“Ông chú" trong lời ông cụ Diệp chính là Diệp Phạm.
Nghe vậy, bầu không khí ở hiện trường lại thay đổi, trở nên yên tĩnh hơn nữa.
Hiển nhiên là ông cụ Diệp đang thể hiện uy nghiêm gia chủ của mình với cháu trai
Nói đến cùng, dù anh có lợi hại hơn nữa thì anh cũng chỉ là gia chủ nhà họ Diệp, là một người bình thường, sao có thể đi so được với ông chú bà con xa đang làm quan trong triều?
Chỉ cần Diệp Lâm khom người chào hỏi Diệp Phạm trước mặt mọi người, thể hiện ra sự chênh lệch về thân phận và địa vị của hai người, thì uy nghiêm trong tộc của Diệp Lâm sẽ rơi xuống đáy cốc.
Đồng thời có thể khiến cho người nhà họ Diệp nhận ra hiện thực, ai mới có tư cách trở thành gia chủ một nhà.
"Gia chủ?” Trường Ý đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh thay cho Diệp Lâm, không biết Diệp Lâm sẽ giải quyết nguy cơ trước mắt như thế nào?
Anh ta rất là sốt ruột, muốn làm gì đó thay cho Diệp Lâm. Nhưng dù sao Diệp Phạm cũng là mệnh quan triều đình, anh ta có chút nhát gan, không dám nói năng lung tung.
ng chứ?” Diệp Lâm cười lạnh: “Tôi không biết mình có thêm một ông chú từ lúc nào nữa?
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Lâm, ông cụ Diệp vẫn cứ bình tĩnh, trả lời: “Là bà con xa, tuy rằng nhiều năm không qua lại, nhưng trên gia phả vẫn có tên, không nhầm đi đâu được.”
Ông cụ Diệp đương nhiên là sẽ không nói thật, rằng bọn họ hỏi thăm rõ ràng gia thế Diệp Phạm, sửa gia phả ngay trong đêm, kéo Diệp Phạm đứng chung phe với bọn họ.
Diệp Phạm xuất thân thấp kém, trong nhà nghèo. đến mức không xu dính túi, tất nhiên là vui vẻ đồng ý gia nhập gia tộc giàu có Yến Kinh, có thêm một tầng thân phận hiển hách, xách đi ra ngoài cũng có mặt mũi.
“Tôi không quan tâm gia phả, ông chú gì cả” Diệp Lâm chắp tay sau lưng đi vào trong đại sảnh: “Tôi chỉ biết tôi mới là chủ một nhà và hai ông ngồi lên vị trí của tôi.”
“Tránh ra hết cho tôi!”
Cái gì?
Nghe vậy, cả nhà họ Diệp đều rất ngạc nhiên
Tuy rằng mọi người biết Diệp Lâm có tính tình kiêu ngạo, thậm chí nổi giận lên là không nhận bất cứ ai, ngay cả ông nội mình cũng dám đuổi ra khỏi gia tộc.
Nào ngờ bây giờ đối mặt với tiến sĩ tam giáp, Diệp Lâm cũng dám vênh váo ra mặt, không hề có một chút tôn trọng nào.
“Haizz, gia chủ lỗ mãng quá rồi!
“Đúng vậy! Chẳng lẽ gia chủ không biết Diệp
Phạm đại nhân mới vừa đỗ tiến sĩ tam giáp, đang làm quan bát phẩm hay sao?”
“Lần này gia chủ phải vì sự non dạ của mình mà. trả giá lớn! Cho dù anh ta có lợi hại đi nữa, anh ta đấu lại mệnh quan triều đình hay sao?”
Người nhà họ Diệp sôi nổi nhìn lên, không ai coi trọng Diệp Lâm, bởi vì dân không đấu với quan...
"To gan!"
Lúc này, ông cụ Diệp đập mạnh xuống bàn, mặt mày uy nghiêm, chỉ vào Diệp Phạm, hỏi: "Mày biết ông chú mày là ai, đang làm chức quan gì không?"
“Mày đúng là không biết lớn nhỏ, dám to gan trước mặt Diệp Phạm đại nhân! Còn không mau lại đây xin lỗi!"
Dứt lời, ông cụ Diệp đứng dậy khom người thi lễ với ông cụ bên cạnh: “Thăng cháu tôi mới vừa ra tủ, thiếu dạy dỗ, mong Diệp đại nhân tha lỗi, đừng so đo với nó!”
Diệp Phạm nghe vậy thì có chút ngạc nhiên: "Cậu ta là đứa cháu mà ông nói đó hả? Còn từng ngồi tù nữa?”
“Đúng là chuyện lạ trên đời! Tôi thấy cả nhà họ. Diệp ông cũng hơn một nghìn người, sao lại để cho một thằng nhóc từng ngồi tù làm gia chủ vậy?”
Ông cụ Diệp xấu hố nói: “Haizz, là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!”
Dứt lời, ông cụ Diệp lại quát Diệp Lâm: “Mày còn. không mau qua đây xin lỗi ông chú mày đi, sau đó nhường chức gia chủ của mày cho ông chú mày!"
Ông cụ Diệp hoàn toàn không giả vờ nữa, dứt khoát ngả bài.
Bầu không khí hiện trường càng thêm căng thẳng, thời gian dường như dừng lại ngay tại khoảnh khắc này.
Mọi người sôi nổi nhìn về phía Diệp Lâm, không biết anh sẽ làm thế nào.
“Ha ha...” Diệp Lâm cười lạnh lùng: “Chỉ dựa vào các người mà muốn tranh giành vị trí gia chủ? Các người xứng sao?”
“Hừ!" Ông cụ Diệp cũng cười lạnh nói: “Tao không xứng, nhưng em họ tao thì xứng! Em họ tao chính là tiến sĩ tam giáp, hiện giờ đang nhậm chức trong Quốc Tử Giám! Thân phận tôn quý chính là ứng cử viên sáng giá cho vị trí gia chủ!"
“Diệp Lâm, nếu mày thức thời thì mau nhường vị trí đi!"
Diệp Lâm khinh thường nói: "Chỉ là một tên tam giáp tiến sĩ thôi mà!”
“Còn mày là cái thá gì?” Ông cụ Diệp cười lạnh, vạch trần gốc gác của Diệp Lâm: “Một tên tội phạm ngay cả đại học cũng không học? Vậy mà đi xem thường tiến sĩ tam giáp?”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người lớn tiếng báo tin: “Thánh chỉ đến!"
Diệp Phạm nghe vậy thì lập tức đứng dậy, vừa mừng vừa sợ nói: "Xem ra là phong thưởng của triều đình đến rồi!”
"Chúng ta mau đi tiếp chỉ đi!" Ông cụ Diệp cảm thấy cực kì vinh hạnh.
Dứt lời, ông cụ Diệp dẫn đầu đám người đi ra ngoài
Lúc đi ngang Diệp Lâm, ông cụ Diệp còn không quên cười lạnh, cảnh cáo: “Thấy chưa, đây chính là thánh chỉ của triều đình, cả đời mày cũng đừng mơ nhìn thấy thánh chỉ!”
“Chờ bọn tao tiếp thánh chỉ xong sẽ hủy bỏ chức gia chủ của mày!"