Nam nhân vận y phục dạ hành mang theo hành lý bước lên một căn phòng trống trên lầu hai, rồi đặt hành lý xuống và nghỉ ngơi, hắn yên tĩnh một lúc lâu mới tự rót cho mình một chén trà đã nguội lạnh. Cũng không cả quan tâm bình trà này đã để đó được bao lâu rồi, hắn dẫn đưa lên miệng uống. Lúc này đã trời đã gần tối rồi, hắn ta uống trà xong cũng tan dần sự mệt mỏi sau một ngày bôn ba. Hắn ta mở hành lý ra kiểm tra, bên trong túi gấm xanh có hai tấm ngân phiếu một nghìn lượng và ba trăm lượng bạc trắng, ngoài ra còn một số vòng ngọc bích và đồ trang sức có giá trị khác.
"Những thứ này.. chắc là đủ rồi."
Nam tử vận y phục dạ hành lẩm bẩm nói, hắn ta loay hoay sắp xếp hành lý trong mắt hắn ta không có bất cứ biểu hiện nào của sự phấn chấn hay sự thích thú nào đối với tiền tài. Hắn ta chau mày ngẫm nghĩ gì đó và rồi bước đến cạnh cửa sổ trên miệng vẫn lẩm bẩm nói gì đó. Từ cửa sổ hắn ta nhìn thấy rất rõ ràng phía bên kia đường một cửa tiệm điểm tâm có tên là Vị Hương quán đang khai trương. Ba chữ Vị Hương quán như phượng múa rồng bay, xem ra là người viết rất có tài thư pháp và cũng rất có tâm. Trước cửa tiệm pháo nổ rộn ràng, người vây xem náo nhiệt rất đông vui nhộn nhịp.
Nam nhân vận y phục dạ hành chùm kín đầu mím chặt môi, nhìn cảnh náo nhiệt và âm thanh ồn ào từ bên kia truyền lại khiến hắn ta bực bội sau đó hắn liền đóng sập cửa xổ lại không tiếp tục xem nữa mà quay lại ghế ngồi. Có lẽ là do hắn ta không quen. Uống hết nửa ấm trà nguội hắn ta ngả vật ra giường nằm. Đúng lúc tiểu nhị thận trọng gõ cửa, nam nhân vận y phục chỉ mới vừa nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra một giọng khàn đục vang lên:
"Có chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lùng, ảm đạm khiến cho người nghe xong lạnh dọc sống lưng, tiểu nhị thu lại cảm giác rùng mình sau đó lấy hết can đảm đứng ngoài cửa lắp bắp nói với người bên trong:
"Khách quan ta là tiểu nhị lên đây hỏi ngài có cần nước nóng tắm gội và ăn một chút gì đó không?"
Nam nhân vận y phục dạ hành có phần nóng nảy và không khách sáo nói:
"Ngươi dài dòng quá, mau chuẩn bị một chút rồi mang lên phòng cho ta."
Tiểu nhị không ngờ khách nhân này lại đồng ý nhanh như vậy, vội vàng đi chuẩn bị.
Vị hương quán.
Tống Tương và Tống Hoa rồi cả Lý thị nữa, đều đứng ở phía ngoài cửa bận rộn tiếp đón. Tống Hoa còn nhỏ tuổi và cậu bé được người làm trông chừng, còn Tống Tương và Lý thị thì bận rộn gói điểm tâm và thu bạc. Từ lúc vị hương quán khai trương, pháo được đốt nổ bùm bụp nghe rất vui tai. Khi trời còn chưa sáng rõ Tống Tương đã thúc giục nhà bếp chuẩn bị sẵn sàng các loại điểm tâm, hiệu quả làm việc của nàng rất cao, nàng không muốn bản thân bị xáo trộn khi không có sự chuẩn bị trước.
Từ việc lựa chọn vị trí mở cửa hàng cửa tiệm, cách bố trí bày biện quầy hàng, và cuối cùng là trang trí cửa tiệm nàng chỉ mất năm ngày là hoàn thành. Có thể nói khi tìm vị trí cửa tiệm này cũng vô cùng may mắn. Thì ra đây là cửa hàng bán trái cây, ông chủ tiệm là một người tốt. Bởi vì nữ nhi thì lấy chồng xa, dưới gối bọn họ lại không có mụn nhi tử nào nên nên giữ bọn họ giữ lại cửa tiệm này cũng vô ích. Sau khi bọn họ bàn bạc kĩ lưỡng đã quyết định đến gặp Tống Tương để nhượng lại cửa hàng. Tống Tương cũng đã xem qua cửa tiệm này, không cần sửa chữa lại nhiều vì vậy nàng đã không do dự mà mua lại cửa tiệm này.
Ông cụ cùng Tống Tương thương lượng các điều khoản và thậm chí còn trả lương cho bọn họ nhiều hơn hai lượng một tháng nếu như hai người có ý định làm việc tại cửa hàng tiệm điểm tâm này. Một vài người làm cũ đã đồng ý ở lại, xem ra là nàng đã chiếm được tiện nghi, đây là ông trời đang giúp nàng.
Nàng vận dụng toàn bộ sức mạnh của bản thân để có thể đánh bại lại Tri Vị quán. Nhớ lại kiếp trước nàng đã được ăn những món điểm tâm như: Khoai tây chiên giòn, bánh phu thê, bánh trứng, xíu mại, bánh bông lan trứng muối, bánh bông lan cuộn trứng. Đối với những món điểm tâm này nàng phải tỉ mỉ tự chế công cụ làm.
Cả con đường tràn ngập hương thơm tỏa ra từ cửa tiệm điểm tâm Vị Hương quán, người đi đường phấn khích dừng lại xem náo nhiệt, vì hôm nay khai trương Tống Tương đã thông báo được nếm thử miễn phí, nhưng nếu muốn mua mang về thì cũng có thể và được giảm một nửa giá.
Hầu hết mọi người đổ xô đến xem đều là vì được ăn miễn phí chứ không có ý định mua. Sau khi ném thử điểm tâm ở đây thì mắt bọn họ đều trợn tròn sáng rực lên, họ chưa bao giờ được ăn điểm tâm lạ miệng và ngon như vậy. Có lẽ cuộc đời họ sống không uống phí vì hôm nay được ăn những món này.
Đặc biệt là không biết bằng cách nào mà Tống Tương có thể tạo ra chiếc bánh tròn bên trong phồng, bên ngoài giòn xốp có mùi thơm của trứng, rất mịn và ngọt. Cắn một miếng bên trong cũng thấy bên trong đều mềm và xốp tuy không biết là thứ gì nhưng ăn vào thấy nó rất ngon.
"Ta muốn lấy cái bánh phồng này, cho ta hai chiếc."
"Tiểu nhị. Cho ta hai phần bánh trứng."
"Ta lấy ba phần bánh trứng, điểm tâm ở đây ngon quá ta sẽ thường xuyên ghé thăm."
Không ngờ cách làm này rất hay, ban đầu là nếm thử miễn phí, sau đó mọi người lại không thể lại không thể ra về tay không được vì điểm tâm lạ miệng lại còn rất ngon. Tống Tương bước đến cạnh Lý thị vui vẻ đùa giỡn:
"Mẫu thân, người từng lo lắng cái giá con đưa ra là quá cao, hiện tại lúc này người thấy thế nào?
Lý thị không biết phải nói như thế nào, thật ra cái giá của nữ nhi không hề cao chút nào cả. Khi vào bếp làm những món điểm tâm này mới thấy được quá trình làm thật lỉnh kỉnh rắc rối từ khâu chuẩn bị dụng cụ cho đến lúc làm. Cái giá mà nữ nhi đưa ra như vậy là rất rẻ, thậm chí còn rẻ hơn so với Tri Vị quán.
" Là mẫu thân đã sai. "
Lý thị bất lực thở dài nói, ngập ngừng một lát bà lại hỏi:
" Con và Triệu Nghi Thanh có quen biết nhau, là hắn đã nói cho con biết cách làm những điểm tâm này phải không. Hắn không phải.. "
Tuy Lý thị chỉ nói nửa chừng nhưng Tống Tương biết rất rõ và đương nhiên hiểu rõ ý của bà. Nàng thẳng thắn phủ nhận đi suy nghĩ của Lý thị:
" Mẫu thân, người nghĩ những món điểm tâm này là do Triệu Nghi Thanh đã nói cho con cách làm sao. Mẫu thân sao lại không tin tưởng đây là điểm tâm của cửa tiệm nhà chúng ta tự làm ra. Hắn ta làm sao có thể biết nhiều về những kiểu điểm tâm như thế này được. "
Nghe Tống Tương nói xong điều này, dường như Lý thị vỡ ra điều gì đó:
" Ý của con muốn nói là.. "
" Vâng, chính là con đã tìm ra cách làm này. Rõ ràng nữ nhi của người thông minh như vậy mà, sau khi nếm điểm tâm của Tri Vị quán mỗi ngày lần con đã tự hỏi làm thế nào để những món điểm tâm này có thể ngon hơn. Hằng ngày óc suy nghĩ cuối cùng con cũng đã nghĩ ra cách những cách làm này. "
Tống Tương nói láo mà sắc mặt không thay đổi chút nào, Lý thị tuy ngờ vực những lời đó xong bà thấy nữ nhi không chớp mắt một hồi lâu, sắc mặt nữ Nhi bình thường và thái độ lại rất chân thành. Hơn nữa thêm việc từ trước đến giờ nữ Nhi chưa từng nói dối nên Lý thị không còn nghi ngờ gì nữa. Bà lập tức nở một nụ cười vui vẻ khen ngợi nữ Nhi:
" Tương Nhi, con thật thông minh danh lợi, ai mà cưới được con có lẽ là phúc phận mấy đời. "
Nghe mẫu thân nói xong vốn dĩ Tống Tương nghĩ là bà nói đùa nên vẻ mặt nàng vô cùng thoải mái vui vẻ, xong ngay lúc này lại đột nhiên cứng lại. Nhìn dáng hình dáng Chu Tiêu bất giác hiện lên trong đầu nàng. Không biết việc trong Long Môn tiêu cục có thuận lợi không, không biết có người nào gây chuyện với hắn không"
"Nếu thật sự lo lắng cho hắn cho hắn như vậy thì sao con còn để hắn ra ngoài làm việc?
Nhìn ra tâm sự của nữ nhi, Lý thị biết ngay là nữ nhi đang nghĩ điều gì.
" Mẫu thân, con và hắn không thuộc cùng một loại người. Nên đời này của nữ Nhi không thể dính lấy hắn được. "
Lần đầu tiên Tống Tương bày tỏ với lý Thị những suy nghĩ trong lòng, điều này khiến lý Thị vừa kinh hỉ vừa lo lắng. Bà không thể bác bỏ suy nghĩ của nữ Nhi được vì nàng nói rất đúng. Một mặt bà hi vọng nữ Nhi có thể ở bên cạnh Chu Tiêu bởi vì bà nhìn ra được Chu Tiêu là một nam nhân tốt và rất đáng tin cậy. Mặt khác bà lại cũng hy vọng nữ Nhi có thể tránh xa Chu Tiêu ra, vì nếu ở bên Chu Tiêu thì nữ Nhi nhất định sẽ theo Chu Tiêu đi đến kinh thành.
Nhưng ai ngờ được nữ Nhi lại thích Chu Tiêu và Chu Tiêu cũng thích nữ Nhi, vì đó mà mọi chuyện dẫn dần rắc rối, Lý Thị không biết phải làm sao. Tuy bà không nhìn ra suy nghĩ của nữ Nhi, nhưng bà biết nữ Nhi của bà có mắt nhìn người rất cao. Giả sử như bây giờ nữ Nhi mà bỏ lỡ Chu Tiêu thì bà chắc chắn rằng có lẽ Tống Tương thà làm cô nương lỡ thì chứ không muốn gả đi một cách tùy tiện.
Cũng vì chuyện này mà trước đây lý Thị thường xuyên chẳng trọc ăn không ngon ngủ không yên. Lúc này lý Thị mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Thật may mắn khi lúc này Tống Tương vẫn còn là tiểu cô nương, Nếu nhị như cùng một lúc bà vừa phải lo lắng chuyện giữa Chu Tiêu và Tống Tương, cộng thêm cả chuyện quá tuổi định hôn sự thì e rằng tóc của bà đã sớm bạc trắng hết cả rồi.
" Bỏ đi, bỏ đi, con cháu cũng sẽ tự có phúc của con cháu. Chuyện của con và chu tiêu ta cũng không quá để tâm nữa, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy. "
Lý Thị lại thở dài một hơi rồi nói.
" Tỷ tỷ, đệ cũng muốn ăn bánh trứng đó. "
Tống Hoa một tay cầm đầy kẹo bọc đường, tay còn lại chỉ vào số bánh điểm tâm đang bày biện trong tủ, từng khối điểm tâm vàng ruộm, giòn rụm mới nhìn đã nuốt nước miếng ừng ực rồi. Đôi mắt của Tống Hoa lộ rõ vẻ thèm thuồng. Tống Tương cười vui vẻ, đón Tống Hoa từ tay người làm đặt hắn đứng trên mặt đất rồi dắt tay Tống Hoa.
Trong ngày khai trương sinh ý của cửa tiệm rất tốt, thu lãi được năm lượng bạc. Nàng còn cho rằng hôm nay sẽ còn lỗ vốn vì người đến ăn miễn phí sẽ không mua, ai ngờ được hôm nay lại thu được những năm lượng. Nếu cứ như vậy cuộc sống gia đình bọn họ sau này không còn phải quá lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền.
Buổi tối, khi lý Thị đã nấu xong cơm, còn Chu Tiêu cũng rất muộn rồi mà chưa thấy về. Lý Thị muốn đợi hắn về mới ăn cơm, dù sao thì hôm nay Tống Hoa cũng ăn rất nhiều điểm tâm nên hiện tại cũng chưa đói, lúc này cậu bé vẫn còn đang thưởng thức số điểm tâm còn lại. Khi Chu Tiêu trở lại, trên mặt vẫn tươi cười nhưng trong mắt hiện lên tia mệt mỏi, ánh mắt Tống Tương chạm vào ánh mắt mệt mỏi ấy nàng không nói một lời nào cả. Lý Thị bận rộn chia bát đũa, bà vừa đưa đũa và xới cơm cho Chu Tiêu vừa quan tâm hỏi:
Hôm nay đến tiêu cục thế nào? Đương gia của tiêu cục có tốt không? Đồng liêu của ngươi có tốt không? Các ngươi có hòa thuận với nhau không? Đúng rồi hôm nay Vị Hương quán của Tương nhi khai trương, là ngươi đã viết biển hiệu đó phải không? Mọi người đều khen điểm tâm của cửa tiệm nhà chúng ta rất ngon, ngày mai ta gói một ít điểm tâm mang đến mời đồng liêu coi như bày tỏ thành ý của nhà chúng ta."
Chu Tiêu liếc mắt nhìn Tống Tương, nhưng Tống Tương coi như không nhìn thấy, cũng không ngẩng đầu lên chỉ chuyên tâm ăn cơm. Nàng tự mình gắp thức ăn cho mình thi thoảng còn gắp thêm tôm và thịt cho Tống Hoa. Bị nàng bơ đi sắc mặt của Chu Tiêu đen như đít nồi, nhưng hắn cũng không từ chối ý tốt của lý Thị, hắn vừa nhận chén đũa từ lý Thị vừa khách sáo nói:
"Cảm ơn dì, lại làm phiền dì rồi."
Lý Thị không thích Chu Tiêu khách sáo như vậy, chân mày nhíu lại, bưng bát canh gà đưa cho hắn:
"Người một nhà không cần phải khách sáo, đây là canh gà ô cốt hầm nhân sâm mau uống hết đi, là Tương Nhi đã làm để tẩm bổ cho ngươi đấy."
Chu Tiêu khẽ nâng chén canh lên, dùng thìa múc từng thìa uống từng ngụm một cách từ tốn rồi vui vẻ nói:
"Ăn rất ngon, canh hầm vừa lửa, không bị tanh mà rất thơm, hương vị đậm đà, dư vị cứ quanh quẩn trong khoang miệng."
Lý Thị cười híp cả mắt:
"Nếu ngon thì uống thêm đi, là Tương nhi tự mình xuống bếp hầm cho ngươi tẩm bổ sao lại không ngon được cơ chứ. Người bình thường không có phúc phận được ăn như vậy đâu."
Tống Tương mau chóng ăn xong bữa tối của mình rồi cầm bát đi về phía bếp cũng không ngẩng đầu lên mà bỏ lại câu nói:
"Con ăn no rồi."
Tống Tương cho rằng chỉ có một mình nàng đi vào, không nghĩ Chu Tiêu sẽ đi theo ngay sau. Lúc này nàng quay đầu lại đâm vào lồng ngực rắn chắc của Chu Tiêu, sắc mặt nàng trở nên căng thẳng, nàng cảm thấy da đầu tê đi. Lúc này khi trấn tĩnh lại thì sắc mặt nàng trở nên lạnh lùng không chút biểu cảm còn miệng thì gắt lên:
"Ngươi muốn làm cái gì vậy?"
Chu Tiêu lập tức phì cười:
"Là ta phải hỏi nàng mới đúng, nàng sao vậy? Sao nàng lại lạnh nhạt với ta như vậy, là ta đã làm gì khiến bạn không hài lòng sao?"