Một đám người bước ra sân, thấy người của triều đình đã khiêng vào mười rương to quà tặng. Cả nhà họ Diệp đều cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
“Đây chính là quang vinh khi ăn cơm triều đình!"
“Đúng là nghề nào cũng thấp kém, chỉ có đọc sách là cao! Chỉ có thi đỗ công danh mới có được vinh quang như thế! Thật sự là mơ cũng không dám mơ!"
“Haizz, tiếc là cả nhà họ Diệp chúng ta không có người nào đọc sách được hết, bao nhiêu năm qua chúng ta thua ở chỗ không có người đọc sách, nếu không gia tộc đã quật khởi lâu rồi!"
“Chờ ông cụ Diệp Phạm lên làm gia chủ, nhất định phải nhờ ông cụ truyền kinh nghiệm đọc sách cho tụi nhỏ, tranh thủ tương lai có thêm vài người đọc sách!"
Lúc này, ông cụ Diệp Phạm vuốt nhẹ chòm râu, có thể nói là nở mày nở mặt.
Vất và học tập hơn năm mươi năm, cuối cùng chỉ chờ giây phút này thôi!
Mục tiêu trong đời đã hoàn thành, bây giờ có chết cũng không đáng tiếc.
Ông cụ Diệp khen ngợi: “Diệp Phạm, ông làm Thám Hoa thôi mà có nhiều phong thưởng thế này rồi, nếu là Trạng Nguyên chắc là hơn nhiều lắm!”
“Ha ha.." Diệp Phạm cười nói: “Năm nay xui xẻo, Trạng Nguyên là một người trẻ tuổi của nhà họ Nghiêm ở Phụng Thiên, nhà họ Nghiêm chính là gia tộc của đại học sĩ Hàn Lâm, đại nho Nghiêm Kỳ Học. Cháu trai do chính ông ấy bồi dưỡng, có thể nói là rồng trong biển người, tôi theo không kịp.”
"Nếu không phải gặp được người nhà họ Nghiêm thì xếp hạng của tôi có thể lên một bước, thậm chí đi tranh vị trí Trạng Nguyên”
Người nhà họ Diệp nói: "Tiến sĩ tam giáp Thám Hoa cũng lợi hại lầm rồi! Là ông đạo đức tốt, không, tranh đoạt với bọn nhỏ, nhường cho người trẻ tuổi nhà họ Nghiêm.”
“Sau này ông lên làm gia chủ, tranh thủ bồi dưỡng. ra một vị Trạng Nguyên."
Dù bọn họ nói đùa, nhưng Diệp Phạm lại nghiêm túc đáp: "Triều đình săn sóc tôi lớn tuổi, không điều tôi đi bộ môn nguy hiểm như Sở Trấn yêu, mà điều tôi đến Quốc Tử Giám dạy học.”
“Sau này tôi làm gia chủ, sẽ lựa chọn vài hạt giống tốt trong đám con cháu nhà họ Diệp, dẫn đi Quốc Tử Giám để bồi dưỡng.”
Quốc Tử Giám là học phủ cao nhất trong nước, người bình thường không có tư cách đi vào.
So với học phủ Thanh Bắc nổi tiếng dân gian thì giống như là kiến càng với đại thụ.
Cả nhà họ Diệp nghe vậy thì rất là biết ơn, giống như là gặp được minh chủ, có thể dẫn dắt gia tộc đi lên con đường hưng thịnh.
Ông cụ Diệp kích động đến mức nước mắt chảy rồng: “Tối qua ông nội tôi báo mộng cho tôi, nói rắng nhà họ Diệp ta có rồng, sắp tấn chức tới nơi rồi. Tôi vốn đang lo lắng mộng là ngược, nào ngờ lại trở thành sự thật.”
“Em Diệp Phạm... Không không, sau này ông chính là anh ruột của tôi, là gia chủ nhà họ Diệp, tương lai nhà họ Diệp nhờ cả vào ông!"
Hai ông cụ già giống như là anh em ruột thịt thất lạc nhiều năm, kích động ôm nhau khóc rống lên.
Lúc này, đám thị vệ vây quanh một người đàn ông trung niên quý phái đi vào.
“Tào tổng quản! Tào đại nhân!”
Nhìn thấy ông ta, ông cụ Diệp vội vàng đi lên chào đón.
Ông ta chính là tổng quản đại nội, ngày thường chỉ có thể nhìn thấy trên Tô Vũ đấy nha! Hôm nay được nhìn thấy người thật bên ngoài, sao có thể không kích động cho được?
Với loại nhân vật như ông ta, nhà họ Diệp bọn họ. muốn gặp một lần cũng khó.
Ông cụ Diệp thầm nghĩ, ít nhiều gì cũng nhờ có thẳng em Diệp, niềm vinh hạnh của gia tộc, làm rạng rỡ tổ tiên!
“Thảo dân bái kiến Tào đại nhân!”
Đầu gối ông cụ Diệp mềm nhũn, dập đầu quỳ lạy.
"Ây da, ông Diệp, đừng làm vậy, mau đứng lên đi!” Tào tổng quản không dám nhận, vội vàng đỡ ông cụ. Diệp lên, cười chúc mừng: "Ông Diệp, ông có một đứa cháu trai giỏi, sâp tới nhà họ Diệp sẽ phát triển nhanh lảm đây!
Nghe vậy, ông cụ Diệp lập tức sửng sốt, thầm nghĩ chuyện này có liên quan gì cháu trai tôi?
Sau đó, ông cụ Diệp chợt hiểu ra, cho rằng Tào tổng quản hiểu lầm Diệp Phạm là cháu trai của mình.
Nếu là thí sinh bình thường, ghỉ danh bảng vàng tầm độ tuổi đôi ba mươi là cùng, có ai thi thẳng một đường đến năm năm sáu mươi tuổi giống như Diệp Phạm đâu?
Ông cụ Diệp cười giải thích: “Tôi đâu có cháu trai xuất sắc như vậy. Ông ấy là em trai tôi!"
Nghe vậy, Tào tổng quản sứng sốt, thầm nghĩ chuyện gì đây?
Cho dù Diệp Lâm nhà các ông trở nên nổi bật làm rạng rỡ tổ tiên thì cũng không đến mức phải nâng vai vế cho cậu ta đâu nhỉ?
Trực tiếp gọi anh xưng em với ông nội mình?
Nhà họ Diệp các ông biết chơi thật đấy!
Có điều, đây là chuyện riêng của nhà họ Diệp, Tào tổng quản không tiện lầm miệng.
Huống chị, hiện giờ Diệp Lâm đang nổi bật, chạm tay là bỏng, dù có xưng vương xưng bá ở gia tộc thì ông ta cũng không dám quản.
Sau khi trò chuyện vài câu với ông cụ Diệp, Tào tổng quản sai người mang thánh chỉ lên.
Diệp Phạm thấy vậy thì sửa sang quần áo, đi lên định tiếp chỉ.
Ông cụ Diệp thức thời tránh sang một bên.
Tào tổng quản từ từ mở thánh chỉ, mặt mày nghiêm túc, cất cao giọng nói: “Diệp Lâm, tiếp chỉ!”
Diệp Lâm nghe vậy thì bước ra, khom người nói: “Thần ở!"
Giờ phút này, cả nhà ho Diệp đều im bặt.