“Người như ta không đánh đàn bà, đừng có làm vướng bận ta, mau cút đi.”
Cứ như vậy, mẹ chồng nàng dâu chỉ biết nhìn một đám đầu gấu phát tiết trên chiếc xe của mình, sau đó rời đi. Mẹ của Lưu Huân nhìn thấy đống đổ nát từ chiếc xe Bentley khác xa với ban đầu, nhất thời không nhịn được lại thêm một trận tu tu, rồi không chịu được xỉu xuống, hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Nhược Tâm thấy mẹ chồng xỉu, cô hoang mang rối loạn lấy điện thoại gọi cho xe cứu thương đến, nhanh chóng đem người vào trong bệnh viện, Thẩm Nhược Tâm chạy loạn một hồi khiến mình trở nên bộ dáng thảm hại.
Lưu Dư đang ra sức tìm kiếm con trai của mình, thật vất vả lắm mới gọi được điện thoại, kêu hắn nhanh chóng trở về nhà. Ở nhà vừa nhận được điện thoại của con dâu nói vợ ông đã xảy ra chuyện, ngất xỉu rồi, hiện tại đang ở bệnh viện.
Lưu Dư nổi lên một trận bực bội, ông cảm thấy gần đây làm chuyện gì cũng không vừa ý, tất cả mọi chuyện như đang trái ngược lại với ý của ông. Ông không biết dạo gần đây đột nhiên nhảy ra một cái công ty vẫn luôn đối đầu với công ty ông. Tài chính của công ty gần đây cũng rất thất thoát, khách hàng thì ngày càng giảm. Tiền mỗi ngày thu vào thì không thấy, chỉ thấy ông phải chi ra rất nhiều.
Còn con dâu hỏi mãi cũng trả lời không thành tiếng, ấp úng cả nửa ngày trời mới nói qua được điện thoại, thời điểm ông chạy đến bệnh viện thì vợ của ông vẫn chưa tỉnh lại.
“Nhược Tâm, rốt cục là chuyện này như thế nào? Trước khi đi vẫn còn rất tốt, bây giờ sao lại ngất xỉu.
Còn nữa, xe bị làm sao thế?”
“Sự việc là thế này, con với mẹ …” Thẩm Nhược Tâm vừa định kể lại sự tình, thì người nằm ở trên giường chậm rãi từ từ mở mắt ra, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.
“Đào Hoa, em không sao chứ! Em cảm thấy thế nào? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
“Em…em đang ở đâu đây? Đúng rồi, xe, xe của em không có việc gì chứ!”
Trần Đào Hoa tỉnh lại, việc thứ nhất không lo bản thân mình ra sao đã hỏi đến xe. Lúc này, bà ta mới đem sự tình kể lại nói cho Lưu Dư biết những gì mình đã trải qua. Lưu Dư vừa nghe, ông mở to hai mắt, con trai ông thế mà lại bài bạc, đi vạy nặng lãi đến mức để người ta đến nhà đòi nợ, thiếu chút nữa hại chết mẹ hắn.
“A da, em không sao, không có việc gì, chúng ta nhanh trở về nhà đi! Khi nào Lưu Huân trở về nhà hỏi nó một chút, rốt cục chuyện này là thế nào. Bây giờ em chỉ thấy tiếc mỗi chiếc xe thôi, xe bị như thế giống như là máu em đang chảy vậy.”
Thẩm Nhược Tâm đứng ở một bên không dám ra tiếng, thấy mẹ chồng muốn đứng lên, cô tiến tới đỡ thì bị bà hất tay đẩy ra, tay bà ta đánh trúng vào ngực Thẩm Nhược Tâm, một trận đau đớn nổi lên nhưng mà cô cũng không dám phát ra tiếng.
“Cô tránh ra, cô đúng là sao chổi. Đều là tại cô làm hại, cô nhìn xem, kể từ khi cô bước chân vào nhà ta thì nhà ta có xảy ra chuyện tốt gì không? Chỉ cần nhìn thấy mặt cô là tôi lại tức giận, thật là cô làm ta tức chết đi được mà. Ui da, ngực tooi đau quá.”
Thẩm Nhược Tâm chỉ biết đứng đó, không dám tranh luận gì, cô cúi đầu tràn đầy ủy khuất. Cô căn bản là không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao Lưu Huân lại dính líu tới bài bạc, còn đi vay mượn nặng lãi.
Cảm thấy ủy khuất nhất chính là tại sao mẹ chồng cô lại đổ tất cả mọi tội lỗi là do cô, đâu phải là do cô xui khiến Lưu Huân đi đánh bài.
Trong lòng Thẩm Nhược Tâm nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra miệng. Chuyện này chỉ có thể chịu đựng một mình, ngẫm lại trước kia thật là tốt, vẫn luôn được người ta cưng chiều, đặt trên lòng bàn tay nâng niu, chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt của ai. Còn hiện tại ở Lưu gia, muốn được sống yên ổn, phải cẩn thận không được chọc giận mẹ chồng, chỉ cần một câu không vừa lòng là bà lại không vui, Lưu Huân cũng chưa bao giờ nói giúp cô mấy câu.
Thẩm Nhược Tâm càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy ủy khuất, bất tri bất giác nước mắt rơi xuống trên má.
Trần Đào Hoa vừa quay đầu lại nhìn thấy con dâu ở phía sau nước mắt ngắn dài, trong lòng lại thêm một trận tức tối.