Editor: Greeny
Beta: Mạc Y Phi
Đêm đã khuya, trong ngõ chỉ còn lác đác vài người đi bộ, ánh trăng chiếu xuống trên con đường có hoa văn thô ráp, u ám ở Jerusalem.
Chúc Thanh Thần bước nhanh ra đầu ngõ vẫy xe taxi.
Thấy cô là người ngoại quốc, người lái taxi dùng tiếng Anh hỏi cô đi đâu.
Chúc Thanh Thần trả lời rằng bệnh viện.
Trên đường đi, cảnh vật hai bên đường rất quen thuộc.
Đương nhiên cửa hàng bán hoa đã đóng cửa, trên mái hiên treo một loại hoa nhỏ màu hồng nhạt, có vẻ là hoa Margaret. Hoa này chỉ sống một mùa, sau đó thì chết héo, không cách nào tồn tại.
Cửa hàng tiện lợi 24 giờ vẫn còn để đèn sáng trưng, nhân viên của cửa hàng đang đứng ở quầy thu ngân ngáp dài, trông coi lò nướng xúc xích, buồn chán chờ đợi đêm dài trôi qua.
Một con chó màu vàng nhạt đang lang thang ven đường đột nhiên xông ra, hung dữ chạy theo sau taxi một đoạn đường dài.
…
Bệnh viện của Jerusalem, cô đã đi đến đây rất nhiều lần, những lần này đều vì Tiết Định.
Vì thế, phong cảnh ở đoạn đường này cô đã nhìn thấy nhiều lần.
Lúc anh không biết, cô từng đứng ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn anh hôn mê, y tá gắp mảnh vỡ và khâu lại miệng vết thương cho anh. Khi ấy cô chỉ muốn lao tới ôm lấy người đàn ông kia, mặc kệ việc có thể sẽ làm anh đau. Cứu những đứa trẻ ngoại quốc xa lạ sao?
Sau đó, anh bị phần tử khủng bố làm bị thương ở cổng trường tiểu học, suýt nữa chết tại chỗ vì quả bom.
Miệng vết thương của anh bị người ta tấn công, anh đau đớn quỳ rạp xuống đất, áo sơ mi trắng loang lổ vết máu.
Cô lại gặp anh ở bệnh viện, y tá thay thuốc cho anh, nhìn y tá gỡ băng gạc xuống, vết thương chồng chất trên lưng lộ ra, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, mỗi lần nhìn thấy đều giật cả mình.
Chúc Thanh Thần không hỏi tại sao anh bị thương, ngay cả khi ở cùng, cô ôm anh ngủ, cũng chưa từng mở miệng hỏi.
Ban đêm cô chạm vào lưng anh sẽ không nhịn được mà vuốt ve những vết thương kia.
Chúng như gò núi nhỏ nhô lên, vĩnh viễn in sâu vào cuộc sống của anh.
Không phải không tò mò.
Không phải không đau lòng.
Chỉ vì cô biết rõ nghề nghiệp của anh có tính nguy hiểm, những điều đó là không thể tránh khỏi. Nguy hiểm chờ đợi anh phía trước, làm sao tránh khỏi những việc chấn động tâm can?
Nhưng tránh việc có hại là bản năng của con người, Chúc Thanh Thần cũng không ngoại lệ.
Cô không thèm nghĩ nữa, không quan tâm tới, giống như hai người là một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, chỉ có điều đang ở nơi đất khách quê người, nghề nghiệp tương đối đặc biệt.
Cô ngồi ở ghế sau, nhìn khung cảnh đường phố qua cửa sổ, tâm trạng chìm xuống đáy.
Chúc Thanh Thần dùng tiếng Anh hỏi tài xế: “Anh biết cuộc đình công ở quảng trường trung tâm ngày hôm qua không?”
Tài xế gật đầu: “Biết.”
“Tình hình cụ thể ra sao?”
Tài xế lại gật đầu, nhìn cô qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt của cô lúc hỏi thăm thì mấp máy môi, nghiêm túc nói: “Đầu tiên, chúng tôi tưởng đó là cuộc đình công của công nhân, yêu cầu chính phủ tăng lương. Rốt cuộc sau đó trên quảng trường tụ tập hàng vạn người theo chủ nghĩa hòa bình, đột nhiên xông lên xung đột chân tay.”
Có hơn mười người đã chuẩn bị bom Napan ném vào đám người đang tụ tập, sau đó lại tập kích cảnh sát và đốt ô tô của họ ở ven đường, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn.
Chúc Thanh Thần nắm chặt tay lại, hỏi: “Có thương vong không?”
Tài xế gật đầu: “Có. Nghe nói mười ba người chết, bị thương thì nhiều lắm, tôi không nhớ rõ số lượng.”
Một nỗi buồn rầu từ đáy lòng dâng lên, nhen nhóm trong thần kinh của cô.
Loading...
Tiết Định bị thương không nói mà còn lừa dối cô.
Cô không biết là mình phẫn nộ nhiều hơn hay là lo lắng nhiều hơn, mơ hồ liên tưởng về hoa Păng xê héo rũ trên ban công, cô có linh cảm chẳng lành.
Cô cho rằng mình đã hoàn toàn chấp nhận nghề nghiệp của anh, đã hiểu rõ được những nguy hiểm tiềm ẩn thì không có gì để băn khoăn nữa rồi. Nhưng bây giờ biết anh nói dối cô mới phát hiện lòng mình đang rất hoang mang, lo sợ.
Sợ anh bị tổn thương, sợ anh chết, sợ lúc anh có vấn đề mà mình ở một thành phố khác sung sướng du lịch.
Chúc Thanh Thần không nói quá nhiều, cứ ngồi như vậy ở phía sau, cho đến khi xe taxi dừng ở bệnh viện.
Cô trả tiền, nói cảm ơn rồi đẩy cửa xuống xe.
Cảnh đêm nặng nề giống như trái tim của cô vậy.
*
Bệnh viện, lại là bệnh viện.
Chúc Thanh Thần hận chỗ này, cho dù trong nước hay ở nước ngoài.
Khi còn bé, lúc nào Chúc Sơn Hải cũng đánh Khương Du mặt mũi bầm dập, mỗi khi cô tan học về không thấy mẹ có ở nhà cũng không biết đi đâu tìm.
Hàng xóm đứng ở trong sân, vẻ mặt rất đồng cảm nhìn cô nói: “Thanh Thần à, sang nhà dì Trương ăn cơm trước đi, tối nay mẹ cháu sẽ về.”
Cô hỏi: “Mẹ cháu đi đâu ạ?”
Đầu tiên hàng xóm ấp úng, cuối cùng mới nói: “Bố mẹ của cháu vừa cãi nhau. Mẹ của cháu nói bà không cẩn thận bị ngã nên đi bệnh viện băng bó vết thương rồi.”
Chúc Thanh Thần chẳng quan tâm đến việc ăn cơm, cô đi thẳng đến bệnh viện.
Khương Du ở trong phòng trị liệu, nếu không phải bị đánh tàn nhẫn như vậy thì cũng giống như bình thường, không đi bệnh viện.
Vì vậy, mỗi lần Chúc Thanh Thần tìm vào bệnh viện đều trông thấy mặt mũi mẹ bầm dập, vết máu loang lổ. Nghiêm trọng nhất là một lần Khương Du bị đánh gãy hai cái răng, rách cả khóe miệng.
Cô khó hiểu đứng ở đó, hốc mắt đỏ lên, hỏi Khương Du: “Tại sao mẹ không cẩn thận như vậy?”
Trẻ con rất dễ tin người, hàng xóm nói mẹ không cẩn thận bị ngã thì cô tin ngay.
Cô cảm thấy Khương Du rất ngốc, còn ngốc hơn cô.
Sau này, Chúc Thanh Thần lớn hơn một chút, về đến nhà mà không thấy Khương Du ở nhà, chỉ cần nhìn ánh mắt của hàng xóm cô đã hiểu có chuyện gì xảy ra, đi thẳng đến bệnh viện.
Cho đến một độ tuổi nhất định, cô dần dần hiểu được cái gì gọi là “Không cẩn thận ngã”.
Khương Du lấy cớ rằng bà đều nói dối mọi người, nhưng thực ra chỉ đang nói dối cô.
Chúc Thanh Thần căm thù bệnh viện đến tận xương tủy.
Nơi đó toàn một màu trắng chướng mắt, mùi thuốc khử trùng khó ngửi, những người tới đây trên mặt tuyệt đối không có sự vui mừng, còn có người từ tận đáy lòng đã có ác cảm.
Nhưng cô vẫn đến rồi.
Cô đứng ở ngoài sảnh hỏi tin tức về Tiết Định, y tá kiểm tra tài liệu bệnh nhân trong máy tính, sau đó lại kiểm tra căn cứ xác thực của cô, muốn cô đăng ký thăm bệnh.
Chúc Thanh Thần làm theo từng cái, trong lòng lại càng mất kiên nhẫn.
Cô phải nặng nề đặt bút ký, sau đó bước nhanh về phía thang máy.
Y tá nói Tiết Định ở tầng 7, phòng 712.
Cô đứng trong thang máy rộng rãi, không người, ngẩng đầu nhìn danh sách bên tay phải.
Mỗi tầng tương ứng với một con số, đều được viết bằng tiếng Do Thái và tiếng Anh.
Tầng hai là khoa nhi.
Tầng ba là khoa hô hấp.
…
Còn tầng bảy, đằng sau con số bắt mắt là dòng chữ màu đỏ mà cô có thể đọc hiểu: Burment.
Khoa bỏng.
Trước mắt cô hiện rõ cảnh anh tung mình nhảy lên, đi theo máy bay cứu người. Máy bay rơi xuống tạo thành tiếng vang cực lớn, rung chuyển trời đất, cô trông thấy anh nằm trong ngọn lửa ở bãi cỏ không nhúc nhích.
Khi đó, cô đã nghĩ gì?
Chúc Thanh Thần nhìn chằm chằm vào dòng chữ màu đỏ tươi kia, chậm rãi nhớ lại, khi đó cô cho rằng anh đã chết.
*
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh.
Tường trắng như tuyết, giường trắng như tuyết, trên đầu là đèn điện tử chân không đang tỏa sáng, khắp căn phòng đều là ánh sáng trắng như tuyết. Ở trong bệnh viện khiến người ta liên tưởng đến thiên đường.
Bộ dạng này cũng giống đang ở trên thiên đường.
Sau khi Tiết Định nghe điện thoại của Chúc Thanh Thần thì đứng ngồi không yên.
Anh cầm quyển sách, sách này là hôm qua Kiều Khải cầm đến. Anh cúi đầu lật vài tờ, nhưng không đọc được chữ nào vào đầu.
Khi Chúc Thanh Thần biết anh nằm bệnh viện, chưa nói lời nào đã cúp điện thoại.
Anh biết rõ, cô sẽ đến tìm anh.
Gặp được cô rồi, anh nên nói gì đây?
Tiết Định ngồi trên giường, vì phần lưng đang bị thương nên phải lấy gối đầu để dựa, nghiêng người một bên, chỉ có thể sử dụng vai trái.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, dồn dập và mang theo sự kiên định.
Anh vô thức đóng sách lại, nghiêng đầu nhìn.
Đằng sau ô cửa sổ thủy tinh xuất hiện bóng dáng Chúc Thanh Thần.
Cô đẩy cửa vào, buông tay, để mặc cánh cửa sau lưng vang “rầm” một tiếng. Cô đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích nhìn anh cách đó vài mét, trong tay ôm một chậu hoa… đương nhiên là hoa Păng xê đã chết héo.
Tiết Định cầm sách trong tay, nhìn vào chậu hoa, dừng lại một chút, rồi lại nhìn vào mắt của cô, yết hầu lên xuống liên tục.
“… Em về rồi hả?” Anh cố gắng nặn ra nụ cười, muốn cho mình một ít bình tĩnh.
Chúc Thanh Thần quan sát anh, ánh mắt rơi vào nơi không mặc áo đang bị băng bó kín của anh, còn trông thấy băng gạc chỗ vai phải đang rướm máu.
Trên cái cằm xanh xao đã lởm chởm râu.
Ở gò má bên trái có một chỗ bị xước, màu đỏ sậm, nằm ngang trên khuôn mặt anh tuấn của anh.
Cô chú ý tới tư thế ngồi không được tự nhiên của anh, vai phải không dám dựa vào gối.
Cô vốn tưởng rằng trái tim đã chạm xuống đáy rồi, không thể nào tệ hơn được nữa.
Bây giờ lại tiếp tục chìm xuống.
Sự tức giận bị dồn nén đến mức cả người trở nên nặng nề.
Mức tận cùng của sự tức giận đó là không biểu hiện ra ngoài, cô đứng ở cửa, đi thẳng vào vấn đề, hỏi người trên giường: “Không phải đang ở nhà sao?”
“…” Tiết Định không đáp, tạm thời cũng không biết trả lời thế nào.
“Tối hôm qua em hỏi anh, anh nói ở nhà. Đêm nay hỏi anh, anh vẫn nói ở nhà. Tiết Định, nhà của anh ở bệnh viện sao?”
“Hỏi anh đưa tin thuận lợi không, anh nói thuận lợi.”
“Hỏi anh xung đột có lớn không, anh nói…”
“Em nhờ anh đi xem hoa Păng xê giùm em, anh nói còn sống, không chết.”
Chúc Thanh Thần thuật lại cuộc đối thoại của hai người, đưa cho anh nhìn chậu hoa khô héo đến mức không còn cánh hoa rồi nhẹ buông tay, chậu hoa bằng nhựa vang lên một tiếng rồi vỡ nát trên mặt đất, vì bùn đất mất đi hơi nước nên như cát ở sa mạc, rơi lả tả.
“Còn sống không?”
“Anh nhìn đi, rồi lặp lại lần nữa. Nó sống hay chết?”
Tiết Định ngồi thẳng tắp, đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “… Anh không cố ý lừa em.”
“Ừ, là vô ý, là vô ý nói dối.” Giọng điệu của Chúc Thanh Thần mỉa mai, cô bước đến cạnh giường.
Đến gần quan sát, những nơi anh băng bó đều bị thấm máu rồi.
Bị bỏng nên miệng vết thương không thể khâu lại, vì vậy máu sẽ không ngừng chảy.
Cô nhìn thấy những vết máu kia mà giật mình, lồng ngực đau nhói.
“Tại sao anh không nói cho em biết?”
“Sợ em lo lắng.”
“Vậy bây giờ thì sao? Chẳng lẽ em trở về, phát hiện anh nói dối, đến bệnh viện nhìn thấy bộ dạng này của anh thì không lo lắng sao?”
“…” Anh không phản bác được, trầm mặc một chút rồi thấp giọng nói: “Cũng có thể giấu được tạm thời. Em và Đồng Diễm Dương đi ra ngoài du lịch, anh không muốn làm em mất hứng.”
“Anh không muốn làm em mất hứng?” Chúc Thanh Thần giống như vừa nghe được chuyện rất buồn cười: “Tiết Định, đối với em, anh chỉ là món đồ chơi sao? Em có thể xem anh là trò tiêu khiển giống như đi Biển Chết chơi vậy hả? Em đến Jerusalem, anh phụ trách việc mua vui cho em, sau khi em đi Tel Aviv anh phải cam chịu ở đây, còn em ở đó thỏa thích hưởng thụ sung sướng, đúng không? Chỉ vì sợ em thất vọng mà anh coi chuyện mình bị thương là chuyện nhỏ. Chỉ vì sợ em thất vọng mà việc anh đi bệnh viện cũng có thể luôn miệng nói dối.”
Cô siết chặt bàn tay, giọng nói dường như đã mất khống chế.
“Anh có từng nghĩ em sẽ cảm thấy thế nào sau khi biết anh bị thương, bị chảy máu trong bệnh viện, mà trước đó em lại hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí còn ngây thơ bơi lội ở Biển Chết, đi Tel Aviv ăn uống thoải mái không?”
Nhưng đúng là cô đã như vậy, không biết gì về tình hình của anh cả, còn ngu ngốc bị anh lừa gạt. Anh thì ở đây chịu khổ, cô thì ở nơi khác thoải mái, vui sướng.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, trong lòng cô giống như bị ai đó cầm con dao cùn cứa vào trong tim, từng nhát từng nhát một.
Thịt cắt không đứt, chỉ bị đau đớn.
Tiết Định đưa tay ra kéo cô lại, mi tâm căng ra: “Anh xin lỗi.”
Cô giật tay lại, vì dùng lực quá mạnh nên người anh bị nghiêng về phía trước, động vào vết thương. Anh hít vào một hơi.
Chúc Thanh Thần trông thấy rất rõ miệng vết thương trên vai của anh gần như lập tức ứa máu.
Vết máu đỏ lan rộng.
Cô cố gắng không quan tâm đến anh, cắn môi đứng đó: “Anh xin lỗi là vì anh bị thương, hại em lo lắng, không yên tâm, hay là vì anh biết anh đã làm sai rồi, không nên nói dối em?”
Tiết Định không trả lời.
Sự trầm mặc này khiến cho Chúc Thanh Thần hiểu được anh xin lỗi là vì anh bị thương, làm cô lo lắng.
Anh vốn không hiểu lừa gạt cô là điều sai lầm.
Cô đứng đó một lúc lâu, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào vết máu đang lan rộng trên vai anh, sau đó nói: “Lần sau nếu anh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại bị thương, anh vẫn không nói cho em biết như lần này đúng không?”
“…” Anh không nói gì.
Anh cho rằng bản thân anh đang làm đúng, mặc dù chuyện nói dối là sai nhưng anh cho rằng làm như vậy sẽ tốt cho cô.
Chúc Thanh Thần cười một tiếng, hốc mắt nóng lên.
Cô nói: “Tiết Định, anh có suy nghĩ sẽ làm công việc này cả đời rồi, cho dù là ở Israel hay ở nơi khác. Anh hỏi ý kiến em, khích lệ em, em đã không hề chùn bước đi theo anh đến đây, hơn nữa còn chết không chịu rời bỏ. Em hiểu nghề này có nhiều nguy hiểm, tương lai không thể xác định, nói không chừng ngày nào đó sẽ giống như vợ của Trần Nhất Đinh, chỉ nhận được túi hành lý của anh. Nhưng những điều này em đều có thể chấp nhận, chỉ có duy nhất một việc là anh không được giấu giếm, lừa gạt em.”
“Anh có thể bị thương, có thể không để ý đến nguy hiểm, nhưng không được lừa dối em.”
“Em không phải siêu nhân, không thể trong thời điểm anh gặp nguy hiểm chạy ngay đến hiện trường giúp anh, thậm chí em cũng không thể mỗi giây mỗi phút đi theo anh bôn ba ở bên ngoài, bởi vì em không đủ năng lực. Ngược lại, em sẽ trở thành gánh nặng của anh, làm chậm bước chân của anh.”
“Nhưng em không muốn trong lúc anh gặp nguy hiểm mà mình giống như một kẻ ngốc, vì sự bảo vệ của anh khiến em hoàn toàn không biết gì cả.”
Cô muốn biết anh đang làm gì.
Cô hi vọng trong lúc anh nguy hiểm nhất, cô biết được tình trạng của anh.
Dù đứng ngồi không yên, dù hoảng hốt lo sợ, cô cũng không thể hoàn toàn không hay biết, vô tâm mà hưởng thụ.
Yêu nhau không phải là như vậy sao? Tính mạng cũng có thể giao cho đối phương, vậy thì tại sao một chút vết thương đã muốn giấu giếm nhau? Ngay cả sinh mệnh đã ở cùng một chỗ thì đau đớn cũng nên cùng đau đớn, tổn thương thì phải cùng tổn thương.
Cho dù vết thương của anh ở đâu, nhưng vết thương của cô là ở trong lòng.
Tiết Định ngồi trên giường bệnh, trầm mặc nghe cô trách mắng, cuối cùng yếu ớt nói ra câu lúc nãy: “Chúc Thanh Thần, anh xin lỗi.”
Cô hít một hơi thật sâu, hỏi lại anh: “Lần sau nếu xảy ra vấn đề, anh có nói thật với em không?”
Tiết Định chỉ nhìn cô, không nói lời nào.
Trái tim và bả vai cô cùng chùng xuống.
Chúc Thanh Thần đã hiểu ý anh, vẫn là không, sẽ không nói thật, vẫn chọn giấu giếm.
Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi anh: “Nếu ngày nào đó anh bị trúng đạn, bị nổ tung, bị máy bay va vào, anh đang trên bờ vực của cái chết hay là anh chết rồi thì có phải anh cũng không cho em biết, vẫn để em mơ mơ màng màng đúng không? Nếu không phải hôm nay anh chỉ bị bỏng, nếu anh thật sự sắp chết, nằm trong bệnh viện hấp hối anh vẫn sẽ biến em thành kẻ đần, không hay biết gì cả, cho đến khi anh tắt thở mới chạy đến bệnh viện, đến cả việc nhìn mặt anh lần cuối cũng không nhìn được đúng không?”
Những lời cô nói, từng câu từng chữ đều là những chuyện cô sợ nhất.
Những chuyện đó có nghĩ cô cũng không dám nghĩ, sợ ông trời nghe thấy được sẽ thực sự làm như vậy. Lúc trước, cô đâu phải là người mê tín, bây giờ đã gặp được anh, các suy nghĩ buồn cười, không giống lẽ thường đều xuất hiện.
Nhưng bây giờ cô vẫn nói ra.
Mỗi lần nói một chữ là trong lòng như bị đâm một dao, càng về sau giọng nói càng khàn đặc, u sầu, dường như toàn bộ máu đang trào ra khỏi trái tim, không thể thấy ánh sáng, vừa mệt mỏi vừa sợ hãi.
Cô thật sự rất sợ anh lừa gạt cô như vậy, hôm nay là vết thương nhỏ, tương lai có thể là cả mạng sống.
Nếu ngày nào đó, vận mệnh thật sự gieo xuống những điều xấu trên người bọn họ, cô lại không thể chạy đến bên cạnh anh nhìn mặt anh lần cuối cùng, đến khi chạy đến đã không nghe thấy anh nói gì, cô cũng không có cách nào biết được anh muốn nói gì với cô…
Vừa nghĩ tới chuyện đó, toàn thân Chúc Thanh Thần đều run lên.
Không có cách nào kiềm chế cơn rét run đó, dường như có người cầm tay cô kéo cô xuống mười tám tầng địa ngục.
Tiết Định ngồi đó cũng hiểu được, không chỉ có miệng bị nghẹn lại, mà cả lồng ngực, toàn thân đều bị nghẹn cứng.
Nhìn xem, việc anh sợ nhất đã xảy ra.
Cô sống không tự do, không vui sướng, không thoải mái.
Trong đời cô từ nay về sau đều tràn ngập hoảng sợ, lo lắng và hoài nghi.
Anh nhắm mắt lại, ngồi ở dưới ánh đèn điện tử chân không chói mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh cũng sợ. Anh thực sự sợ một ngày như vậy, chết dưới súng, hoặc là trong bạo động, trong xung đột, em không đến kịp, không có cách nào để lại lời trăn trối cho em.”
“Thế nhưng mà Chúc Thanh Thần, em biết không, từ nhỏ đến lớn anh đọc sách, hễ là những tình tiết liên quan đến cái chết, những khung cảnh chấn động thì người sắp chết không thể nói hết lời, cứ thế buông tay nhân gian. Đó là bi kịch của vận mệnh, đau đớn và tiếc nuối cực hạn, nghệ thuật đẹp đẽ nhất… khi kết thúc mạng sống, lại không có biện pháp nào nói ra mấy câu, mấy chữ vô cùng đơn giản, nguyên vẹn để chấm dứt cuộc đời này. Mỗi lần anh đọc tình tiết này đều rung động đến mức không thể động đậy, toàn thân đều nổi da gà. Cuối cùng anh vẫn sợ hãi có ngày anh cũng gặp phải vận mệnh như vậy.”
“Chúc Thanh Thần, anh không có cách nào để nói lời trăn trối với em lúc hấp hối, anh sợ anh nói không hết. Nhìn khuôn mặt của em, đến chết anh cũng nói không hết, đó mới là đau đớn lớn nhất, vì anh… vì em… đều là…”
“Nên cho dù ngày nào đó anh gặp bất trắc như vậy, chỉ còn lại một hơi thở anh cũng không cho em biết. Anh thà chấp nhận khi em đã đến rồi chỉ nhìn thấy anh im lặng nằm đó, cũng không muốn em chạy đến bên người anh, nhìn anh đau đớn, nhìn anh cố gắng nói chuyện không rõ ràng, nhìn anh giãy giụa muốn nói với em chút gì đó mà không nói nên lời.”
Nếu em không giữ được anh, anh cũng không thể giữ lại chính mình.
Vậy thì không cần phải chịu sự đau khổ ấy, ai cũng bất lực, cho dù trực tiếp đối mặt thì cuối cùng đều phải kết thúc.
Tiết Định nói như vậy.