Cố Thanh Hy tưởng rằng hắn muốn bắt mạch cho nàng nên mới đưa tay ra. Dạ Mặc Uyên nắm lấy tay nàng, không ngừng truyền nội lực vào người nàng, khiến xương cốt toàn thân nàng như tắm gió xuân, cơn đau nơi ngực và cơn đau nơi tay đều biến mất, không còn chút khó chịu nào nữa.
“Ngài…”
Khóe miệng Cố Thanh Hy giật giật, nhất thời không biết nên nói gì.
Nội thương của hắn rõ ràng còn nặng hơn nàng, cần gì phải lãng phí chân lực vì nàng.
Dạ Mặc Uyên lạnh lùng cười: “Cô nghĩ rằng bản vương là vì cô sao? Bản vương là vì đứa trẻ”.
“…”
Sau khi Ôn Thiếu Nghi thất bại tháo chạy, Thiên Phần tộc liên tục thảm bại, vô số người chết và bị thương, số ít người còn sống cũng nhân lúc rối loạn chạy trốn.
Mặc dù núi Vọng Hồn bị phá, nhưng vì có vài kỳ chủ của Ma tộc đột nhiên chi viện, vì vậy người của Ma tộc đều rời khỏi mật đạo, Lan kỳ chủ cũng không rõ tung tích.
Chém giết cả một đêm, kéo dài đến lúc trời sắp sáng mới kết thúc.
Trời sáng, Cố Thanh Hy hội tụ với đám Diệp Phong và Diệp bà bà.
Dạ Mặc Uyên để lại một chút không gian cho bọn họ từ biệt nhau.
Diệp Phong đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, trên người hắn ta vẫn đầy thương tích, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng toát ra vẻ mệt mỏi.
Thiếu niên cứu bọn họ đã biến mất.
Diệp bà bà cũng đã tỉnh táo lại, hai người cùng nhau cảm tạ nàng.
Cố Thanh Hy mỉm cười: “Người cứu mọi người không phải ta, mà là chiến thần, mọi người muốn đa tạ thì đa tạ ngài ấy đi”.
“Nếu không có Cố cô nương, chiến thần sao có thể chịu cứu bọn ta, một tiếng cảm tạ này vẫn phải nói”, Diệp Phong nhàn nhạt nói.
Không biết có phải vì Lan kỳ chủ cưỡng bức hắn ta ngay trước mặt nàng khiến hắn ta canh cánh trong lòng hay không, mà lúc ở cùng nàng, hắn ta trở nên xa cách hơn.
“Vết thương trên tay ngươi còn đau không?”
Diệp Phong liếc nhìn ngón tay út và áp út bị bẻ gãy, thản nhiên cười: “Quen rồi, qua một vài ngày là ổn”.
Hắn ta nói một cách nhẹ nhàng nhưng lại khiến Cố Thanh Hy đau lòng.
Cái gì mà quen rồi?
Chuyện này mà cũng có thể quen sao?
Lại nhìn vóc dáng cao gầy nho nhã của hắn ta, rõ ràng là một người có tấm lòng rộng mở, nhưng lại mặc một bộ áo gai vải thô, hơn nữa bộ hắn ta đang mặc không biết đã vá bao nhiêu miếng, thật là bất nhã.
“Không phải hoàng hậu Sở Quốc đã tặng ngươi một bộ quần áo sao? Sao không mặc bộ đó?”
Bộ quần áo này trông giống như những mảnh vải vụn ghép vào với nhau.
Trong mắt Diệp Phong lóe lên vẻ đau khổ, không muốn nói về chuyện này, chỉ đáp: “Bộ ta đang mặc là bà tự tay may cho ta, mặc rất thoải mái”.