“Xích Long có thể sống lại được không?"
Hắc Long đứng ở cửa, cảm giác tuyệt vọng mới vừa nảy sinh biến thành hi vọng.
“Có lẽ là Long Vương đại nhân không định giết anh ta, chỉ muốn cho anh ta một bài học thôi” Lam. Long nói: “Nếu Long Vương đại nhân ra tay thì chắc là còn một chút hi vọng”
“Cứ tin tưởng Long Vương đại nhân là được rồi” Đám người Bạch Long lựa chọn tin tưởng.
Giờ phút này, mọi người ở đây đều tập trung nhìn về phía Xích Long.
Không biết bọn họ có được chứng kiến kỳ tích là chữa sống người chết hay không?
"Hừ, làm ra vét" Phó viện trưởng lắc đầu cười nhạo, mặt mày đều là vẻ không tin và coi thường.
Không chỉ có phó viện trưởng, đa số viện trưởng ở đây đều mang thái độ nghỉ ngờ.
Có điều, cảnh tượng Diệp Lâm dùng đan dược cầm máu lúc nãy thật sự có chút chấn động, mọi người mới thay đối thái độ từ chờ xem trò cười thành mong đợi kỳ tích xảy ra.
Từng giây từng phút trôi qua.
Đám bác sĩ bắt đầu có chút không kiên nhãn, cho răng không có nhiều hi vọng.
"Hừ, tôi nói rồi mà, sao có thể có loại chuyện chữa sống người chết cơ chứ!" Phó viện trưởng khinh thường nói: "Có khi miệng vết thương cũng chỉ là một thủ thuật che mắt nên mới dễ lành như vậy”
“Chờ lát nữa đưa thi thể đến Bệnh viện Nhân dân 2 của chúng tôi kiểm tra là biết ngay thôi”
Diệp Lâm thấy Xích Long uống đan dược đã hơn mười phút rồi mà vẫn không sống lại thì có một chút thất vọng.
Xem ra dù là bản thân mình luyện chế đại Hồn Nguyên Đan thì cũng không đạt tới hiệu quả của Hoàn Dương Đan.
“Thất bại rồi hả..”
Diệp Lâm chưa từ bỏ ý định, định lấy ngân châm ra cứu thử một lần.
Có điều, ngay lúc này, một màn không thể tin nổi xuất hiện.
Xích Long đột nhiên ho ra một ngụm máu băm, rồi chợt bật dậy thở phì phò.
Trời ạ!
Mọi người xôn xao hắn lên.
“Mẹ ơi... xác chết vùng dậy?"
“Cậu ta... là người hay quỷ vậy?"
“Sống lại thật hả? Không thể nào!”
Đám viện trưởng giật nảy mình, ngạc nhiên đến mức sắp đánh rơi cằm.
Xích Long đứng dậy, những người xung quanh ngã phịch xuống...
Xích Long sống lại dọa khá nhiều người nhát gan.
“Sao... sao có thể chứ?”
Phó viện trưởng trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy thế giới quan của mình sắp tan vỡ rồi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ông ta sẽ không tin tưởng mọi chuyện vừa mới xảy ra.
Bởi vì vết máu trên mặt đất còn chưa khổ, người bị cắt cổ chết rồi, bây giờ lại kỳ tích mà sống lại?
“Kỳ tích! Đây chính là kỳ tích trong lịch sử y học! Giờ phút này đủ để ghi vào sách sử!”
Viện trưởng Trần kích động đến mức run rẩy cả người.
Tuy rằng ông ta từng thấy Diệp Lâm cứu sống ông Triệu, nhưng mà ông ta biết rõ đây là hai loại trường hợp khác nhau.
Bởi vì ông Triệu đột nhiên phát bệnh, còn người đàn ông trước mặt là bị cắt cổ chết, rất khó có thể cứu sống được.
Mấy viện trưởng khác đều nghẹn họng nhìn chằm chằm, không còn lời gì để nói nữa.
Bọn họ cùng nhìn về phía Diệp Lâm, không biết Diệp Lâm là thần thánh phương nào?
"Tôi... tôi bị sao vậy?” Xích Long nhìn xung quanh rồi nhìn xuống bản thân mình, cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Ký ức của anh ta còn dừng lại một giây bị cắt cổ Anh ta cho rằng mình đã chết, nào ngờ lại quay về hiện trường bị giết
Nếu không phải vết máu trên mặt đất còn chưa khô thì anh ta thậm chí nghỉ ngờ chuyện hôm nay bị bắt và bị giết chỉ là một cơn ác mộng.