Thẩm Nhược Tâm mắt thấy Cố Thần rời đi, còn làm bộ không quen biết chính cô, trong lòng miễn phải bàn là có bao nhiêu khó chịu. Thẩm Nhược Tâm nghĩ đi nghĩ lại có thể là bởi vì Cố Thần thấy cô gả cho Lưu Huân, trong lòng nhất định là không cam lòng; luôn canh cánh trong lòng cho nên mới đối với cô như vậy.
Không phải nói rằng chia tay rồi vẫn có thể làm bạn được sao, Cố Thần vẫn là người nhỏ nhen, tính toán chi li, thích ghi thù đàn ông. Thấy cô kết hôn rồi, ngay cả một câu chào hỏi cũng không, liền biến trở thành người xa lạ.
Thẩm Nhược Tâm đang lo lắng, A Nham sẽ đối với cô và mẹ chồng cô thế nào. Ai biết được A Nham trực tiếp để hai người bọn họ rời đi tự nhiên. Thẩm Nhược Tâm cho rằng đây là ý của Cố Thần, căn bản là anh không nỡ nhìn cô bị người ta bắt nạt, anh cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, thực chất anh vẫn rất quan tâm đến cô.
Hai người vừa mới xoay người hướng về phía bên kia đường đi qua, thì một đám người liền xông tới, trong tay còn có cầm theo vũ khí bóng chày, cây gậy,… Thẩm Nhược Tâm cảm giác không ổn, nhưng nhìn đối phương nhiều người như vậy, cô lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, vốn định hướng đến A Nham cầu cứu, thì bọn họ cuối cùng cũng đã nhận thức được đám người A Nham đã biến mất.
Ai biết được khi cô quay người lại thì chẳng thấy một ai, mới vừa rồi vẫn còn đứng đây vậy mà chớp mắt một cái đã biến mất khói.
“Các người…Các người là ai, ban ngày ban mặt mà các người muốn làm gì.” Kẻ đi cơ bắp cuồn cuộn, một thân mặc đồng phục bóng chày màu đen, mang một chiếc kính râm, thấy thế nào cũng không giống người tốt.
Hắn cười khả ố vài cái, lộ ra hàm răng vàng, tiến lên hai bước.
“Ngươi muốn làm gì, các ngươi đừng tới đây, các người mà tới đây tôi lập tức báo cảnh sát truy bắt các ngươi.”
“Ha ha! Báo cánh sát? Bà thím, báo cảnh sát coi chừng làm tổn hại đến danh tiếng Lưu gia, nếu bà muốn con trai mình đi tù thì cứ việc báo cảnh sát.”
“Ngươi ăn nói hàm hồ cái đó, con trai của ta sao sao có thể? Các ngươi rốt cục là ai?”
“Con trai của bà ở sòng bạc của chúng tôi mượn một số lớn để đánh bạc, hắn ta thua chỉ còn lại cái thân tàn tạ của hắn. Ha ha! Sao? Bà không biết? Không phải là hắn nói ba của hắn có rất nhiều tiền sao? Cái này cũng đã trễ mấy ngày rồi, cho nên đại ca chúng tôi kêu tới đây để nhắc nhở bà mau mau chuẩn bị tiền đón con trai của mình về, còn không…”
“Các ngươi nói bậy cái gì đó, con trai ta sao có thể đánh bạc được, không có khả năng. Các ngươi đừng có ở chỗ này nói bậy bạ. Con trai của ta rất nghe lời và lợi hại, ngươi rốt cục là người của ai mà ở đây vu khống cho con trai ta.”
“Sao? Hắn ta thua rất thảm hại! Nếu các ngươi không nhận hắn ta, không sao. Anh em, làm cho bà thím này nhận thức một chút, thuận tiện làm cho bà ta nhớ kỹ đến trả tiền đúng hạn. Nhớ là đưa cho ta.”
“Này! Các ngươi làm gì, dừng tay cho ta, mau dừng lại, đây là xe của nhà ta…”
Trong một cái ngõ nhỏ đầy hỗn loạn, không ai dám tiến đến ngăn cản, một đám người vây đến lướt xem rồi nhanh chóng đi qua, không ai dám hó hé tiếng nào. Mà mẹ của Lưu Huân đau lòng nhìn chiếc xe của mình bị người ta đánh tan nát. Bà ta tiến lên ngăn cản, bị một tên trong đám đẩy ngã xuống mặt đất, rắc một tiếng, chân đã trẹo một bên.
Nhìn những người này hướng cái gậy bóng chày đến chiếc Bentley mà đập, mẹ của Lưu Huân cố gắng ngăn cản, nhưng chỉ có thể bất lực, chỉ có thể ngồi dưới đất khóc rống lên. Người đi trên đường lại càng tò mò hơn, nhưng không dám lại gần. Lúc này trông mẹ của Lưu Huân chẳng khác nào là đang làm trò cười.
“Cô còn đứng đó làm gì? Còn không mau ngăn cản bọn họ lại, là xe của nhà ta đó!” Bởi vì hôm nay tụ hội của những bà có tiền, mẹ của Lưu Huân đã lấy một chiếc xe loại tốt nhất trong nhà, a biết được lại gặp chuyện thế này, biết tình thế này bà lấy chiếc xe cũ nhất, rẻ tiền nhất.
Thẩm Nhược Tâm muốn tiến lên ngăn cản, lại nhìn thấy ánh mắt hung thần của bọn đầu gấu. Thẩm Nhược Tâm mới đi được hai bước đã bị tên đứng đầu trừng mắt liếc một cái, Thẩm Nhược Tâm sợ tới mức động cũng không dám động.