Editor: Greeny
Beta: Mạc Y Phi
Chúc Thanh Thần đẩy kẻ quấy rối Đồng Diễm Dương sang một bên, ngược lại cô nhớ tới chuyện đồ bơi.
Cô hỏi Tiết Định: “Sáng hôm qua lúc anh bỏ kem chống nắng vào balo có phải đã chạm vào đồ bơi của em không?”
Tiết Định dừng lại một chút rồi nói: “Anh không cẩn thận làm hỏng mất nên lúc đi siêu thị mua thức ăn đã mua cái khác trả lại vào trong balo của em rồi.”
“…”
Cô muốn nhịn cười nhưng không nhịn được.
Cô cười đến gập cả người: “Tiết Định, anh mặc thử đồ bơi của em à? Nếu không thì tại sao lại làm hỏng nó vậy?”
Tiết Định nghĩ đến bộ đồ bơi mặc giống như không mặc đó thì nhíu mày lại.
“Vải vóc ít quá, thiết kế thì sơ sài, anh cầm nó mà tay run rẩy nên bị hỏng.”
Rõ ràng là nói dối.
Bộ đồ bơi đó anh chỉ nhìn một cái rồi nhét vào trong thùng rác của nhà bếp, lúc đi mua thức ăn đã tiện tay quăng túi rác đi.
Chúc Thanh Thần chưa thấy bộ đồ bơi đó hình dạng ra sao, nhưng nhớ lại bộ đồ bơi Đồng Diễm Dương mặc hôm nay cũng có thể tưởng tượng ra bộ của cô chắc sẽ không khác gì đâu.
Cô áp sát trán vào cửa sổ, nhìn ánh đèn rực rỡ ở Tel Aviv nở nụ cười.
“Tiết Định.”
“Sao?” Giọng nói của Tiết Định trầm thấp dịu dàng, giống như một ngọn đèn hải đăng trên biển.
Cô nhắm mặt lại, nghĩ đến khuôn mặt của anh.
“Em có chút nhớ anh.”
Tiết Định bật cười.
Chúc Thanh Thần nói sẽ đi Tel Aviv với Đồng Diễm Dương khoảng ba, bốn ngày, bây giờ mới đi được có một ngày.
Anh tựa người vào giường bệnh, chỗ bị thương truyền đến cơn đau nhưng lại cảm thấy được an ủi.
“Anh không nhớ em một chút nào.” Anh trả lời.
Chúc Thanh Thần ngây người.
Anh không nhớ cô, lại còn không nhớ chút nào…
Ai ngờ vài giây sau đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng: “Anh nhớ em hai chút, ba chút, bốn chút, nhớ về em rất nhiều lần.”
Anh vừa nói xong, tâm trạng của cô giống như mặt hồ gợn sóng, tràn ngập niềm hạnh phúc
“... Đại Vương, lời tỏ tình của Đại Vương đúng là....” Cô cười cười, tố cáo anh.
Loading...
Câu trả lời của anh vẫn như vậy: “Anh không phải là Đại Vương, anh là Tiểu Tiết.”
Buổi đêm ở Tel Aviv cũng có gió thổi như Jerusalem, mang âm thanh của anh đưa đến bên tai cô.
Trước khi cúp máy, Chúc Thanh Thần nói: “Tiểu Tiết, lúc em không có ở nhà nếu anh có việc cần ra ngoài thì phải cẩn thận, tự chăm sóc bản thân mình đấy.”
Tiết Định cười: “Được, Đại Vương.”
Sau khi anh cúp điện thoại, nhìn thấy Kiều Khải ngồi ở ghế đối diện vừa nổi da gà vừa bắt chước giọng điệu của anh: “Được, Đại Vương.”
Tiết Định: “Bị bệnh à?”
“Câu này tôi cũng muốn hỏi cậu đó.” Kiều Khải đưa một tay giờ lên tai, làm lại bộ dạng lúc nghe điện thoại của anh: “Xin hỏi Tiết Định tiên sinh, lão đại mặt lạnh, lòng dạ sắt đá đã đi nơi nào rồi?”
Tiết Định chỉ cười cười, hời hợt nói: “Đúng rồi, lúc nãy tôi nghe thấy giọng của Đồng tiểu thư trong điện thoại đó.”
Kiều Khải khựng lại, không làm động tác chọc cười nữa.
Tiết Định ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: “Cô ấy gào thét ở bên kia đầu dây nói Tel Aviv là nơi rất tốt, trên Biển Chết có rất nhiều đàn ông, đều có cơ bụng sáu, tám múi, nghe có vẻ đang rất kích động.”
Khuôn mặt Kiều Khải tối sầm lại, thầm chửi tục.
Anh ta không nói gì, chỉ cầm điện thoại di động đi thẳng vào toilet, đóng cửa lại, tiếng “tút tút” lúc chờ điện thoại vang mãi không dứt.
Mười phút sau, điện thoại di động của Đồng Diễm Dương có rất nhiều tin nhắn đến.
Đầu tiên chỉ có góc độ không đúng, sau đó cả tư thế cũng không đúng, Kiều Khải cởi áo ra, đứng trong toilet đập phá, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói một câu…
“Ngoan ngoãn mà trở về đi, ông đây sẽ nằm ngửa cho cô sờ, đừng ở bên ngoài táy máy tay chân!”
Nhưng mà phía bên kia Đồng Diễm Dương vì say rượu mà đang ngủ rất ngon. Chúc Thanh Thần lau mặt, đắp lại chăn cho cô ấy.
Chiếc điện thoại yên lặng nằm trên tủ ở đầu giường, không ai nhìn đến.
Khi Chúc Thanh Thần đứng dậy, trông thấy màn hình sáng lên, tên của Kiều Khải xuất hiện trên màn hình.
Cô dừng lại, đưa mắt nhìn Đồng Diễm Dương, thầm thở dài.
*
Đi chơi ở Tel Aviv được hai ngày, hai người trở về Jerusalem trước dự định.
Đồng Diễm Dương biết Chúc Thành Thần không có tâm trạng đi du lịch, Chúc Thanh Thần cũng hiểu bởi vì có quan hệ thân mật với Kiều Khải mà Đồng Diễm Dương bị kích động nhất thời. Cả hai đều có việc riêng nên đành quyết định quay về.
Lúc xe buýt tấp vào lề đường, Chúc Thanh Thần gọi điện thoại cho Tiết Định.
“Anh đang ở đâu?”
“Ở nhà.” Anh vẫn trả lời y hệt lúc trước.
Chúc Thanh Thần hỏi: “Đầu tuần em đi chợ có mua một chậu hoa Păng xê. Trước khi đi em dặn anh tưới nước giúp em, anh đã tưới chưa?”
Tiết Định nghĩ một lát, nói đã quên.
Chúc Thanh Thần rất thích chậu hoa kia, chủ tiệm hoa nói hoa này đẹp nhưng rất yếu ớt, phải ngày ngày tưới nước.
Cô không tức giận, chỉ bận tâm một chút: “Anh nhìn nó giúp em xem nó còn sống không?”
Đầu dây bên kia Tiết Định dừng lại một chút, thầm thở dài rồi mới nói: “Em chờ một chút.”
Kiều Khải ngồi bên cạnh rất hả hê nhìn anh.
Anh đi dép lê, bước xuống giường. Mặc dù Kiều Khải đang xem kịch vui nhưng vẫn tự giác đứng lên đỡ anh.
Vết thương của Tiết Định không nghiêm trọng, nhưng chỗ bị thương đều là da thịt, bị bỏng như vậy rất giày vò, mỗi cử động đụng vào da cũng đau đến thấu tim. Mặc dù trước giờ anh hay ngấm ngầm chịu đựng, nhưng vẫn phải cắn răng nhíu mày.
Anh đi hai vòng trong phòng bệnh, tạo ra một chút âm thanh đang đi lại.
Sau đó nói với đầu dây bên kia: “Không sao, vẫn còn sống.”
Chúc Thanh Thần không cảm thấy khác thường, thở ra một hơi: “Vậy tốt rồi! Anh mau tưới nước giúp em đi.”
Nghĩ nghĩ, còn cố ý nói thêm câu: “Đừng để lúc em về chỉ nhìn thấy xác của nó.”
Tiết Định bật cười: “Được.”
Chúc Thanh Thần cố tình không nói cho anh biết mình sẽ trở về sớm hơn dự định.
Lúc trước, cô luôn thẳng thắn. Yêu một người có thể từ Bắc Kinh đi ngàn dặm xa xôi đến Israel. Hận một người có thể không chớp mắt cắt đứt sự ràng buộc, giống như Tô Chính Khâm vậy.
Nhưng hôm nay, đột nhiên cô lại giống như một thiếu nữ.
Muốn đùa giỡn một chút.
Muốn hành động bất ngờ khiến cho anh vui mừng.
Nói chung trái tim này đều do Tiết Định tưới nước mà có đấy.
Cô mỉm cười cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn Đồng Diễm Dương.
Người bạn thân đang ngồi ở đó, vẫn không chút sức sống. Rõ ràng là hoa Păng xê của mình không được tước nước, nhưng cuối cùng người ỉu xìu lại là cô ấy. Chúc Thanh Thần không nhịn nổi liền bật cười.
Có lẽ Đồng Diễm Dương càng ngày càng để ý đến Kiều Khải hơn.
Nếu không thì cô ấy đã không u sầu như vậy.
Hơn một tiếng đi xe buýt, hai người đã trở về Jerusalem.
Đêm ngày xuân ở Israel không quá nóng, còn có cơn gió mát thổi qua, trên đầu ngàn vạn ngôi sao, dưới chân là hẻm nhỏ tĩnh mịch.
Bước chân Đồng Diễm Dương ngày càng nặng nề, Chúc Thanh Thần lại không kiềm chế được mà tung tăng như chim sẻ.
Suy nghĩ trong lòng của hai người theo thứ tự là: “Mẹ ơi, lại sắp gặp lại rồi…” và “Ha ha, rốt cuộc cũng được gặp rồi!”
Sự tương phản rất rõ rệt.
Khuôn mặt Đồng Diễm Dương xám xịt, đeo balo về chỗ ở, hận không thể im lặng một mình, cũng hi vọng đối phương đừng tìm đến làm phiền.
Chúc Thanh Thần và cô đi về hai hướng ngược nhau, nhẹ nhàng bước lên tầng hai, dự định dành cho Tiết Định một sự ngạc nhiên.
Trước đó cô đã có chìa khóa của căn phòng. Tiết Định được sự cho phép của chủ nhà nên đã đi đánh lại khóa mới rồi nghiêm túc giao cho cô.
Lúc ấy, cô ra vẻ đứng đắn hỏi anh: “Cái này gọi là ở chung phi pháp à?”
Anh không chớp mắt, trả lời cô: “Cũng có thể gọi là kết hôn thử.”
Cô cười ha ha, nắm chặt chiếc chìa khóa, chìa khóa đồng nho nhỏ trong lòng bàn tay gặp nhiệt nóng lên, khiến cho cô đang hoảng sợ dần dần an tâm.
Dường như hôm qua còn ở bờ sông Tô Châu tiễn biệt anh.
Dường như hôm qua anh vẫn còn đứng trong ngõ tuyết đọng trắng xóa ở Bắc Kinh, lạnh nhạt nói muốn rời khỏi cô.
Cô nắm chiếc chìa khóa nho nhỏ, chưa từng nghĩ sẽ vào nhà của anh, bắt đầu ở chung với nhau.
Anh là Tiết Định.
Một chiến sĩ bất khả chiến bại, anh dũng không sợ điều gì.
Cô không dám bật đèn trong hành lang, vì cửa gỗ đã cũ nên cách âm không tốt, cô sợ người trong nhà sẽ biết.
Cô lấy chìa khóa từ trong balo ra, tận dụng ánh sáng từ điện thoại, cô để sát chiếc điện thoại vào ổ khóa, đưa chìa khóa vào. Cô còn chưa vặn tay cầm cánh cửa thì khóe môi đã cong lên.
Trong đầu cô hiện ra hình ảnh mình mong chờ rất lâu: Cô bất ngờ mở cửa, xuất hiện trước mặt anh, cho dù Kiều Khải có ở đó hay không cô cũng sẽ nhào vào lòng anh, ôm anh thật thắm thiết, rồi hôn “chụt” một cái vào khóe miệng của anh.
Nhưng sau khi cửa mở, cô ngây ngẩn cả người.
Trong phòng không một ánh đèn.
Căn phòng nhỏ tối đen như mực, một chút tiếng động cũng không có, rõ ràng là không có ai ở nhà.
Chúc Thanh Thần ấn vào công tắc điện trên tường, nhìn xung quanh rồi khẽ gọi: “Tiết Định?”
Không ai trả lời.
Cô tháo balo ra, đặt xuống sàn ở trước cửa, rồi để chiếc chìa khóa trên tủ giày, đi vào phòng ngủ nhìn thoáng qua, vẫn không có người.
Chăn được xếp ngăn nắp, rèm cửa mở rộng, cửa tủ treo quần áo cũng không đóng kín mà lộ ra một khe hở.
… Giống y đúc như ngày cô rời đi.
Cô khựng lại, rồi chợt bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đi lên sân thượng mở mạnh cửa sổ.
Bên ngoài song sắt cửa sổ là chậu hoa, hoa Păng xê cô đặt ở đó đã không còn sự sống, cánh hoa héo úa gần hết. Ánh nắng mặt trời ở Israel quá mạnh, mới mấy ngày không tưới nước mà ngay cả đất trong chậu cũng khô cằn như vụn phấn.
…
Hoa này là cô nhân lúc Tiết Định mua thức ăn, đi đến chỗ gần đó chọn được, vì vậy Tiết Định không nghe thấy chủ tiệm dặn dò hoa rất yếu ớt, ngày nào cũng phải tưới nước.
Chúc Thanh Thần đứng trên ban công im lặng rất lâu, lấy điện thoại đi động ra bấm gọi người nọ.
*
Trong bệnh viện, Kiều Khải đang gọt lê cho Tiết Định, cứ vài phút là lại liếc mắt nhìn điện thoại.
Một ngày một đêm rồi, người con gái kia vẫn không trả lời anh ta.
Xem ra đàn ông đầy cơ bụng ở Tel Aviv quá mê hoặc, khiến cô say đắm đến nỗi đầu óc rối loạn rồi. Anh ta tức giận, hung dữ gọt lê thành từng miếng lớn rồi ném vỏ vào thùng rác.
Tiết Định đang chuẩn bị đòi lại công bằng cho quả lê thì điện thoại trên đầu giường vang lên.
Anh tự đi lấy, lại động đến miệng vết thương.
Anh nhíu mày, nhưng cũng không kêu đau, vì vừa mới với tay tới điện thoại thì đã thấy ba chữ to: Chúc Thanh Thần.
Hơn một tiếng trước cô đã gọi cho anh, kể xong chuyện hôm nay còn chúc anh ngủ ngon.
Giờ lại tiếp tục gọi…
Không biết vì sao tim Tiết Định lại đập liên hồi.
Anh nghe điện thoại, đưa đến gần bên tai rồi “Alo” một tiếng.
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ, nhưng không ai nói chuyện.
Vài giây sau, anh nghe được giọng nói của Chúc Thanh Thần, âm thanh bình tĩnh đến đáng sợ: “Đang ở đâu?”
“…” Trong phút chốc anh không nói nên lời.
Chắc chắn đã lòi đuôi rồi.
Người con gái ở đầu dây bên kia dừng lại một lát, lớn tiếng hơn lặp lại lần nữa: “Tiết Định, em hỏi anh đang ở đâu?”
Nói xong lại tiếp tục ngừng lại, không giống đang nói đùa chút nào.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Kiều Khải cũng nghe thấy giọng nói vọng từ điện thoại ra. Anh ta ngừng gọt lê, ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, quan sát Tiết Định.
Tiết Định im lặng vài giây rồi trả lời: “… Em về rồi hả?”
Chúc Thanh Thần lặp lại lần thứ ba, câu hỏi vẫn giống như hai lần đầu: “Đang ở đâu?”
Anh cầm di động, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn phải trả lời: “Bệnh viện.”
Người bên kia không chút do dự, dứt khoát cúp điện thoại.
Anh chậm rãi để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trang nghiêm của Kiều Khải, cười khổ, rồi ném di động lên gối: “Xong đời! Nữ chiến sĩ đã tức giận.”
Kiều Khải lập tức đứng dậy, dọn dẹp balo: “Chị dâu về rồi, tôi sẽ nhường chỗ lại cho cô ấy. Cậu bị thương nên chị dâu phải chu đáo ở bên cạnh chăm sóc cậu, loại người khá giả như tôi sao phải gọt lê giúp cậu chứ, đúng không? Khụ… Anh Định, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước đây, sáng mai tôi sẽ mang theo đồ ăn sáng quay lại thăm cậu.”
Chưa nói dứt lời đã chạy biến.
Tiết Định: “…”