Thời gian dần trôi, những chiếc lá từ màu xanh lục chuyển dần sang màu vàng, đại biểu cho mùa thu đến.
Nhã Tịch cùng Hoắc Thời Khâm đến biệt thự của Đông Phương Tẫn dùng
cơm.
Vừa bước vào biệt thự, một nam một nữ có gương mặt giống hệt nhau, đang ngồi trên sofa khiến Nhã Tịch chú ý. " Hai người là ai vậy? ". Nhã Tịch nhìn hai người họ, ánh mắt tò mò. Tính cách của Đông Phương Tẫn cô quá rõ, Đông Phương Tẫn không bao giờ đưa người lạ về nhà. Hai người này, nhất định là người Đông Phương Tẫn quen biết, nhưng sao cô chưa bao giờ gặp bọn họ? Họ có quan hệ gì với Đông Phương Tẫn chứ?
Người phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung, ánh mắt trong sáng chạy đến khoác tay Nhã Tịch. " Chị là Nhã Tịch đúng không? Em đã nghe chú Tẫn nói về chị. Chị thật xinh đẹp ". Giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai cô. Người phụ nữ thân thiết kéo cô đến sofa.
Nhã Tịch ngơ ngác nhìn người phụ nữ, sự thân thiết của cô ấy khiến cô trong phút chốc chưa kịp thích ứng.
'Quên chưa giới thiệu, em tên Kiều Oanh ". Kiều Oanh chuyển ánh mắt về phía người đàn ông điển trai đối diện. " Còn đây là anh em, Kiều Sâm ".
Nhã Tịch gật đầu đáp lại. Cô chuyển ánh mắt xung quanh căn biệt thự như tìm kiếm ai đó. Ánh mắt cô dừng lại trên người chú Trương. "Chú Trương! Chú Tư đâu rồi ạ? ".
' Tiểu thư! Thiếu gia đang trên phòng sách ". Chú Trương hơi khom người, đáp.
" Vâng ".
Tiểu Tịch! ". Đông Phương Tẫn cất tiếng, bước đến gần cô.
" Chú Tư! ". Nhã Tịch rút tay khỏi Kiều Oanh, vui vẻ bước đến bên cạnh Đông Phương Tẫn, khoác tay Đông Phương Tẫn một cách tự nhiên.
" Về rồi? ". Đông Phương Tẫn dịu dàng xoa đầu cô, ánh mắt cưng chiều. " Chú Trương! Chuẩn bị xong hết chưa? ". Đông Phương Tẫn chuyển ánh mắt về phía chú Trương, nói.
" Đã chuẩn bị xong hết rồi ạ ".
" Chú! Hai người họ là ai vậy? ". Nhã Tịch giật giật tay Đông Phương Tẫn, hỏi.
Đông Phương Tẫn nhìn Kiều Oanh và Kiều Sâm. " Họ là con gái của bạn chú ở ngoại thành. Trước đây, người bạn đó từng giúp đỡ chú. Bây giờ người bạn đó mất rồi, nhờ chú chiếu cố hai đứa ".
||
Ra là vậy ". Nhã Tịch mỉm cười gật đầu.
'Thôi, vào dùng bữa. Tiểu Tịch! Chú đã dặn chú Trương nấu toàn là món cháu thích ". Đông Phương Tẫn kéo Nhã Tịch đi về phía phòng bếp, mặc kệ Hoắc Thời Khâm đứng nhìn theo từ phía sau.
" Quả nhiên, vẫn là thương cháu gái nhất ". Hoắc Thời Khâm thở dài bất lực, bước theo sau hai người. Từ trước đến nay luôn là vậy mà, Nhã Tịch luôn là người Đông Phương Tẫn yêu thương nhất, cháu rể là Hoắc Thời Khâm làm sao có thể so được.
Trên bàn ăn, những món ăn thịnh soạn đều được bày khắp bàn.
" A Tẫn! Những món ăn trên bàn không có một món nào tao thích, rõ ràng là hai người bọn tao về dùng bữa mà ". Hoắc Thời Khâm quan sát một lượt những món ăn trên bàn, cất tiếng.
Trên bàn không có lấy một món ăn Hoắc Thời Khâm thích. Đông Phương Tẫn không nhớ sao? Làm sao có thể chứ? Đông Phương Tẫn nhớ, nhớ rất rõ nữa. Đông Phương Tẫn quen biết Hoắc Thời Khâm nhiều năm như vậy, sao có thể không biết hắn thích ăn gì được. Chẳng qua là Đông Phương Tẫn, không làm.
'Người tao cần là cháu tao, còn mày có đến hay không, không quan trọng, không cần đến cũng được ". Đông Phương Tẫn nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thời Khâm, lạnh lùng đáp.
Nhã Tịch bật cười thành tiếng. " Thôi, anh đừng nói nữa, dù thế nào anh cũng không so được em trong lòng chú đâu ". Cô nắm lấy cánh tay Hoắc Thời Khâm, mỉm cười nói.
' Được. Anh không nói nữa ". Hoắc Thời Khâm mỉm cười nhìn cô đáp.
Hoắc Thời Khâm im lặng không nói nữa, chỉ cẩn thận gỡ xương cá rồi đặt miếng thịt cá vào bát cô.
Chị Nhã Tịch! Chồng chị thật tốt. Nếu sau này em tìm chồng, nhất định phải tìm một người như chồng chị ". Kiều Oanh nhìn Hoắc Thời Khâm, ánh mắt phức tạp.
Nhã Tịch ngước nhìn Kiều Oanh, ánh mắt hơi nheo lại, khoé môi công lên. " Vậy sao? Em thích kiểu người như chồng chị sao? ". Giọng nói cô trầm xuống, đầy ẩn ý.
' Xin lỗi, em gái tôi không có ý gì đâu ". Kiều Sâm mỉm cười, lên tiếng giải thích.
Nhã Tịch im lặng, mỉm cười đáp lại. Cô còn không hiểu sao? Tâm tư của Kiều Oanh đã viết hết lên mặt rồi. Cô ta bắt đầu có chủ ý với Hoắc Thời Khâm.
Sau bữa ăn, Nhã Tịch lên thư phòng của Đông Phương Tẫn. Cô muốn nói chuyện với Đông Phương Tẫn về Kiều Oanh.
" Chú Tư! Chú nhìn ra rồi đúng không? ". Nhã Tịch nói.
'Ừm. Chú cũng không ngờ, con bé lại có ý đồ với Thời Khâm ". Đông Phương Tẫn đáp.
" Chú Tư! Vì cô ta là con gái của người đã giúp chú, nên cháu sẽ bỏ qua cho cô ta lần này. Nhưng chú nên nhắc nhở cô ta, phải biết đừng đúng lúc, nếu không, hậu quả tự chịu ".
Dứt câu, Nhã Tịch quay người rời khỏi phòng sách. Nếu không phải Kiều Oanh là con gái của người từng giúp đỡ Đông Phương Tẫn, Nhã Tịch nhất định sẽ không để yên. Hậu hoạ nên giải thích chúng từ khi còn trong kén, để chúng không bao giờ có cơ hội phá kén, thành hình.