"Xích Long! Quả nhiên là anh còn sống!"
“Ha ha, xem như anh mạng lớn, tôi còn tưởng rằng anh chết thật rồi!”
“Còn không mau cảm ơn Long Vương đại nhân đi! Là Long Vương đại nhân cứu sống anh, nếu không anh đã là một thi thể rồi”
“Bây giờ anh biết sự lợi hại của Long Vương đại nhân chưa?”
Đám người Hắc Long lập tức xông lên vây quanh Xích Long, cảm thấy rất vui mừng thì anh ta chết mà sống lại.
Đồng thời, bọn họ càng thêm kính sợ Long Vương hơn nữa.
Bởi vì Long Vương có thể cứu sống người chết thật sự là giống như là thần tiên hạ phàm!
“Sư phụ... anh ghê gớm quá đi!"
Hoa Quốc Đống đứng phía sau Diệp Lâm tận mắt nhìn thấy tất cả, xem như bị thuyết phục hoàn toàn, còn có chấn động đến đỉnh điểm.
Hoa Quốc Đống đi theo Diệp Lâm lâu rồi, từng thấy anh giết người như ma, muốn giết một người là rất dễ dàng, nhưng muốn cứu sống một người là rất khó khăn, bởi đây là chuyện vượt qua năng lực của con người.
“Ngay cá người chết cũng có thể cứu sống.. Sư phụ, còn có chuyện gì là anh không biết nữa không?” Hoa Quốc Đống cảm thán liên tục.
Giờ phút này, mọi người ở đây đều chấn động với việc Diệp Lâm cứu sống Xích Long.
Diệp Lâm nói với Xích Long: "Anh làm trái với quy củ, tôi đã giết chết anh một lần, sau này Long Môn không còn Xích Long nữa, anh có thể đi rồi”
Sống chết có số, Xích Long mạng lớn sống lại, Diệp Lâm cũng bảng lòng cho anh ta một con đường sống, để anh ta đi.
Có điều, Xích Long nghĩ nghĩ một lát rồi lùi ra đứng chung với đám người Hắc Long, không có vội vã đi ngay.
Diệp Lâm mặc kệ tên tính tình bướng binh kia, ngược lại lên tiếng hỏi đám viện trưởng ở đây: “Bây giờ các vị còn gì để nói nữa không? Có thấy được sự lợi hại của trung y chưa?”
Nghe vậy, mọi người đều im lặng không nói.
Bọn họ vừa khâm phục lại vừa xấu hổ.
Khâm phục y thuật của Diệp Lâm đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ, giống như là thần tiên vậy.
Còn xấu hổ là vì bọn họ vừa mới châm chọc cười nhạo thần y, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ.
“Sao... sao cậu có thể làm được vậy?" Viện trưởng trung y không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Vì sao tôi đọc sách y cả đời cũng chưa từng thấy Hỗn Nguyên Đan gì đó?”
Diệp Lâm mim cười: "Đại Hạ trên dưới năm nghìn năm, có rất nhiều thứ ông chưa biết được, sau này đi theo tôi học cho tốt”
Diệp Lâm mới hơn hai mươi tuổi, lại đi nói với một vị viện trưởng hơn tám mươi tuổi là sau này đi theo tôi học hỏi?
Nếu bình thường có người nói như vậy thì đã bị phun nước bọt cho chết chìm luôn rồi.
Có điều hiện giờ, đám viện trưởng ngoan ngoãn như là thỏ con, ai nấy đều nhịn nhục, không dám lên tiếng cãi lại.
Bởi vì bọn họ thật sự muốn đi theo người ta học hỏi
"À phải rồi.." Diệp Lâm chợt nhớ một chuyện: “Lúc nấy ai nói nếu tôi có thể chữa sống người chết thì sẽ đưa đầu cho tôi làm bóng đá?”