Bên kia, Diệp Lâm cưỡi ngựa về nhà họ Diệp, định xử lý vài chuyện gia đình. Nào ngờ anh vừa bước vào cửa thì Diệp Trường Ý cùng tộc vội vàng đến báo tin.
Anh ta là người khá xuất sắc trong lứa trẻ tuổi Lúc Diệp Lâm đi, Diệp Lâm đã giao hết mọi chuyện lớn nhỏ trong tộc cho anh ta xử lý.
“Gia chủ, không xong rồi, lão gia chủ lại về rồi”
Diệp Lâm không hiểu ra sao: "Ông nội tôi về nhà? Ông ta về nhà thì sao chứ?”
“Về nhà để dọn đồ đạc đi hay là cầu xin tôi quay lại gia tộc?”
Diệp Trường Ý nói: “Đều không phải. Lần này lão gia chủ trở về để đoạt quyền”
“Cái gì?” Diệp Lâm khinh thường cười lạnh: “Ông ta như là chó nhà có tang, lấy cái gì đi đấu với tôi, rồi dựa vào cái gì để đoạt quyền?"
“Còn nữa, ai cho ông ta vào nhà? Lúc tôi không ở tôi giao nhà họ Diệp cho cậu, cậu làm việc như vậy đó hả?”
Diệp Trường Ý vội vàng cúi đầu nhận sai: “Là tôi vô dụng. Có điều lần này, lão gia chủ còn dẫn theo một người bà con xa về nữa”
“Ông ta mới vừa thi đỗ công danh, có chức quan trong người, chúng tôi không dám ngăn cản”
“Hả?” Diệp Lâm nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, không biết ông nội đi tìm cứu binh ở đâu ra nữa.
Muốn tìm một người làm quan để áp chế mình hả?
Toàn bộ Diệp phủ đều giăng đèn kết hoa, không khí vui tươi tưng bừng, giống như là chào mừng nhân vật lớn nào đó vậy.
Lúc bước vào cửa, Diệp Lâm còn tưởng là chào mừng mình, bây giờ xem ra là chào mừng người khác?
“Rốt cuộc chuyện là sao vậy? Cậu nói kỹ cho tôi nghe xem”
Diệp Lâm vừa đi vào đại sảnh vừa nghe Diệp Trường Ý kể lại mọi chuyện.
Hóa ra là vì để quay về gia tộc cầm quyền, ông cụ Diệp không biết nhận thân chỗ nào mà nhận được một người họ Diệp thi đỗ tiến sĩ tam giáp, sau đó dẫn vẽ gia tộc.
Bởi vì trên dưới nhà họ Diệp gần trăm năm qua chưa từng có người làm quan, cho nên đây là một điều tiếc nuối với nhà họ Diệp.
Bây giờ mời về nhà một vị tiến sĩ, lại còn nằm trong tam giáp, chỉ đứng sau Trạng Nguyên Thám Hoa Nhà nào có người đỗ tam giáp, xem như là làm rạng rỡ Tổ tiên.
Cả nhà họ Diệp đều vì chuyện này mà cảm thấy vinh hạnh.
Ông cụ Diệp tính toán đề cử ông ta làm gia chủ. Nói cho cùng, người ta xuất thân tiến sĩ, còn có chức quan trong người, dù là danh nghĩa cũng đủ để gia tộc có mặt mũi.
Lại thêm dạo này ông cụ Diệp mới được một số tiền đầu tư khổng lồ từ nước ngoài, lắc mình biến thành người đại diện cho quỹ đầu tư nước ngoài, nhờ đó giành được sự ủng hộ của đám trưởng lão trong tộc.
Bây giờ bọn họ muốn tiền có tiền, muốn người có người, chỉ cần mở cuộc họp gia tộc là có thể phế truất gia chủ đương nhiệm, đề cử người kia làm gia chủ mới.
Ông cụ Diệp biết Diệp Lâm rất lợi hại, giỏi đánh nhau, thậm chí giết người như ma.
Nhưng dù Diệp Lâm có lợi hại hơn nữa cũng không dám giết mệnh quan triều đình.
Ông cụ Diệp nắm trong tay một con chủ bài, tự cho rằng mình thành công một nửa rồi
“Ông ta tên là Diệp Phạm. Theo lời lão gia chủ thì ông ta là bà con xa của nhà họ Diệp chúng ta, quê quán ở bên Lương Châu”
“Ông ta già rồi, gần sáu mươi tuổi rồi, lão gia chủ gọi ông ta là em họ”
“Thi suốt cuộc đời, sắp đến sáu mươi tuổi mới đỗ tiến sĩ, xem như là có cố gắng”
Diệp Lâm chợt nhớ đến chuyện tất cá thí sinh thi đỗ năm nay đều bị điều tới Sở Trấn yêu rèn luyện, nhưng lại không có tiến sĩ tam giáp Thám Hoa.
Diệp Lâm còn thắc mắc tại sao Thám Hoa không đến Sở Trấn yêu báo tin.
Bây giờ thì anh hiểu rồi, hóa ra là một vị lão Thám Hoa, sắp về hưu đến nơi rồi, ai dám điều ông ta đến một nơi nguy hiểm như Sở Trấn yêu?
“Có lẽ lần này lão gia chủ đề cử Diệp Phạm làm gia chủ là giả, chủ yếu là vì dựng một con rối để dễ làm việc”
Diệp Trường Ý bất đắc dĩ nói: "Hiện giờ đa số trưởng lão trong tộc đều nghiêng về phía lão gia chủ.”
“Gia chủ, lát nữa anh phải cận thận nhé”
Nghe vậy, Diệp Lâm không chút để ý cười cười: "Chỉ là một tên tiến sĩ thôi mà cả nhà họ Diệp đều hí ha hí hửng, đúng là chưa hiểu việc đời, tôi cảm thấy mất mặt thay các người luôn đấy!”
Diệp Trường Ý cười khổ nói: “Haizz, nói cho cùng đều là do trong gia tộc chúng ta không ai có năng lực thi đỗ công danh, nhiều lắm chỉ thi đỗ đại học thôi, lên trên nữa là không có.”
“Ai nói chỉ thi đỗ mới có công danh?” Diệp Lâm nói: “Chỉ cần có bản lĩnh là công danh như nằm trong lòng bàn tay.”
Diệp Trường Ý không hiểu ra sao. Anh ta thầm nghĩ làm sao mà như nằm trong lòng bản tay được? Chưa từng nghe!
Anh ta không biết rằng ngay cả Trạng Nguyên năm nay cũng phải làm việc dưới trướng Diệp Lâm, huống chỉ là một tên Thám Hoa? Dám đoạt chức vị gia chủ hả?
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bước vào trong đại sảnh nhà họ Diệp.
Lúc này, trong đại sảnh đều là tộc nhân nhà họ Diệp, có thể nói là khách quý chật nhà, cực kì náo nhiệt
Ngồi trên cùng là hai người, một người ngõi trái, một người ngồi phải
Một người là gia chủ thế hệ trước và là ông nội của Diệp Lâm.
Một người là một ông cụ đầu bạc râu dài, mặc đồ Đường, đeo mắt kính, có loại phong thái học giả
Thấy Diệp Lâm bước vào, bầu không khí lập tức thay đổi, trở nên yên tĩnh kèm theo căng thẳng.
Chỉ có ông cụ Diệp là cực kì thong dong bình tĩnh. Thấy Diệp Lâm, ông ta xem như không có chuyện gì, vẫy tay gọi Diệp Lâm: “Lâm Nhi, mau tới đây chào ông chú của cháu"