Giai Giai một phen nói ra những lời trong lòng, làm cho không khí giữa ba người trầm mặc, đối với tình yêu luôn có một chút cay đắng như vậy. Con gái mà, luôn mộng tưởng trong tình yêu nhưng lúc nào cũng bị thực tế đập cho tan nát. Tuyệt đối đừng có ôm ảo tưởng về một tình yêu suôn sẻ. Bạch Hiểu Nguyệt đã từng là như vậy, cô nghĩ cả đời này sẽ chỉ yêu mỗi mình Trình Lãng nhưng sóng gió ập đến, hóa ra người yêu đích thực của cô đang ở phía trước, là một Vân Thiên Lâm luôn che chở cho cô. Có lẽ Giai Giai cũng thế, cô và Cố Thần không có duyên bên nhau, chắc chắn có một người đàn ông tuyệt vời hơn đang chờ Giai Giai phía trước. Là Cố Thần có mắt như mù mới bỏ qua một cô gái tốt như Giai Giai.
Giai Giai nghe Bạch Hiểu Nguyệt nói những lời này, cô cảm thấy mình được an ủi không ít, phải, là cô với Cố Thần không có duyên phận lẫn nhau cho nên mới không đến được với nhau. Trong tình yêu không yêu chính là không yêu, cô không thể trách Cố Thần tại sao không yêu cô được. Cô sẽ nhớ mãi về cái khoảnh khắc này, vì tình yêu mà nhiệt huyết sôi nổi, theo đuổi một người đàn ông mà minh thích, không đến được với nhau nhưng cô tuyệt không hối hận vì đã theo đuổi anh. Rồi cô sẽ tìm thấy một người đàn ông yêu cô hơn cả sinh mệnh của mình.
Trở về thời điểm hiện tại, Giai Giai nhìn sang Bạch Hiểu Nguyệt hỏi: “Cậu với Vân Thiên Lâm ở bên nhau lâu như vậy, không tính đến có em bé hay sao?”
Đột nhiên Giai Giai nhắc đến vấn đề này, Bạch Hiểu Nguyệt theo quán tính sờ lên bụng của mình, cười cười: “Vẫn là thuận theo tự nhiên, nhưng chắc có lẽ chuyện tốt chưa đến thôi. Cậu muốn mình có em bé đến vậy sao?”
“Đúng vậy, sinh ra một cô nhóc của tiểu Bạch, mình chính là mẹ nuôi của nó, nghĩ như thế mình cũng thấy thỏa mãn.”
“Cậu muốn có con thì tự mà sinh lấy, thế nào nhỉ, chắc sẽ ra một tiểu Giai Giai…ha ha!” Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói mắt ý chỉ đến phòng tắm kế bên, mà bố của tiểu Giai Giai chính là Cố Thần. Cũng may Bạch Hiểu Nguyệt nói rất nhỏ nên không có ai nghe thấy.
Giai Giai đỏ mặt lên, ngay sau đó là thở dài: “ Cậu đừng trêu chọc mình nữa.”
Ngay sau đó Bạch Hiểu Nguyệt, Tô Na và Giai Giai rời khỏi phòng tắm hơi. Vừa lúc Cố Thần, Lăng Phong và Vân Thiên Lâm cũng bước ra. Bạch Hiểu Nguyệt hết nhìn Cố Thần rồi lại nhìn Giai Giai sau đó bật cười. Mà Giai Giai biết Bạch Hiểu Nguyệt cười chuyện gì, chẳng phải là vì câu nói bố của tiểu Giai Giai là Cố Thần hay sao. Giai Giai đỏ mặt nhanh chóng bước nhanh đi, để lại Cố Thần bị Bạch Hiểu Nguyệt chê cười nhưng vẫn không hiểu gì cả.
Lăng Phong ở bên cạnh nhìn thấy Tô Na mỉm cười, anh có chút an tâm, ít ra cũng không phải là bộ dạng rầu rĩ khi ở nhà, ngồi trên sàn nhà than ngắn thở dài.
Thời điểm buổi tối là thịt nướng ngoài trời. Đã lâu rồi ba cô gái chưa ăn ngon và thú vị như thế này cho nên khó tránh khỏi ăn nhiều một chút. Không phải là ba cô gái ăn như sói đói, mà ngạc nhiên vì số lượng biến mất của thịt nướng. Đừng nhìn ba cô gái thanh nhã đang ăn từ tốn này mà đánh giá sai lầm ít ăn, bọn họ mỗi người đã ăn tổng cộng là 6 phần rồi.
Ba người đàn ông ngạc nhiên há hốc mồm nhìn, Vân Thiên Lâm đã quá quen thuộc với Bạch Hiểu Nguyệt, mỗi lần đồ ăn mà cô yêu thích xuất hiện là cô sẽ ăn nhiều một chút. Lăng Phong thì chốc chốc lại giương mắt nhìn Tô Na, sau đó kén lút gắp thêm một miếng thịt vào chén của Tô Na, bảo cô ăn nhiều một chút, nhưng trong lòng không ngừng nói không phải là ngài heo nhập vào cô rồi chứ. Cố Thần vui vẻ say mê nhìn Giai Giai ăn từng miếng rồi từng miếng, sợ cô ăn không đủ no liền đi nướng thêm một ít thịt.
Ba người đàn ông đứng nướng thịt chung với nhau, Lăng Phong nói nhỏ một câu: “Có khi nào chúng ta sẽ phá sản vì những người phụ nữ ăn nhiều này không? Mình chưa thấy qua những cô gái nào có thể ăn nhiều cùng một lúc đến vậy.”
Lăng Phong vừa dứt lời, cả ba giọng nói của Bạch Hiểu Nguyệt, Giai Giai và Tô Na đều đồng thanh vang lên: “Lăng Phong.”
Cố Thần và Vân Thiên Lâm cười cười khi người khác gặp họa: “Cậu chết chắc rồi.”
Sau khi Lăng Phong bị Bạch Hiểu Nguyệt, Giai Giai và Tô Na nguyền rủa hàng ngàn lần thì người đứng nướng thịt chỉ còn lại mỗi Lăng Phong. Cố Thần và Vân Thiên Lâm đã ngồi xuống cùng trò chuyện uống rượu với nhau.