Lý Khanh Vũ nắm lấy tay Mộ Dung Tình xuống sàn thi đấu, bất ngờ tay của Mộ Dung Tình chạm phải tay của Lý Khanh Vũ, bất giác làm cho Lý Khanh Vũ than lên một tiếng. Mộ Dung Tình hoảng hốt hỏi anh có sao không. Lý Khanh Vũ miễn cưỡng lắc lắc đầu, nhưng bên trong rất đau, Vân Thiên Lâm ra tay đúng là tàn ác, tay của anh hẳn là đã trật khớp rồi.
Đến buổi chiều sau người đi tắm ở bể bơi. Ba người đàn ông tắm bên bể bơi cho nam, còn ba cô gái tắm bên dành cho nữ. Ba cô gái ngâm mình trong làn nước ấm, thoải mái thở dài, ngẫu hứng nói vài câu chuyện phiếm.
“Chậc, chậc, chậc! Nhìn xem, chúng ta đúng là ba cô gái có làn da tuyệt đẹp.” Giai Giai đột nhiên nói một câu tự luyến, tự khen mình lại, hai người còn lại bất giác đỏ mặt.
Cũng tốt, nơi này nào có còn ai, cũng chỉ có ba người, bằng không hẳn là sẽ bị người khác chê cười.
“Tiểu Bạch, dáng người cậu đúng là tốt thật đấy, khó trách Vân thiếu…Có phải có ngày cậu thấy mình đi không nổi, có phải không?”
“Giai Giai, cậu mà nói nữa là tớ cắt giao bạn bè luôn đấy.” Bạch Hiểu Nguyệt đỏ mặt giống như quả dâu tây luôn rồi, cô nhớ rất rõ, thời điểm ban đầu Vân Thiên Lâm nói là dáng người cô không đẹp lắm.
Nhưng mà mỗi lần muốn cô đều làm cô chết đi sống lại, hại cô đều phải nằm trên giường cả nửa ngày, eo mỏi, lưng nhức. Cô hỏi tại sao chê dáng người cô không đẹp mà lại như sói đói thế kia. Anh bảo là không đẹp nhưng không có nghĩa là không tốt, như người ta nói thích đến thành nghiện.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng chẳng biết phải làm thế nào, chỉ có thể mặc kệ anh muốn thế nào thì làm thôi.
Ba người đùa giỡn lẫn nhau, Tô Na nhìn Bạch Hiểu Nguyệt hâm mộ. Cô hâm mộ Vân Thiên Lâm đối với Bạch Hiểu Nguyệt rất tốt, cứ rời xa Bạch Hiểu Nguyệt là lại sợ cô xảy ra chuyện gì.
Nếu là cô, cô nghĩ mình không còn có quyền được yêu cầu bản thân mình hạnh phúc nữa.
“Nhìn Tô Na xem, cậu đang nhìn Bạch Hiểu Nguyệt gì đấy. Dáng người của cậu cũng rất tốt, không cần phải hâm mộ Bạch Hiểu Nguyệt làm gì, chỉ cần Lăng Phong yêu cậu là đủ rồi. Hôm nay, Lăng Phong dẫn cậu tới đây cũng đủ hiểu rồi đấy.”
Tô Na chua xót cười, đối với mối quan hệ của cô và Lăng Phong, cô không thể nói rõ cho họ được. Tình thế của cô bây giờ,cô chưa bao giờ dám hy vọng xa với điều gì, qua thời gian một năm, cô sẽ rời đi ngay lập tức.
Đến lúc đó mỗi người đều trở về thế giới của mình, mặc kệ cho đối phương có xảy ra chuyện gì, đối với cô không còn quan hệ gì nữa. Có khi một ngày nào đó, Lăng Phong gặp cô trên đường, anh đã không còn nhận ra bộ dáng cô là ai nữa rồi.
Cảm giác được cảm xúc của Tô Na không đúng, Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng nháy mắt với Giai Giai, mau mau chuyển chủ đề khác. Giai Giai lập tức ý thức được là cô nói sai rồi, cô đã nói cái gì không nên nói rồi.
“Mọi người đều tốt cả, chỉ có mình là đáng thường thôi.” Tô Na khó hiểu nhìn Giai Giai, tại sao đáng thương, không phải mối quan hệ hiện tại của Giai Giai và Cố Thần không phải tốt lắm sao, lúc nãy hai người còn đùa nhau nữa.
“Thực ra mối quan hệ của bọn mình vẫn còn có rất nhiều lằng nhằng, không thể nói rõ được. Nói chung là không có sự rõ ràng, cũng chỉ là cấp trên và cấp dưới mà thôi. Dù sao mình cũng là con gái cơ mà, đâu thể mỗi ngày cứ lẽo đẽo chạy theo người ta mãi được.” Giai Giai cô đơn dựa vào người Bạch Hiểu Nguyệt nói, cô cần một sự an ủi.
“Có lẽ lần này mà không được nữa thì mình sẽ buông tay thôi, Hiểu Nguyệt ạ. Cậu cũng biết đấy, con gái có bao nhiêu là thời gian chứ, dù cho có yêu cỡ nào đi chăng nữa, cũng không thể đứng yên một chỗ đợi mãi được. Mình thì có thể đứng chờ, nhưng tuổi của mình không thể chờ đợi được nữa. Bốn mươi tuổi Cố Thần còn có thể lấy được vợ, nhưng mình thêm một chút nữa qua ba mươi tuổi, ai còn cần một cô gái già như mình nữa chứ. Một cô gái không được để đàn ông theo đuổi, suốt ngày đuổi theo đàn ông, mình thì không cần mặt mũi nhưng ba mẹ mình cũng cần. Thôi thi có trách thì trách duyên phận của mình và Cố Thần chưa tới thôi, mình nghĩ nhiều rồi, sẽ buông tay thôi.”