Nghe vậy, đám viện trưởng lại cảm thấy xấu hổ.
ởi vì lúc nãy Diệp Lâm cứu người, bọn họ đều châm chọc liên tục, bây giờ nghĩ lại thật sự là rất mất mặt.
Mọi người nhìn xung quanh, sôi nổi tìm kiếm
"À... Diệp thần y... phó viện trưởng Thôi nói lời kia đã sợ ngất luôn rồi.. cậu tha cho ông ta đi...”
Có người chỉ vào một ông cụ ngất xỉu trên mặt đất rồi lên tiếng xin tha thứ hộ.
"Hừ, thật là vô dụng!" Diệp Lâm cười nhạo: “Bác sĩ cũng bị người sống dọa ngất nữa hả?”
Đương nhiên, Diệp Lâm cũng chỉ nói nói mà thôi, chứ không đi so đo với loại người như ông ta.
Đúng lúc này, bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao Dương Sĩ Tuấn đột nhiên bước lên nắm tay Diệp Lâm, sốt ruột nói: “Tiểu thần y, cậu... có thể dùng thần dược của cậu cứu tôi một mạng..."
Ở trong mắt Dương Sĩ Tuấn, Diệp Lâm ngay cả. người chết cũng có thể cứu sống, trong khi mình còn sống, vậy là chắc chắn có thể cứu được.
Lần này mình đến đây là đúng rồi, không ngờ lại may mắn gặp được một vị thăn y trung y.
“Ha ha.." Diệp Lâm cười nói: “Dương đại nhân, lúc nãy ông muốn báo quan bắt tôi mà?”
"Ơ kìa..” Dương Sĩ Tuấn cười ngại ngùng: “Lúc nãy tôi hiểu lầm thần y, tôi xin lỗi thần y”
Dứt lời, Dương Sĩ Tuấn khom mình hành lễ.
Diệp Lâm vội vàng ngăn cản: “Dương đại nhân không cần đa lễ."
Diệp Lâm cảm thấy Dương Sĩ Tuấn cũng coi như là thanh quan, đức cao vọng trọng, lão thái sư từng đánh giá tất cao về ông ta
Nếu ông ta bị bệnh, Diệp Lâm tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu.
Sau đó, Diệp Lâm cầm một viên đan dược cuối cùng đưa cho Dương Sĩ Tuấn: “Dương đại nhân chỉ cần uống viên đan dược này là sẽ hết bệnh ung thư dạ dày”
Dương Sĩ Tuấn cầm đan dược, có chút do dự hỏi: “Tôi nhớ rõ lúc nãy cậu giới thiệu trung Hỗn Nguyên Đan chỉ có thể chữa bệnh mãn tính, còn bệnh ung thư thì phải dùng đại Hỗn Nguyên Đan?"
Dứt lời, Dương Sĩ Tuấn nhìn thoáng qua Xích Long với ánh mắt hâm mộ, thăm nghĩ: Tiếc là cậu ta cùng đại Hỗn Nguyên Đan rồi.
“Dương đại nhân cứ yên tâm đi, ông chỉ mắc ung thư dạ dày giai đoạn đầu thôi, không phải chuyện gì lớn” Diệp Lâm nói: “Uống trung Hỗn Nguyên Đan là đủ rồi.”
“Đây là đan dược do chính tôi luyện chế, có đủ thành phần thiên tài địa bảo, hiệu quả không kém đại Hỗn Nguyên Đan là bao”
Nói cách khác, đại Hỗn Nguyên Đan không thể. khiến người ta chết mà sống lại.
"Ồ, vậy tôi không khách sáo” Nghe Diệp Lâm nói vậy, Dương Sĩ Tuấn mới yên lòng, không chút nghi ngờ mà nuốt trọn viên đan dược vào miệng.
“Ông Dương, ông cảm thấy sao rồi?” Đám viện trưởng nhìn về phía ông ta với ánh mắt mong chờ.
“Hừm.." Dương Sĩ Tuấn xoa bụng thử cảm nhận, cười nói: "Khá tốt, khá tốt, có chút đói bụng rồi. Tôi cảm thấy bây giờ cho tôi một con trâu tôi cũng có thể nuốt trôi.”
Dương Sĩ Tuấn đột nhiên thèm ăn, cái gì cũng ăn được.
“Hắc Long dẫn Dương đại nhân đi ăn đi” Diệp Lâm sắp xếp.
“Tiểu thần y, có cần phải kiêng ăn món gì không?" Dương Sĩ Tuấn hỏi.
“Không cần, ông thích ăn cái gì thì ăn đi." Diệp Lâm cười nói: "Ông đã hết bệnh rồi.”
“Ha ha.." Dương Sĩ Tuấn vui mừng nói: “Vậy tôi đi ăn trước, chờ lát nữa tôi sẽ quay lại cảm ơn cậu."
Đám viện trưởng thấy vậy thì rất là ngạc nhiên.
Từ Xích Long chết mà sống lại đến Dương Sĩ Tuấn chữa lành ung thư dạ dày chỉ tốn ba viên đan dược?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai tin, rồi ai dám tin cơ chứ?
Nếu nói Xích Long và Diệp Lâm cùng nhau diễn một vở kịch để lừa mọi người, vậy Dương Sĩ Tuấn thì sao?
Một quan to như bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao không đến mức đi theo một đám giang hồ bịp bợm để lừa đảo đâu nhỉ?
"Ông Dương có muốn đi bệnh viện khám lại không?” Phó viện trưởng hỏi
“Không cần.” Dương Sĩ Tuấn đi ra ngoài: "Tôi tin tưởng cảm giác của mình và tin tưởng đan dược của tiểu thần y”
Sau khi Dương Sĩ Tuấn đi rồi, Diệp Lâm nói với đám viện trưởng ở lại: "Các vị, bây giờ có thể ngồi xuống suy xét đề nghị lúc đầu của tôi chưa?”
Mọi người sôi nối ngồi xuống, không dám nhiều lời.
“Sau này tôi nhận thầu hết thuốc của tất cả các bệnh viện."
“Ba viên đan dược của tôi có thể chữa khỏi mọi bệnh tật trong thiên hạ”
“Tây y khống chế thế giới mấy trăm năm rồi, bây giờ đến lượt trung y lên sân khấu”