15 phút đồng hồ trôi đi. Chiếc xe Rolls Royce màu bạch kim dừng trước toà lâu đài của Hoắc Thời Khâm. Tần Viêm đã cố hết sức rồi, nhưng vẫn không thể về trong thời gian quy định. Cũng đúng thôi, đoạn được phải mất hơn 20 phút, mà bắt Tần Viêm về trong 10 phút làm sao hắn ta làm được chứ? Hắn ta cũng đâu phải thần thánh đâu.
Cánh cửa xe được Tần Viêm mở ra, Hoắc Thời Khâm ôm Nhã Tịch bước xuống. Hắn ôm cô bước đi, khi đi ngang qua Tần Viêm liền cất tiếng. " Tháng lương này của cậu, không còn nữa ".
Tần Viêm thở dài đầy bất lực, trong đôi mắt không có gì ngạc nhiên. Vì hắn ta biết rõ, hậu quả khi không hoàn toàn nhiệm vụ được giao. Trừ lương đã là hình phạt nhẹ nhàng lắm rồi.
Nếu là trước đây, có lẽ sẽ không nhẹ như vậy. Nhưng từ khi quen Nhã Tịch, tâm trạng của Hoắc Thời Khâm dần tốt lên, đối xử với những người xung
quanh cũng không còn khắc nghiệt như trước. Đây cũng được gọi là may mắn lắm rồi.
Cạch!
Cánh cửa phòng của Hoắc Thời Khâm được mở ra. Hắn ôm cô đi về phía giường, đặt Nhã Tịch nằm xuống giường, đôi môi mỏng mềm mại lập tức đặt lên môi cô, khắp căn phòng bắt đầu vang lên những âm thanh ái muội.
...
Hôm sau, 9 giờ 30 sáng. Ánh nắng chói chang chiếu qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Nhã Tịch, khiến Nhã Tịch trong giấc mộng từ từ tỉnh giấc.
Cô ngồi dậy, cơn đau từ thắt lưng lập tức ập đến. " Hoắc Thời Khâm! Đồ đáng ghét ". Nhã Tịch đưa tay, xoa xoa phần thắt lưng đang đau nhói kia. " Đau chết mình rồi ".
Cạch!
Cánh cửa được mở ra, Hoắc Thời Khâm mang theo một phần ăn dinh dưỡng bước vào. " Nhã Tịch! Dậy rồi? Anh mang phần ăn dinh dưỡng cho em, mau ăn đi, bồi bổ cơ thể ". Hoắc Thời Khâm nở nụ cười tươi, vừa nói vừa bước đến bàn gần đó.
Nhã Tịch nắm chặt tay, im lặng không nói một lời. Cô đang suy nghĩ gì? Không ai biết cả.
Hoắc Thời Khâm chuyển ánh mắt về phía cô, tiến đến gần cô, hắn chống hai tay lên giường, ngả người về phía cô, gương mặt ngây thơ, hỏi. " Em làm sao vậy? ".
Làm sao? Hắn còn dám hỏi? Hắn phải rõ hơn ai hết chứ? Nhã Tịch cắn chặt môi, sự tức giận hiện rõ trong đôi mắt cô. " Anh tự suy nghĩ đi ". Nhã Tịch đẩy mạnh Hoắc Thời Khâm ra, bước xuống giường, đi nhanh vào phòng tắm.
" Lại giận mất rồi ". Hoắc Thời Khâm cười nhẹ, nhìn theo bóng lưng cô.
Lát sau, Nhã Tịch khoác chiếc áo ngủ màu hồng mỏng bước ra, vừa bước ra cô đã chạm mặt với Hoắc Thời Khâm. Hắn luôn đứng đây đợi cô sao?
Nhã Tịch nhíu mày, cô lướt qua người Hoắc Thời Khâm đi về phía bàn phía trước.
" Vẫn giận sao? ". Hoắc Thời Khâm quay người, vừa bước đến gần cô vừa nói, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng của cô.
Cốc cốc!
" Hoắc Tổng! Tôi vào được không? ". Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Viêm lên tiếng hỏi.
" Vào đi ". Hoắc Thời Khâm đáp.
Cạch!
Cánh cửa được mở ra, Tần Viêm cầm theo một hồ sơ bước vào. " Thiếu Phụ nhân! ". Ánh mắt Tần Viêm chuyển lên người cô, cúi đầu chào hỏi.
Nhã Tịch khẽ gật đầu đáp lại.
" Hoắc Tổng! Hồ sơ ngài yêu cầu đây ạ ". Tần Viêm bước đến gần Hoắc Thời Khâm, đưa tập hồ sơ trên tay về phía hắn, nói.
" Ừm. Ra ngoài đi ". Hoắc Thời Khâm cầm lấy tập hồ sơ đáp.
Khoan đã ". Tần Viêm quay người, vừa bước đi được mấy bước thì giọng nói của Nhã Tịch vang lên khiến Tần Viêm dừng bước.
" Thiếu Phu nhân! Có chuyện gì căn dặn sao ạ? ". Tần Viêm quay người, nhìn
cô hỏi.
" Hôm qua tôi nghe anh ấy trừ lương này tháng của anh đúng không? ".
"Vâng ạ". Tần Viêm gật đầu. Sao đột nhiên cô lại hỏi đến chuyện này chứ? Không phải lại muốn trừ lương của Tần Viêm thêm sao? Những dòng suy nghĩ không ngừng xuất hiện trong đầu Tần Viêm, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng.
' Tháng này, lương của anh tăng gấp đôi ".
' Tăng gấp đôi? ". Tần Viêm trợn tròn mắt, không thể tin nổi những gì bản thân vừa nghe thấy. Anh ta không bị trừ lương mà còn được tăng lương. Sao đột nhiên lại như vậy chứ?
Tần Viêm chuyển ánh mắt về phía Hoắc Thời Khâm. " Hoắc Tổng! ".
Nhã Tịch liếc nhìn Hoắc Thời Khâm, lạnh lùng hỏi. " Sao? Anh không đồng ý? ".
Không có. Em quyết định là được. Em nói tăng thì tăng ". Hoắc Thời Khâm
vội vàng đáp. Hắn làm sao dám nói không chứ?
Tần Viêm mỉm cười, trên gương mặt không giấu nổi sự vui sướng, liên tục cảm ơn Nhã Tịch. " Cảm ơn Thiếu Phu nhân! Cảm ơn Thiếu Phu nhân ". Tần Viêm quay người, vui vẻ rời khỏi căn phòng. Anh ta dường như đã quên mất, bây giờ lời nói Nhã Tịch có trọng lượng hơn cả Hoắc Thời Khâm. Bây giờ chỉ cần cô nói gì, Hoắc Thời Khâm đều nghe theo.
Nhã Tịch nâng ly sữa nóng, uống một ngụm, đôi môi nở nụ cười hài lòng.
" Hết giận rồi chứ? ". Hoắc Thời Khâm mỉm cười, hỏi.
" Chưa ". Nụ cười trên môi cô vụt tắt, lạnh lùng đáp.
Hoắc Thời Khâm bước đến bên cạnh cô, ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm vào hõm vai cô. "Cũng đâu có thể hoàn toàn trách anh được? Do em quyến rũ anh đấy chứ? ".
Quyến rũ anh? ". Nhã Tịch nhướng mày, hỏi. Quyến rũ Hoắc Thời Khâm? Cô quyến rũ hắn lúc nào chứ?
" Cơ thể em quyến rũ anh đấy ".
" Anh.... Nhã Tịch nhìn Hoắc Thời Khâm, cô không biết nói gì hơn. Câu trả lời của hắn khiến cô không thể phản bác.