Cận Tư Viễn vô cùng tức giận khi Tống Tương buông lời tiễn khách, thậm chí hắn còn nóng lòng muốn túm Tống Tương lại để nói lý nhưng một tia lý chí còn sót lại đã kìm hãm hắn. Hắn cẩn thận cấtbình dược liền sẹo đi coi như bảo bối rồi chào lý Thị ra về.
"Nàng ta cũng thật quá đáng, dù sao người đến cứu nàng ta cũng là đệ. Nàng ta đã không cảm ơn thì thôi lại còn không cho đệ được sắc mặt tốt, thậm chí còn buổi đệ nữa."
Về đến nhà Cận Tư Viễn than thở, Cận Tư Nguyệt chỉ khẽ cười an ủi:
"Đệ xem đệ nói kìa, từ khi trở lại tính tình Tống Tương tuy không còn tốt như trước nữa nhưng đệ đừng quên hai người bọn họ đã cứu tỷ tỷ. Nếu như không có Chu Tiêu đệ có tự ra ngoài được không. Nói đến đây ai cứu ai còn chưa rõ sao?"
Mặc dù Cận Tư Nguyệt ít được ra ngoài, được biết rất ít về thế giới bên ngoài nhưng trong lòng nàng lại rất rõ ràng những gì đã xảy ra. Chả trách Triệu Nghi Thanh đã bị trúng tiếng sét ái tình của nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Hừ, tỷ tỷ vẫn còn nói giúp nữ nhân xấu tính đó sao?"
Cận Tư Viễn bất mãn nói, Cận Tư Nguyệt vừa sơn xong lại gương đồng thì tiến đến cạnh Cận Tư Viễn dỗ dành:
"Là tỷ tỷ sai rồi, Viễn Nhi nhà chúng ta mới là tốt nhất. Tỷ tỷ chưa từng mơ sẽ có một ngày như hôm nay, có thể ra ngoài lại có thể chữa lành được mặt. Tỷ tỷ không mong gì cao sang chỉ mong những ngày sau này mọi người trải qua đều được bình an vô sự, chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.
Cận Tư Viễn nghe tỷ tỷ nói xong trong lòng cũng nghẹn ngào, hắn nắm chặt tay tỷ tỷ hứa hẹn:
" Chắc chắn rồi, chúng ta sẽ ngày một tốt hơn, nhưng không bao gồm cả nữ nhân xấu tính kia.. "
" Viễn Nhi, đệ cũng thật là.. "
Cận Tư Nguyệt không biết phải nói gì về đệ đệ của mình. Trong đầu Cận Tư Nguyệt lại xuất hiện gương mặt của Triệu Nghi Thanh trước khi rời đi và hắn ta còn nói hắn ta sẽ quay trở lại tìm nàng.
" Tỷ tỷ nếu tỷ dùng dược của Tống Tương đưa, nhỡ có chuyện gì thì sao, biết đâu nữ nhân xấu tính kia không có ý tốt gì thì sao? "
" Viễn nhi, đệ đừng có giở giọng giận dỗi của tiểu hài tử nữa, dược mà Tống tiểu thư đưa cho chúng ta rất tốt, chỉ là do tỷ bị như thế này quá lâu rồi nên giờ mới lâu khỏi như vậy. Nói đệ đấy sau này gặp lại Tống tiểu thư đệ phải có chừng mực, tỷ tỷ biết đệ là một hài tử hiểu chuyện, đã lớn như thế rồi mà sao trước mắt Tống tiểu thư lại không hiểu chuyện như vậy chứ. "
Cả trăm lần Cận Tư Viễn cũng tự hỏi hắn như vậy, trong ngày hôm nay câu hỏi này cứ ám ảnh đeo bám hắn. Hắn cũng không hiểu sao, lời nói của tỷ tỷ giống như một viên đá ném xuống mặt nước tĩnh lặng, làm mặt nước gợi lên những đợt sóng lăn tăn.
Tri vị quán.
Đây là cửa tiệm điểm tâm lớn nhất của thị trấn này. Những người ít tiền vẫn có thể mua được các món điểm tâm ở đây. Bình thường Tống Tương và mọi người đều rất thích loại bánh lòng đỏ trứng vậy mà hôm nay không có ai mua được.
" Cái gì? Hai mươi lượng bạc một chiếc bánh lòng đỏ trứng. Sao các người không đi làm cướp luôn đi? "
Những người đến đây mua bánh đều tràn ngập phấn nộ hét lên.
" Các ngươi mua thì mua, không mua thì thôi, ngươi không có tiền nhưng người khác có tiền, ngươi không mua thì mau tránh ra đừng ở đây cản trở chúng ta buôn bán. "
Thái độ của những người bán hàng trong cửa hàng này rất kiêu ngạo. Tống Tương vừa hay đi qua nghe được thì khỏi nhíu mày suy nghĩ, nàng dừng lại nghe ngóng một chút. Nàng nhìn thấy ông chủ mới của tiệm cửa tiệm này chính là đầu bếp phụ trước đây chưa từng lộ diện. Một núi không thể có hai hổ. Sau khi Triệu Nghi Thanh ngã ngựa thì tên này trở thành ông chủ mới.
Không ngờ kẻ này cũng không phải tốt đẹp gì chuyên làm chuyện xấu, hắn có ý định nâng giá sau khi chiếm đủ tiện nghi thì có ý định cuốn gói rời đi. Chỉ có điều ý tưởng này của hắn thật lộ liễu, nếu hắn không quá tham lam thì có lẽ Tống Tương vẫn có thể một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua không muốn quản chuyện sản nghiệp của Triệu Nghi Thanh. Kể từ khi Triệu Nghi Thanh dùng Cận Tư Nguyệt và Cận Tư Viễn uy hiếp nàng thì nàng với hắn đã tuyệt giao.
Lúc này tạm thời nàng không có ý nghĩ trả thù hắn. Một người tàn nhẫn như vậy thoát khỏi quả thật là một đại họa. Trước khi nào là sẽ hành động thiếu suy nghĩ nữa bằng người thân và thậm chí là chính bản thân mình bị tổn thương, hơn nữa cũng không có lợi lộc gì.
" Trước đây bánh lòng đỏ trứng chỉ có hai mươi văn tiền một chiếc, dù cho mới mở cửa thì cửa tiệm vì sinh ý cũng không thể lấy nhiều lợi nhuận như vậy? "
Khách nhân đứng ở cửa bắt đầu phàn nàn. Ông chủ mới bắt đầu thấy khó chịu và buông lời khó nghe.
" Chúng ta chỉ biết bán điểm tâm, sau này các người rời khỏi đây không thể mua được như thế này nữa. Những thứ hiếm thường tốn nhiều bạc ta đã làm gì sai sao, các ngươi không thể nói ta như vậy được. "
" Ta hiểu rồi, Tri vị quán của các ngươi cùng dược đường bên kia là cùng một giuộc một bên bán điểm tâm giá cao một bên bán thuốc giá cao. Những thứ này khi dùng đều khiến mọi người cảm thấy không thoải mái thậm chí còn sinh ra những hành vi kỳ quặc.
"Đúng vậy, biết được có khi nào bọn họ cho thứ gì vào bánh khiến chúng ta khi bánh thì ăn ngày một nhiều hơn mà không có điểm dừng."
"Đúng!"
"Đúng vậy!"
Khi bị khách hàng chất vấn, đấy tình huống rất bình thường, trước đây thì Triệu Nghi Thanh xử lý, còn người chủ mới này đều chưa từng gặp cảnh này nên không biết phải làm như thế nào. Bởi vì ông ta chưa từng thấy cảnh cảnh tượng như thế này bao giờ thậm chí khi bị nói trúng còn cảm thấy tội lỗi trong lòng mà á khẩu không nói nên lời. Bách tính thấy vậy họ định xông lên đập phá cửa tiệm điểm tâm. Đúng lúc Tống Tương thấy cảnh tượng dần mất kiểm soát, nàng đặt đồ vừa mua sang một bên lớn tiếng nói:
"Mọi người bình tĩnh nghe ta nói."
Trong đám đông có người nhận ra nàng, nàng chính là người đã chữa được cho những người bị mắc bệnh kỳ quá nên đã miễn cưỡng phối hợp với nàng. Thấy đám đông gần im lặng nàng tiếp tục:
"Như mọi người đã biết kẻ đứng sau chuyện này chính là ông chủ Triệu. Bây giờ thì hắn sợ tội mà bỏ trốn rồi. Hiệu thuốc của Cận thiếu gia cũng là do hắn động chân động tay và vu cáo. Bây giờ mọi việc đã sáng tỏ mọi người đừng tập trung ở đây như vậy. Còn kẻ này lại dựa vào bánh trứng lòng đỏ để đẩy giá lên chiếm tiện nghi thì quả thật rất đáng ghét."
"Đáng ghét."
"Đáng ghét."
"Thật đáng ghét."
Mọi người rất thích món điểm tâm của Tri Vị quán, thành thật mà nói bản thân ta cũng rất thích món điểm tâm này, ta cũng không thể chấp nhận được hành vi moi tiền bạc của họ, vì vậy ta quyết định mở một cửa hàng điểm tâm mới vào một ngày gần đây. Đảm bảo tất cả những điểm tâm ở Tri vị quán làm được ta cũng làm được thậm chí sẽ có cả những thứ mà mọi người chưa bao giờ được ăn ở Tri vị quán. "
Nghe đến đây mặt người nào người đấy đều sáng rực lên giống như sói đói lâu ngày nhìn thấy đồ ăn ngon trước mắt.
" Và Tống Tương đảm bảo giá điểm tâm của chúng ta làm sẽ không cao hơn ở Tri Vị quán trước đây. "
Giờ thì ai nấy đều yên tâm, dù không biết nàng ta làm bằng cách nào nhưng họ thật sự bị nàng thuyết phục và tin rằng nàng ta có thể làm được.
" Không có khả năng, nàng ta đang nói dối các người, cách làm điểm tâm của Tri vị quán là độc nhất vô nhị là bí mật, người ngoài không thể nào biết được. "
Người chủ mới của Tri Vị quán hét lớn lên, những người chưa rời đi tiếp tục ở lại xem náo nhiệt.
" Bí mật. "
Tống Tương cười khẩy lộ rõ vẻ mỉa mai châm chọc:
" Cũng chỉ có các ngươi mới coi thứ đó là bí mật, còn trong mắt ta chỉ là lừa bịp dối trá, nếu không phục thì sau này cửa tiệm điểm tâm của chúng ta mở ngươi đến xem là được. "
Nàng thẳng thắn nói, dễ dàng giải quyết mọi việc. Có người có một người mặc áo choàng đen và trùm kín mít ẩn mình trong đám đông, theo dõi tất cả sự việc diễn ra cho đến đám đông bỏ đi hết, chân hắn đi cũng không vững.
" Khách quan, có muốn ngồi xuống ăn một tô hoành thánh không, nội tử của ta làm đấy, vỏ mỏng lại nhiều nhân nó rất thơm ngon chỉ cần rắc hành lá thái nhỏ và tưới thêm dầu mè lên là có thể ăn được luôn. "
Lão bán hoành thánh khi nhìn thấy người này vừa mời chào vừa dựng sào và bày sạp hàng ra. Người mang y phục choàng đen nhìn thấy lão đầu bán hoành thánh bằng ánh mắt muốn giết người, khi bắt gặp ánh mắt đó lão đầu liền xoay người đi chỗ khác. Mãi đến khi người vận phục choàng đen rời đi, một cơn gió nhẹ thoáng qua thổi tung tấm trùm đầu lên vừa hay nhìn thấy những vết sẹo gớm ghiếc trên mặt. Vết thương mới và vết thương cũ chồng chéo lên nhau, vừa sưng tấy vừa chảy mủ trông rất đáng sợ. Nhìn dáng dấp cao lớn thì tưởng là một thanh niên tuấn tú ai ngờ khuôn mặt lại đáng sợ như vậy, thảo nào hắn ta lại trùm kín đầu.
Tiêu cục Long Môn.
Chu Tiêu bị Tống Tương bắt nằm trên giường đủ mười ngày liền, cho đến khi thân thể thật sự tốt lại, vết thương đã kết vảy hoàn toàn vậy mà nàng cương quyết không cho hắn ra ngoài. Sáng hôm nay Chu Tiêu được nàng tháo băng, và uống đến đơn thuốc cuối cùng thì cũng được nàng buông tha, hắn phấn khởi đi đến tiêu cục Long Môn báo danh.
Cửa tiêu cục rất lớn, bên ngoài có hai con sư tử đá canh cửa và có cả người canh gác cẩn thận. Nhìn thấy Chu Tiêu đi đến hai người canh cổng chặn lại nghiêm túc hỏi.
" Người đến tiêu cục là ai, có việc gì? "
Chu Tiêu giơ hai tay ra biểu thị hắn tay không tấc sắt mà đến rồi lên tiếng trả lời:
" Ta tên Chu Tiêu, hôm nay ta đến tiêu cục báo danh hy vọng sau này chúng ta có thể là hảo huynh đệ. "
Hai người canh gác cửa nhìn nhau không nói gì. Một người đi vào, người còn lại nói với Chu Tiêu:
" Ngươi chờ ở đây, hắn đi vào trong thông báo, nếu thật sự ngươi đến báo danh nhất định ta sẽ không ngăn cản. "
Chu Chiêu có khí chất phi thường hơn người, nhưng một thời gian dài khi sống ở đây hắn cũng học được cách thu bớt hào quang của bản thân lại. Hắn cười nói thân thiện với người canh gác:
" Xin hỏi vị tiểu huynh đệ, trong Long Môn tiêu cục thường áp tiêu những hàng gì phạm vi bao xa? "
Khi người gác cổng nghe thấy có người hỏi thăm việc áp tiêu của tiêu cục, đây là hoạt động diễn ra thường xuyên của tiêu cục hễ có mười người thì phải đến chín người không ngớt lời khen ngợi tiêu cục.
" Tiêu cục Long Môn là tiêu cục lớn nhất trong trấn này, chủ nhân của chúng ta còn từng được ghé phủ của tướng gia để áp tiêu. Trên trời, dưới biển mặt đất có những gì hiếm lạ chúng tađều biết hết, ngọc ngà châu báu không thứ gì là chúng ta chưa từng nhìn qua. "
" Vậy có chuyến áp tiêu nào thấy bại không? "
Ừm..
Người gác cổng nghĩ ngợi không nói nên lời, hắn nghe ta có điều gì đó là lạ, đột nhiên hắn ta nổi giận quát:
" Ngươi chỉ là người mới đến đầu tiên hỏi như vậy. Không cần phải hỏi ai ai cũng biết tiêu cục của chúng ta rất có năng lực mà cũng không sợ ngươi hỏi luôn. Kể từ khi tiêu thụ được gây dựng đến nay chưa có chuyến tiêu nào thất bại cả.
"Vậy là đội áp tiêu của tiêu cục rất lớn, tại sao tổng đà lại nằm ở thị trấn nhỏ bé này đây không phải là quá lãng phí tài nguyên hay sao."
"Điều này.."
Giữa lúc người gác cổng chưa biết phải trả lời như thế nào thì người kia bước ra nhìn Chu Tiêu nói:
"Chu công tử, đường chủ cho mời."