“Đồ sao chổi như cô lại còn bày đặt khóc, tôi không chê cô là đồ đen đủi thì thôi, tôi còn chưa có chết đâu.” Trần Đào Hoa cứ nhìn thấy mặt Thẩm Nhược Tâm lại không kìm chế được chửi rủa.
Trên hành lang nhỏ yên tĩnh của bệnh viện, chỉ nghe thấy âm thanh la mắng, chửi rủa, Thẩm Nhược Tâm không thể cãi lại đành ngậm ngùi ở phía sau tủi thân chịu uất ức. Cho dù cô có tủi thân, ủy khuất thế nào thì cũng phải theo bọn họ trở về nhà.
Thời điểm Vân Thiên Lâm nhận được điện thoại có chút kinh ngạc, cậu ta có bao giờ gọi điện thoại cho anh.
“Không có quấy rầy chuyện tốt của cậu chứ?” Trong điện thoại sang sảng tiếng cười của Vân Thiên Lâm, làm anh có chút hoài niệm về trước đây của bốn người cùng chung sống. Tuy rằng lúc ấy có ít nhiều không thoải mái, nhưng dù sao đi nữa cũng là đoạn ký ức khó quên.
“Cậu nói đi? Cậu rảnh? Có thời gian gọi điện thoại cho mình.”
“Không rảnh, có điều có người gọi điện thoại, báo cho mình biết sự việc kia là do cậu phân phó, thuộc hạ không hiểu chuyện, đến bây giờ mới báo cho mình biết. Cậu yên tâm, có mình ở giữa, tất cả mọi chuyện đều sẽ nằm trong kế hoạch.”
“A Thần không hạ quyết tâm được thì chỉ có thể giúp cậu ta thôi. Nhiều năm với một tình yêu như vậy, hẳn là nên chấm dứt. Còn tên Lưu Huân kia bị như vậy đều là do hắn tự mình lựa chọn, chẳng thể trách ai được.”
“Ha ha! Đắc tội với ai thì được, chứ đắc tội với một trong bốn chúng ta thì nào có được thoải mái dễ chịu.
Cậu yên tâm, chuyện của A Thần chính là chuyện của mình. Chờ cậu tổ chức hôn lễ, mình sẽ là phù rể cho cậu, không biết cô gái đó như thế nào mới có thể thu phục được Vân thiếu.”
“Đến lúc đó cậu sẽ biết, chờ cậu đến ngày đó.”
Cúp điện thoại, Vân Thiên Lâm đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới, một thành phố tấp nập xe hàng dài, những tòa nhà cao chọc trời. Đột nhiên anh có chút hoài niệm về thời niên thiếu của mình. Cảnh vật lúc này so với lúc trước quá khác nhau, cái tâm trạng này làm anh cảm thấy có chăng mình đã già rồi.
Một đoạn ký ức đó, đối với bốn người bọn họ mà nói đã rất xa xăm rồi.
Do Bạch Hiểu Nguyệt quá mức yêu cầu mãnh liệt, nên cuối cùng Vân Thiên Lâm cũng đồng ý đưa cô đến công ty làm việc, đây là một tuần thực tập cuối cùng ở tổng công ty. Dù sao đi nữa cũng chỉ còn một tuần, cô phải ráng hoàn thành tốt tuần cuối cùng, thể hiện năng lực thật tốt. Chí ít thì ở bộ phận của cô có rất nhiều đồng nghiệp phải làm cô lưu luyến.
Bọn họ so với những đồng nghiệp ở bộ phận khác trong công ty rất khác nhau, phản ứng đầu tiên nhìn thấy cô chính là chỉ chỉ trỏ trỏ, nói ra nói vào. Còn ở bộ phận cô không như thế, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt rất tự nhiên, mỗi lần nhìn thấy Tô Na, Bạch Hiểu Nguyệt lại không nhịn được nghĩ đến Lăng Phong.
Điều Bạch Hiểu Nguyệt thấy ngoài ý muốn chính là Lăng Phong so với tưởng tượng của cô thì thích Tô Na rất nhiều, hiện tại thì cô không còn thấy Lăng Phong thường xuyên ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới nói chuyện điện thoại với Giai Giai xong, Giai Giai rất quan tâm đến cô, mặc kệ cô nói mình không sao nhưng vẫn rất lo lắng. Có một điều bất ngờ đó là Giai Giai đang làm việc trong công ty Cố Thần, chức vị là trợ lý của Cố Thần.
Cái thân phận này không khỏi làm cho Bạch Hiểu Nguyệt suy nghĩ nhẹ trong đầu, cái này biểu lộ cho việc Giai Giai đã bắt đầu xuất chiêu? Cô cũng không biết một Cố Thần ôn thuận nhu ngọc đối mặt với một Trần Giai Giai cường thế sẽ cho ra loại phản ứng gì?
Vừa lúc Bạch Vân Khê đến phòng hành chính đưa tư liệu, từ trong phong bước ra, đi ngang qua một chút đã thấy từ xa xa Bạch Hiểu Nguyệt đang đứng gọi nói chuyện điện thoại, vẻ mặt đầy tươi cười. Trong lòng Bạch Vân Khê tràn đầy kỳ quái, không phải là cô ra nên cảm thấy buồn phiền, sầu não vì mấy cái tin tức trên báo sao? Bộ dáng thấy thế nào cũng không phải là ko lắng.
Nhìn bộ dạng cao hứng của Bạch Hiểu Nguyệt, Bạch Vân Khê cười lạnh một tiếng tiến về phía trước.