Tiếng đàn lập tức thay đổi, chuyển sang tấn công hoa mạn đà la.
Những bông hoa kia lại giống như yêu tinh, không những tránh đòn tấn công tiếng đàn, mà thậm chí còn biết di hình hoán ảnh, biến huyễn hình thái hết lần này tới lần khác, tiếp tục tấn công Ôn Thiếu Nghi.
Dưới sự giáp công của hai cao thủ Ma chủ và Dạ Mặc Uyên, Ôn Thiếu Nghi lập tức có xu hướng suy yếu.
Cố Thanh Hy kinh ngạc.
Nàng không ngờ Tư Mạc Phi trông có vẻ yếu ớt lại… lại có công lực sâu dày như vậy.
Thứ hoa gì đó lại có thể xuyên xuống đất mấy chục mét, nhổ cả gò núi lên.
Má ơi…
Hắn ta là ai vậy?
Trong cơn kinh ngạc, lại thấy Tư Mạc Phi chớp mắt với nàng một cách mờ ám, giống như đang hỏi như vậy có tính là võ công cao cường.
Cố Thanh Hy suýt thì ngất xỉu.
Nàng đã lầm tưởng một con sói xám thành con cừu nhỏ.
Dạ Mặc Uyên và Ma chủ tấn công càng lúc càng nhanh, tốc độ lướt đàn của người đàn ông áo trắng cũng càng lúc càng nhanh. Bỗng nhiên dây đàn bị đứt, người đàn ông áo trắng phun ra ngụm máu, vẩy trên dây đàn trắng không tì vết.
Hoa mạn đà la khát máu và ma âm huyễn khúc vẫn tiếp tục, người đàn ông áo trắng bị thương, lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch đều bị trọng thương. Hắn ta ngưng tụ nội lực, tung người chống đỡ, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt ôn hòa, để lại một câu nói, thân người trắng như tuyết rời đi sau vài cái điểm mũi chân.
“Ha, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Dạ Mặc Uyên, hôm khác chúng ta tái chiến”.
Cổ họng Dạ Mặc Uyên ngòn ngọt, một dòng máu lập tức tràn ra, nhưng lại bị hắn nuốt xuống.
Hai chân hắn tàn phế, cơ thể lại bị thương nặng, cho dù đuổi kịp Ôn Thiếu Nghi cũng là kết cục hai bên đều thiệt.
Ma chủ chưa đánh thỏa mãn, la lên: “Ôn Thiếu Nghi, ngươi quay lại đây, tiểu tỷ tỷ vẫn chưa nhìn thấy ta đánh bại ngươi hoàn toàn cơ mà”.
Ôn Thiếu Nghi khinh công cao, chớp mắt đã biến mất trong rừng núi. Hai mắt Ma chủ nheo lại, cơ thể đỏ như lửa chuyển động, lại… đuổi theo hắn ta.
Cố Thanh Hy suýt chú nữa cắn lưỡi mình: “Ai nói cho ta biết, tên yêu nghiệt áo đỏ kia là ai?”
Dạ Mặc Uyên trừng mắt nhìn nàng.
Là ai?
Nàng tự chọc vào ai, nàng không biết sao?
Đến bây giờ ám vệ mới đuổi đến, bọn họ đồng loạt quỳ xuống: “Thuộc hạ bảo vệ chủ bất lực, xin chủ tử trách tội”.
“Mau tìm thái y bắt mạch cho Vương phi”.
Giữa hai hàng lông mày của Dạ Mặc Uyên lộ ra vẻ lo lắng, nhất là khi nhìn bụng nàng, hắn hạ giọng nói: “Cô qua đây”.