Mấy ngày sau, Kiều Oanh mặc trên người một chiếc váy hai dây màu đỏ tươi, nhìn thấy quyến rũ. Đến lâu đài của Hoắc Thời Khâm.
Kiều Oanh đứng dưới toà lâu đài, ngắm nhìn toà lâu đài to lớn, đồ sộ không rời mắt. " Thật to lớn, thật hùng vĩ. Nếu được ở trong toà lâu đài này thì thật hạnh phúc ". Đôi môi Kiều Oanh cong lên, ánh mắt khao khát nhìn toà lâu đài.
Nhã Tịch đứng từ xa, quan sát Kiều Oanh, ánh mắt cô dần trở nên lạnh lùng. " Kiều Oanh! Xem ra, những lời chú Tư nói với cô, cô không nghe lọt tai. Cơ hội tôi cho cô, cô lại không cần, lại muốn lao đầu chỗ chết ". Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ cô nói ra lại khiến người ta gợn tóc gáy.
" Phu nhân! Có cho cô ta không ạ? ". Quản gia Trần nhìn Nhã Tịch, kính cẩn hỏi.
" Cho cô ta vào đi ạ ". Nhã Tịch quay người, bước vào toà lâu đài.
Lát sau, quản gia Trần đưa Kiều Oanh vào phòng khách của toà lâu đài.
Ánh mắt Kiều Oanh không ngừng di chuyển xung quanh, ngắm nhìn những đồ vật xa hoa bên trong.
" Cô Kiều! Phu nhân ở kia ". Quản gia Trần lên tiếng nhưng Kiều Oanh dường như không nghe thấy, vẫn chăm chú ngắm nhìn xung quanh. Làm sao có thể nghe thấy, tâm trí của cô ta bây giờ đang ở trên hết những món đồ xa hoa kia rồi.
" Cô Kiều! Cô Kiều! ". Quản gia Trần cao giọng gọi Kiều Oanh.
Kiều Oanh giật mình, ánh mắt chuyển về hướng quản gia Trần. " Cháu xin lỗi ".
" Phu nhân đang đợi cô ". Quản gia Trần hướng tay về phía sofa gần đó, đáp.
" Vâng ạ ". Kiều Oanh mỉm cười, lập tức chạy đến, ngồi xuống bên cạnh Nhã Tịch. " Chị Nhã Tịch! Nơi này thật đẹp. Em lớn như vậy rồi, đây là đầu tiên, em thấy một nơi đẹp như vậy. Em thật ngưỡng mộ chị ".
Kiều Oanh và Kiều Sâm được sinh ra và lớn lên ở một thôn nhỏ ngoài ngoại ô. Bố của hai người họ là một công nhân bình thường, thu nhập không cao. Đến bây giờ, họ mới có cơ hội ra khỏi thôn, đặt chân đến Nam Thành.
Nhã Tịch khẽ cười, im lặng không nói gì.
Kiều Oanh khoác chặt lấy cánh tay cô. " Chị Nhã Tịch! Em cũng muốn ở trong toà lâu đài như thế này. Chị xem, ở đây rộng như vậy, chị có thể cho em ở đây một thời gian không? ". Kiều Oanh nhìn cô, ánh mắt mong chờ.
Không được ". Nhã Tịch rút tay ra, ánh mắt kiên định. Ý định của cô ta, cô còn không rõ sao? Muốn ở đây là giả, muốn leo lên làm nữ chủ nhân của toà lâu đài này mới là thật.
Kiều Oanh cười gượng. " Nơi này rộng như vậy, em ở đây cũng đâu có ảnh hưởng gì đâu".
Em gái à, con người, phải biết dừng đúng lúc, cũng đừng quá tham lam, đừng ham muốn những thứ không thuộc về mình. Nếu không, sẽ ngã rất đau đấy ".
Kiều Oanh sững người một lát rồi khẽ cười. "Chị Nhã Tịch! Em xin lỗi. Lần đầu tiên em nhìn thấy một nơi đẹp như thế này, nên...Chị đừng giận ".
Chị nhắc nhở em như vậy là muốn tốt cho em. Kiều Oanh! Nhớ những gì chị vừa nói ". Nhã Tịch khẽ cười, đáp. " Quản gia Trần! Cháu hơi mệt, chú tiễn khách giúp cháu ". Cô chuyển ánh mắt về phía quản gia Trần, cất tiếng.
" Vâng. Phu nhân ". Quản gia Trần đi đến gần Kiều Oanh. " Cô Kiều! Mời ".
Chị Nhã Tịch! Em về đây, lần sau sẽ đến thăm chị ". Kiều Oanh cười gượng, đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Cô ta bước ra ngoài, hai bàn tay bỗng chốc siết chặt lại thành nắm đấm, gương mặt cũng trở nên lạnh lùng, ánh mắt đầy sự tức giận.
' Dựa vào cái gì mà cô ta cái gì cũng có, còn mình thì không có gì cả. Đông Phương Nhã Tịch! Những thứ của cô, tôi nhất định sẽ cướp hết ".
Nhã Tịch đứng phía xa nhìn theo bóng lưng Kiều Oanh, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc.
Phu nhân! Ý định của cô ta quá rõ ràng rồi, sao người lại bỏ qua cho cô ta ". Quản gia Trần nhìn cô, lên tiếng hỏi.
" Vì bố cô ta có ơn với chú Tư. Cháu sẽ cho cô ta 3 cơ hội. Lần này là lần thứ 2. Còn một lần nữa, nếu cô ta còn không biết hối cải, thì đừng trách cháu ra tay độc ác ".
Chiều hôm đó, Hoắc Thời Khâm từ tập đoàn trở về. Vừa bước ra khỏi tập đoàn thì Kiều Oanh bước đến, chắn trước mặt hắn. " Hoắc Tổng! Ngài còn nhớ em không? Em là Kiều Oanh, hôm trước chúng ta có dùng cơm chung ở nhà chú Tẫn đấy ".
Hoắc Thời Khâm nhíu mày, vẻ mặt khó chịu. "Tránh ra ". Hắn lạnh lùng cất tiếng, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Kiều Oanh sững người. Người trước mặt cô ta bây giờ hoàn toàn khác xa với người đàn ông dịu dàng, chu đáo ngày hôm qua. Dĩ nhiên, Hoắc Thời Khâm chỉ dịu dàng với Nhã Tịch, còn những người khác trong mắt hắn thì không là gì cá.
Kiều Oanh gượng cười, vươn tay khoác lấy cánh tay Hoắc Thời Khâm. " Hoắc Tổng! Ngài đừng tức giận, em chỉ muốn nói chuyện với ngài thôi ".
Sắc mặt Hoắc Thời Khâm tối sầm lại, hắn hất mạnh Kiều Oanh ra, hai bàn tay siết chặt lại nổi đầy gân xanh. Ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta. " Nể tình A Tẫn, tôi bỏ qua cho cô lần này, còn dám động vào tôi, tôi nhất định bẻ gãy tay cô ". Hoắc Thời Khâm quay người, cởi áo khoác đưa về phía Tần Viêm rồi bước lên xe.
Tần Viêm nhận lấy áo khoác, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kiều Oanh. " Nếu không nhờ Tẫn Tổng, thì cô đã chết rồi đấy, nên biết quý trọng mạng sống của mình đi ". Tần Viêm quay người, ném chiếc áo khoác vào thùng rác rồi lên xe, lái xe rời đi.