng thở phì phò rõ ràng là vừa từ bên ngoài trở về sau một chuyến đi dài.
"Ồ, sắp tới lại có thêm một chuyến áp tiêu đường xa nữa, chuyến này là của một thương nhân giàu có."
Thủ lĩnh của nhóm áp tiêu vui vẻ nói.
"Trong tay ta là con số thù lao mà sau khi chúng ta chuyển đến nơi được nhận, các người mau đoán xem là bao nhiêu."
Người dẫn đường nghe xong liền xoè bàn tay nhỏ ra cho Chu Tiêu xem, Chu Tiêu suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
"Chắc là năm mươi lượng."
Thủ lĩnh nhóm áp tiêu nghe xong cười một cách sảng khoái, mặt hắn ta vênh lên đắc ý nói:
"Năm mươi lượng tuy là số ngân lượng không nhỏ, nhưng ngươi vẫn là đoán sai, bọn họ trực tiếp mang một hòm ngân lượng đi theo đội áp tiêu, ta thấy được bên trong là một nghìn lượng bạc."
Nói đến đi người này càng trở nên phấn khích, dù sao thì ở đây một nghìn lượng bạc là một con số khổng lồ. Chu Tiêu không chắc chắn bản thân hắn là một quý nhân hay không nhưng khi nghe đến số ngân lượng kia ánh mắt của hắn không hề thay đổi, không hề kinh ngạc, ngược lại hắn còn muốn hỏi xem người kia là ai:
"Không biết người này muốn áp tải cái gì, sao lại ra tay hào phóng như vậy?"
"Ngươi không đoán ra điều này cũng là đương nhiên, để ta nói cho mà nghe, khách nhân này đến cửa tiêu cục nói rằng chỉ cần tiêu cục cho người hộ tống hắn rời khỏi thôn Khổ Thuỷ đến kinh thành an toàn thì coi như chuyến áp tiêu này thành công, một nghìn lượng bạc sẽ thuộc về chúng ta, đương gia đã lập xong khế ước rồi."
"Đến kinh thành?"
Chu Tiêu lẩm bẩm tự hỏi, người dẫn đường không thấy rõ được sự khác thường trong mắt của Chu Tiêu và vẫn tiếp tục dẫn đường cho hắn vừa đi vừa thăm thú xung quanh. Cuối cùng đứng trước cửa một căn phòng trong viện nhỏ, lúc này người dẫn đường không còn cẩu thả nữa, thái độ ngay lập tức trở nên khiêm tốn nghiêm túc.
"Đương gia, người tới rồi."
Một lát sau từ trong căn phòng chuyển ra một giọng nói:
"Ngươi để hắn vào đây đi, ngươi đi đến nhà kho kiểm tra xem có cần phải mua thêm gì không, nếu cần phải mua thêm thì phải mua cho đầy đủ, tiết trời đã vào thu chúng ta không thể bạc đãi huynh đệ của chúng ta được."
"Vâng."
Người dẫn đường kính cẩn trả lời, đương gia của bọn họ rất quan tâm đến họ, sau mỗi chuyến áp tiêu nhận được ngân lượng không những phân chia ngân lượng cho các huynh đệ thậm chí còn không quên căn dặn chuẩn bị tốt y phục bốn mùa. Hơn nữa vào mùa đông còn phân phát thêm cho mỗi nhà loại than tốt nhất để sưởi ấm.
Mỗi nhà được mang tới tận nơi mười sọt than, người nhà bọn họ không còn phải lo lắng về việc khi mùa đông tới sẽ bị lạnh. Chu Tiêu để ý thấy vẻ mặt cảm kích của người dẫn đường, hắn thầm nghĩ vị đương gia này quả thật rất biết cách thu phục lòng người. Trong phòng vang lên tiếng tí tách có lẽ là vị đương gia kia đang uống trà. Chu Tiêu một tay vén y phục tay còn lại đưa lên đẩy cửa phòng, một tiếng kẹt vang lên, khi cánh cửa mở ra hắn liền bước vào trong.
Trong phòng là một nam nhân trung niên cao lớn và rất cường tráng, đôi mắt sáng rực lên trông giống như lang sói, nửa thân trên ông ta để trần chỉ mặt một áo giáp sắt không kín tay đơn giản. Một bộ giáp sắt nặng như vậy mà ông ta mặc vào nhìn có vẻ như đang mặc y phục thông thường, xem ra ông ta mặc như vậy cũng đã nhiều năm rồi.
Nam tử trung niên tóc ngắn, lông mày rậm tuy nhìn không xấu nhưng cũng không đẹp mắt. Chu Tiêu bình tĩnh thu hồi ánh mắt của mình không đến nỗi đột ngột, hắn kính cẩn chào:
"Đương gia, tại hạ là Chu Tiêu."
Chu Tiêu chưa nói xong đã nghe vị đương gia này cười lớn hỏi:
"Ngươi là Chu Tiêu, quả nhiên là một tiểu bạch kiểm, rất tuấn tú. Ta đã từng đi hết các miền Nam Bắc trong nhiều năm, cũng gặp nhiều công tử thế gian, hoàng thân quốc thích nhưng bọn họ còn thua kém xa so với ngươi."
Chu Tiêu sửng sốt, tay đưa lên chống cằm tỏ vẻ khó chịu, hắn rất ghét người khác gọi hắn là tiểu bạch kiểm. Tuy nhiên da của hắn dù có dãi nắng dầm sương nhiều hơn nữa thì cũng không bị sạm đi.
"Thế nào, sinh khí hả, ha ha ha ha.."
Trung Hạo sải bước lớn đi đến về phía Chu Tiêu nhiệt tình vỗ vai Chu Tiêu và nói:
"Ngươi sinh ra nhìn đẹp mắt thì ngươi cũng phải cảm ơn phụ mẫu của ngươi. Nếu phụ mẫu của ta khi sinh ra ta cũng có vẻ ngoài đẹp mắt như họ, thì ta đâu phải để tâm những lời nói của những người xung quanh và rồi trở thành tiểu hài tử hư hỏng."
Trung Hạo đắc ý cười khiến Chu Tiêu không khỏi kinh ngạc. Vốn dĩ hắn cho rằng vị thương gia này là người hà khắc và ác độc vì bề ngoài vị đương gia này trông rất bụi bặm không khác gì tướng cướp. Chu Tiêu không biết rằng từ lúc hắn chưa sinh ra cho đến giờ thì Trung Hạo đã vào bao sinh ra tử không biết bao nhiêu trận rồi. Trung Hạo không chút dè chừng kéo Chu Tiêu ngồi xuống ghế.
"Ta không có gì phải dấu diếm ngươi, ta đã từng làm thủ lĩnh sơn tặc một thời gian ở ngọn núi phía bên kia.."
"Vậy sau đó.."
Chu Tiêu khó hiểu hỏi.
"Khi quân đội hoàng gia đóng quân ở đây ta liền hạ sơn cải tà quy chính, gia nhập quân đội hoàng gia và trở thành hộ vệ."
Trung Hạo nói đến đi thì phá lên cười và tiếp tục kể:
"Rồi thiên hạ Thái Bình không được xông pha chiến trường, ngày nào cũng phải tập luyện trong danh trại rất nhàm chán ta chịu không nổi bèn đảo ngũ, về sau một văn tiền cũng không còn định quay lại làm sơn tặc."
"Điều này.."
Chu Tiêu không ngờ lần đầu gặp mặt mà vị đương gia này lại thấy thẳng thắn như vậy. Cách nói chuyện có phần nông cạn nhưng có lẽ đây chính là cách mà người này thu phục lòng người.
"Ha ha ha. Nhưng rồi nghĩ lại dù sao ta từng là quan quân, cho dù có đảo ngũ thì cũng không nên quay lại con đường làm sơn tặc được, và rồi ta đã mở ra tiêu cục này, lấy việc áp tiêu làm kế sinh nhai. Chuyến áp tiêu đầu tiên mà chúng ta làm là việc vận chuyển một bức thư và một cuốn sách."
Trung Hạo lôi kéo và kể cho Chu Tiêu nghe về câu chuyện áp tiêu của tiêu cục mất cả buổi sáng. Mặc dù rất mệt nhọc khi nghe nhưng Chu Tiêu cũng đại khái nắm được nguồn gốc và tình hình lúc này của tiêu cục Long Môn.
"Nước.. nước.. nước.."
Trung Hạo khẩn trương thúc giục, Chu Tiêu liền pha một ấm trà khác rót cho hắn một chén. Trung Hạo uống một hơi cạn sạch rồi Chu Tiêu lại rót thêm một chén nữa. Phải uống một lúc năm sáu chén trà Trung Hạo mới dừng lại và tiếp tục nói:
"Nói chuyện lâu như vậy chết khát ta rồi, còn tiểu huynh đệ Chu Tiêu thì nghĩ sao sau khi nghe ta nói hết quy tắc của tiêu cục Long Môn. Ngươi đã sẵn sàng làm việc với chúng ta chưa?"
Trung Hạo chỉ là một phàm phu tục tử, lời nói thô lỗ khi hỏi Chu Tiêu ánh mắt ông ấy trở nên sắc bén và có răn đe. Trước khi trả lời, Chu Tiêu lên tiếng hỏi:
"Đương gia, tiêu cục của chúng ta gần đây có chuyến áp tiêu nào vào kinh đô không?"
Chu Tiêu muốn hỏi Trung Hạo trước khi trả lời vấn đề của ông ta, khiến ông ta không hiểu ý định của Chu Tiêu là gì nên ấp úng nói:
"A.. A.. Hiện tại thì không có nhưng có thể là một hai ngày sau sẽ có."
Trung Hạo nói xong nhăn mặt chăm chú nhìn Chu Tiêu:
"Áp tiêu xong thì chúng ta được trả bao nhiêu ngân lượng?"
Chu Tiêu cố ý hỏi một chủ đề nhẹ nhàng hơn. Trung Hạo nghe xong câu hỏi thì tròn mắt cười lớn, Chu Tiêu hỏi như vậy có nghĩa là hắn ngầm đồng ý tham gia vào tiêu cục Long Môn. Trung Hạo có con mắt rất biết nhìn người, ông ta nhìn thấy ở Chu Tiêu tuyệt đối không phải là người bình thường. Ngoài tướng mạo của nho nhã, Trung Hạo sở dĩ nhận Chu Tiêu vào tiêu cục là nhìn ra được sự đặc biệt của Chu Tiêu.
"Hậu đãi của tiêu cục Long Môn tốt hơn hẳn so với chân sai vặt bên ngoài. Mỗi tháng được nhận bẩy lượng bạc. Ngoài ngày nghỉ sau khi đi áp tiêu về thì có thể thêm hai ngày nghỉ phép mỗi tháng. Trong tiêu cục cũng có đầu bếp nếu như không muốn về nhà ăn cơm thì có thể ăn uống ngủ nghỉ miễn phí ở tiêu cục."
Chu Tiêu nghe xong cũng thấy động lòng, hắn cần phải đến kinh thành để tra rõ thân phận của mình, một mình hắn đi đường sẽ gặp nhiều rủi ro nên nếu như được đi cùng với đoàn áp tiêu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Vì vậy mà Chu Tiêu quyết định ở lại.
"Ha ha ha. Hảo huynh đệ. Từ nay chúng ta sẽ là huynh đệ cùng vào sinh ra tử. Tên của ta là Trung Hạo, cứ gọi ta là Trung đại ca, chào mừng gia nhập tiêu cục. Ta tin rằng thời gian tới người có thể đưa tiêu cực lên tầm cao mới."
Phần lớn những người có tố chất hơn người như Trung Hạo rất biết cách quan sát người khác. Trung Hạo tin rằng Chu Tiêu là nhân tài hiếm có là nhân trung long phượng, rồi nhất định sẽ có một ngày trèo lên được đỉnh cao. "
" Sắp tới còn phải nhờ Trung đại ca chỉ bảo nhiều. "
Chu Tiêu nhã nhận lịch sự nói. Trung Hạo là người vốn yêu thích những người có tu dưỡng và phép tắc như vậy. Có lẽ là do bản thân hắn ăn sâu vào tiềm thức nên luôn có sự đặc biệt kính trọng với văn nhân nho nhã.
" Chu đệ qua đó báo danh trước, rồi ta sẽ sắp xếp vị trí cho đệ. Giả sử không muốn đợi lâu, muốn đi áp tiêu luôn thì hai ngày tới có thể cùng theo các huynh đệ trong tiêu thụ tiêu những chuyến xung quanh quận huyện. "
Trung Hạo cẩn thận dặn dò Chu Tiêu nghe xong gật đầu đã hiểu ý. Vừa lúc này có người từ bên ngoài vào báo cáo chính sự, Trung Hạo không thể tiếp được Chu Tiêu nữa nên đành lui ra ngoài cùng người khác đi tới chỗ báo danh.
Khách điếm Phúc Hỷ.
Giữa trưa ít khách tiểu nhị đang ngủ giật kiểu như đêm qua hắn không ngủ mà ra ngoài làm điều gì đó. Tuy nhà trọ bằng hữu lớn nhất cái trấn này nhưng lại là một trấn xa xôi hẻo lánh khách qua lại ít. Ngoại trừ những người có tiền họ mới đến nhà trọ, những người ít tiền họ thường mạo hiểm qua đêm trong rừng rậm mặc dù biết họ còn phải đối mặt với nguy cơ bị thú dữ ăn thịt, nhưng bọn họ cũng không thể bỏ một đống tiền để vào nhà trọ qua đêm được.
Bang.
Một âm thanh lớn vọng lại từ quầy, tiểu nhị đang ngủ ngay lập tức tỉnh dậy lầm bầm chửi.
" Tên khốn khiếp nào gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ? "
Khi tiểu nhị nhìn thấy người đến là một khách nhân thì ngay lập tức nuốt câu chửi thề ban nãy xuống, cố vui vẻ hỏi:
" Khách quan, ngài muốn ăn gì không hay chỉ đến ở trọ? "
Trên mặt tiểu nhị lộ rõ vẻ bất thường, ai trong trường hợp này cũng vậy không thể trách hắn ta được, nếu gặp một người vận y phục dạ hành trùm kín đầu kín mít trên tay còn mang một thanh trường kiếm nhìn có phần giống với sát thủ thì ai mà không sợ chứ. Khách nhân này không để ý đến những lời nói của tiểu nhị, đặt tiền lên quầy rồi mang theo hành lý đi thẳng lên lầu. Tiểu nhị ngay cả thở cũng thấy khó khăn. Chờ bóng dáng khách nhân này khuất dần, tiểu nhị mới thở phào nhẹ nhõm kinh hãi khẽ lẩm bẩm nói:
" Dọa chết rồi, liệu người này có phải là sát thủ không mà sao nhìn thấy hắn thì ta ngay cả thở cũng nổi. Vận y phục dạ hành, áo mũ trùm đầu kín mít điều này không khác với miêu tả trong sách là mấy."