Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới

Chương 56: Anh Yêu Em



Editor: Greeny

Beta: Mạc Y Phi

Trong phòng bệnh, một khoảng thời gian dài trôi qua, hai người vẫn im lặng đối mặt.

Đèn chân không điện tử chiếu sáng tất cả mệt mỏi và đấu tranh của họ, không thể che giấu. Anh thấy trong mắt cô sự không cam lòng và khủng hoảng, cô cũng có thể thấy rõ sự cố chấp và kiên trì trên khuôn mặt anh.

Chúc Thanh Thần cắn răng, cô nhìn chằm chằm vào anh đang ngồi trên giường, cười lạnh: “Tiết Định, anh đúng là quá cứng đầu, anh là một hòn đá cố chấp.”

Nói xong, cô xoay người bỏ đi.

Tiết Định nghĩ cô muốn bỏ đi, trong lòng nặng nề, anh đưa tay định giữ cô lại nhưng miệng vết thương trên vai bị ảnh hưởng, vừa đưa tay được một nửa lông mày đã nhíu chặt, động tác ngừng lại.

Miệng vết thương ở ngực còn đau nhức.

Trên môi là một nụ cười khổ, anh nhìn về phía bóng lưng của cô, khẽ hỏi: “Chúc Thanh Thần, em hối hận rồi sao?”

Chúc Thanh Thần nhanh như gió, cô đẩy cửa đi ra, không quay đầu lại.

Cô để anh ngồi một mình ở đó, anh nhìn phòng bệnh trống không và tâm trạng cũng trống rỗng.

Chúc Thanh Thần đi thẳng đến cửa thang máy rồi vào trong, cô xuống tầng một.

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, không nói lời nào, đi đến cổng bệnh viện.

Bên ngoài bệnh viện gió lớn thổi qua, ngẩng đầu có thể nhìn thấy mây đen cuồn cuộn kéo tới. Thời tiết đang thay đổi, cảnh hùng tráng ở phía chân trời khiến cho người ta cảm thấy áp lực.

Ồ, rất hợp với tình hình hiện tại.

Một bụng đầy ấm ức không biết kể với ai, cô muốn đánh người. Nhưng người ở trong phòng bệnh đang bị thương, muốn đánh nhau cũng không thể ra tay được.

Chúc Thanh Thần đi đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ cách bệnh viện không xa, khuôn mặt cô căng cứng đưa tay lấy kem đánh răng, khăn và giấy vệ sinh trên kệ, cuối cùng nhìn vào quầy đồ ăn.

Khi cô vội vàng quay về, dọc đường còn lẩm bẩm rằng muốn Tiết Định làm cho cô một bát mì.

Cô muốn ăn loại mì mà hôm đó chạy theo anh đến Israel, bông cải xanh trang trí bên trên, thịt và cà chua thái nhỏ, ăn rất ngon miệng…

Cô cười lạnh, lấy hai hộp mỳ ăn liền trên khay để đồ.

Đồ lừa đảo.

Vì cô dùng sức nên hộp giấy đã bị cô bóp méo.

Cô ôm đồ đạc vào người đi đến quầy thu ngân, khi đi ra khỏi hai quầy để đồ thì hốc mắt bỗng dưng đỏ lên, sống mũi cay cay, cuối cùng hơi nóng từ đáy mắt không ngừng tràn ra.

Cuối mùa xuân năm trước, cô đã gặp anh ở cửa hàng tiện lợi.

Lúc đó, cô đang gọi điện thoại, không tập trung ôm một đống đồ ăn vặt và mỳ ăn liền đi tới. Rồi cô bất thình lình va phải ai đó, cô cuống quít xin lỗi và khom người nhặt.

Người nọ đưa tay nhặt một túi khoai tây chiên, nhẹ nhàng đặt vào lòng cô.

Khi cô ngẩng đầu lên thì đã rơi vào đôi mắt đen như mực ấy.

Cứ như vậy mà bắt đầu, giống những cảnh mở màn cũ kỹ trong phim ảnh, tất cả mọi thứ đều chậm lại, từng cử chỉ, ánh mắt của anh có thể để lại dư âm nhiều năm trong lòng người khác.

Cho đến bây giờ nhớ lại cô mới giật mình, phần mở đầu kia đã ẩn chứa phép ẩn dụ.

Từ khi lạc vào đôi mắt của anh cô đã không thể thoát khỏi nơi đó.

Chúc Thanh Thần xách rất nhiều đồ rời khỏi cửa hàng tiện lợi, ngồi xổm xuống bên cạnh chốt phòng cháy. Cô ôm túi nhựa vào ngực, dùng sức dụi dụi mắt. Loading...

Mây đen trên đầu kéo tới, một lát sau đột nhiên mưa to đổ xuống.

Đúng là thời tiết ở Israel quá thất thường, bình thường trong ngày sẽ có mưa to, nhưng mặt trời chiếu rọi liên tục. Tiết Định từng nói với cô, đây là nơi mỗi ngày đều nhìn thấy cầu vồng.

Cô đội mưa quay về, siết chặt túi nhựa trong tay, mưa chảy theo sợi tóc rơi xuống, đôi mắt dường như trở nên mơ hồ.

Bây giờ thật sự biến thành một con cá ướp muối rồi.

Mưa xối xả làm chết con cá ướp muối.

Đại sảnh của bệnh viện, cô y tá ở quầy lễ tân kinh ngạc nhìn Chúc Thanh Thần đi qua. Đại khái đầu cô chảy đầy nước, bộ dạng chật vật, sau đó y tá còn ân cần hỏi: “Is there anything I do for you?” (Tôi có thể làm gì được cho cô?)

Chúc Thanh Thần lắc đầu, cô cầm cái túi đang chảy nước đi vào thang máy, lần thứ hai ấn nút có in số 7.

Khoa bỏng.

Không khí trầm lặng, cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ nhỏ, không nhịn được khẽ mắng: Bỏng cái đầu mày.

Cô không đứng trong thanh máy một mình, có một người ở tầng mười hai đi cùng, là người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.

Nghe cô hung dữ mắng gì đó, ông ta kinh ngạc quay đầu nhìn cô.

Chúc Thanh Thần không kiên nhẫn, nghiêng đầu trừng mắt nhìn ông ta.

Người đàn ông sợ phiền phức, nhìn thấy bộ dạng lưu manh và sự giận dữ trong ánh mắt của cô, ông ta bị dọa co rụt cổ lại, rời ánh mắt nhìn chỗ khác.

Thang máy đến tầng 7.

Người Chúc Thanh Thần đầy nước rời khỏi thang máy, như một con cá bơi ngoài biển, cuốn lấy dòng nước trong suốt.

Nơi cô đứng không nhìn được đầu hành lang, cô hít một hơi, cam chịu bước tới phòng của Tiết Định.

Phía trước cửa phòng có một ô vuông bằng thủy tinh, cô đứng phía sau nhìn vào bên trong.

Không biết Tiết Định đã ngồi dậy từ lúc nào, ôm lấy eo, anh đứng trước cửa sổ, cúi đầu nhìn mưa như thác đổ bên ngoài, trong tay cầm nửa điếu thuốc.

Ánh sáng màu đỏ nhỏ bé kia khiến cô nhớ lần đầu gặp anh, anh đứng trong ngõ, bộ dạng bình thản hút thuốc.

Cách một tấm kính, ánh mắt của cô và anh giao nhau.

Trái tim dường như ngừng đập.

Giờ khắc này, Chúc Thanh Thần trầm mặc đứng ở chỗ cửa sổ thủy tinh, cô trông thấy Tiết Định giữ nguyên điếu thuốc, quên rút lại, anh thì sững người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết anh đang nhìn gì.

Ánh sáng màu đỏ kia đã cháy gần hết khiến tay anh bị bỏng.

Anh giật mình co tay lại, đầu thuốc rơi xuống đất.

Như trong mộng cảnh giật mình bừng tỉnh, sau khi ngẩn người, Tiết Định mới giật mình nhìn đầu thuốc và tàn thuốc dưới mặt đất. Anh cười khổ hai tiếng, vịn giường rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, khó khăn đưa tay nhặt nó.

Cùng lúc đó, có người đẩy cửa đi vào. bước nhanh tới.

Ngoài trời mưa rất lớn, Tiết Định không phát hiện ra tiếng chân của cô.

Cho đến lúc đôi giày thể thao ướt sũng xuất hiện trước mặt, cô gái ngồi xổm xuống trước mặt anh, nhặt đoạn thuốc lá còn sót, tiện thể đỡ lấy anh.

Tay cô đặt trên cánh tay của anh, dùng lực rất lớn.

Khi anh đã đứng thẳng thì cô buông lỏng tay, giống như không muốn chạm vào anh một giây nào nữa.

Ánh mắt Tiết Định đặt trên người Chúc Thanh Thần, môi hơi cong lên, không nói một chữ nào.

Tóc cô ướt đẫm, dính vào mặt.

Quần áo cũng ướt đẫm, áo lót mờ nhạt lộ ra.

Trong tay cô còn xách theo túi nhựa của cửa hàng tiện lợi, dường như bên trong là kem đánh răng và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

Anh cho rằng cô đã đi rồi.

Anh cho rằng cô sẽ không quay lại.

Tiết Định nhớ rằng cô đã rời khỏi đây khoảng 20 phút, tại sao mới đó đã quay lại?

Suốt một năm qua, cô gái này chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình đối với anh, cô như ngọn lửa cháy bừng bừng xông vào cuộc sống của anh. Anh chạy trốn cũng vậy mà chống lại cũng thế, dường như cô không biết lùi bước là gì.

Thế nhưng 20 phút trước, đột nhiên cô dập tắt lửa, quay đầu bước đi, không nói một chữ nào.

Anh như bị người ta xóa sạch trí nhớ, không còn sức lực cứ ngồi ở đó, lý trí biến thành đống bùn.

Sau đó, mang máng nghe thấy trời mưa, anh giãy giụa đứng dậy nhìn xem.

Cô có bị dính mưa không?

Đã về nhà chưa?

Nhưng chỗ kia không phải nhà cô, dựa vào tính tình hấp tấp của cô, nếu như cô rời bỏ anh thì có lẽ ngày mai sẽ đi mua vé máy bay.

Trong vòng 20 phút ngắn ngủi, anh giống như khinh khí cầu bay theo gió, không có tin tức hay manh mối gì về cô.

Từ Israel đến huyện Thương, từ mùa xuân khô nóng tới trời đông giá rét, theo từ con thuyền buồm chòng chành trên sông Tô Châu đến người tuyết lặng lẽ tan chảy trong đống tuyết lạnh thấu xương, từ thời điểm suýt mất mạng trên cao nguyên Golan đến cùng cô trằn trọc triền miên trong căn phòng nhỏ. Anh đột nhiên giật mình, thì ra anh và cô đã trải qua nhiều khoảnh khắc khó quên như vậy.

Khi cô quay đầu bỏ đi anh mới phát hiện mới đấy đã qua một năm. Mình sống lại một lần, bây giờ lại chết đi lần nữa.

Anh sống ở cạnh ngọn lửa như cô tới giờ phút này giống như một chiếc xe nhỏ luôn phóng tới, có chết cô cũng kiên quyết không nói chia tay.

Nhưng cô ấy đã trở về rồi.

Cô nhặt điếu thuốc còn sót, lấy cái bật lửa trên đầu giường của anh, mồi thuốc, rồi cô đưa lên miệng, hít sâu một hơi, nhả ra vòng khói mơ mơ hồ hồ.

Anh không biết cô biết hút thuốc.

Nét mặt cứng lại.

Chúc Thanh Thần tiếp tục hít một hơi, rồi ném tàn thuốc đi. Cô nhón chân, dùng một tay ôm chặt cổ anh, không phải muốn hôn anh.

Cô đưa toàn bộ khói thuốc vào miệng anh.

Tiết Định nhíu mày, lập tức bị sặc đến mức ho khan, một giây trước sắc mặt anh còn tái nhợt bây giờ đã chuyển sang đỏ ửng, giống như vừa bị hạt lựu quệt vào.

Chúc Thanh Thần đứng đó nhìn anh ho khan, miệng vết thương ở lưng cũng bị ảnh hưởng khiến anh cau mày.

Cô không động đậy, chỉ hỏi anh: “Đau không?”

Tiết Định dùng mu bàn tay che miệng, anh ho một lúc rồi dừng lại, nhìn thật sâu vào mắt cô: “Đau.”

Bỗng dưng cô mỉm cười, trong mắt như có lửa.

Cô nói: “Đau là tốt rồi.”

Cô nhặt tàn thuốc lên, quay người đi đến thùng rác bên cạnh cửa, cô không quay đầu ném lại một câu: “Tiết Định, em còn đau hơn anh.”

Cô cầm cây chổi trong nhà vệ sinh quét sạch sẽ bùn đất và chậu hoa bị vỡ, rồi trở lại nhà vệ sinh xử lý chúng và bỏ chúng vào thùng rác.

Lúc cô từ nhà vệ sinh đi ra, cô cởi áo ngoài, sau đó tiếp tục lột nội y, cô không e dè, đi thẳng đến trước mặt anh, cô vô tư không để ý đến nét mặt cứng nhắc của anh. Bộ quần áo Kiều Khải đặt trên ghế sofa là của Tiết Định thay ra để giặt, cô lấy đồ của anh mặc vào.

Cô mặc áo sơ mi của anh, quần khá dài nhưng có thể mặc được.

Cô chui vào chăn, chiếm nửa giường, cô đưa lưng về phía anh rồi đưa tay tắt đèn bên cạnh giường.

“Đi đường gấp gáp nên quá mệt mỏi, em ngủ trước đây.”

Tiết Định đứng bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn cô, một lát sau lại nở nụ cười.

Anh kéo chăn, chậm rãi nằm xuống.

Vì bị thương nên anh chỉ có thể nằm nghiêng, anh dùng vai trái chống cả thân thể.

Sau lưng là mưa rơi ngoài cửa sổ rất to, trước mặt là thân thể thon gầy của người phụ nữ quen thuộc. Anh vươn tay, vòng qua eo cô.

Bất thình lình anh bị đánh một cái “bốp" vào tay.

Chúc Thanh Thần không quay đầu lại, lên tiếng: “Em có nói đã tha thứ cho anh không?”

Anh không động đậy, vẫn vòng tay ôm cô: “Đã chui vào chăn của anh rồi.”

“Bởi vì em không muốn ngủ ở ghế sofa.”

“Ừ, anh biết.” Anh đặt cằm trên hõm vai cô, hít sâu một hơi, anh cảm thấy mình giống như biến thái, bị mùi hương của cô làm cho phát nghiện. Mùi hương này rất nhẹ, rất nhạt, không biết là mùi xà phòng hay mùi thơm trên da của cô, nhẹ nhàng ngọt ngào, giống như ánh nắng trong mùa đông vậy.

Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Em vẫn luôn muốn ngủ với anh.”

Chúc Thanh Thần đưa lưng về phía anh, không lên tiếng, cô cuộn mình lại như con tôm.

Anh ôm cô, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, lồng ngực nở nang.

Cô chưa từng nói cô rất thích tư thế anh ôm cô từ phía sau. Bắt đầu từ năm trước, khi cô ở phòng tắm, tắm giặt bằng nước lạnh bị tê cóng, về sau hai người đã ôm nhau ngủ rất nhiều đêm, cô rất thích anh ôm trọn cô vào lòng từ phía sau, điều này làm cô có cảm giác an toàn như đang nằm trong cái kén. Không cần tiêu tốn sức lực phá bỏ sự trói buộc mà vẫn thấy ánh mặt trời, không cần làm một con bươm bướm lao đầu về phía trước, vì gia đình, sự nghiệp mà bận rộn bôn ba.

Cô chui vào lòng anh, nhắm mắt lại, gọi tên anh: “Tiết Định.”

Anh siết chặt cánh tay, ý nói là mình đang nghe.

Cô hỏi anh: “Anh biết em quay về là vì điều gì không?”

Anh không trả lời.

“Có phải anh cảm thấy em không có khí phách, không thể rời bỏ anh, phải không?”

Anh mấp máy môi, vẫn không lên tiếng.

Phòng bệnh rơi vào yên lặng, nhưng chỉ trong tích tắc.

Chúc Thanh Thần nhắm chặt mắt, không nhúc nhích, cô trốn trong lồng ngực của anh, giọng nói khàn khàn vang lên: “Bởi vì…”

Khó khăn lắm cô mới nói ra được hai chữ, chưa dứt lời đã bị người kia chặn lại.

Người đàn ông phía sau bỗng nhiên siết chặt tay, giọng nói trầm thấp mà chắc chắn.

Anh nói: “Bởi vì em biết rõ là anh không thể thiếu em.”

Người phụ nữ trong chăn chợt mở mắt, nhìn bóng tối trong phòng bệnh.

Sau ót cô truyền đến âm thanh giống như thở dài.

Anh ôm cô, vén gọn tóc cô vào sau lỗ tai, rồi nói cực nhỏ vào tai cô: “Chúc Thanh Thần, mâu thuẫn rất nhiều, trở ngại rất nhiều, bất đồng rất nhiều, nguy hiểm rất nhiều, nhưng em đã đến đây rồi thì không được phép quay đầu lại.”

Anh như một đứa trẻ con, giận dỗi không chịu đồng ý yêu cầu của cô, rồi lại bắt người khác phải thỏa hiệp.

Anh nói: “Anh đồng ý với em là sẽ cố gắng không để bị thương, nếu lần sau bị người khác ném gì đó, anh sẽ lấy Kiều Khải làm bia đỡ.”

Cô buồn bực nhưng vẫn nở nụ cười.

Anh nhẹ nhàng thở ra, giọng nói dần trở nên mềm mại: “Cười có nghĩa là hết giận rồi.”

Chúc Thanh Thần chậm rãi thở dài, xoay người về phía anh, trong bóng tối mà ánh mắt của anh vẫn sáng rõ và dịu dàng như vậy: “Nếu như xảy ra chuyện này lần nữa anh có thể không nói với em.”

Anh khựng lại.

Một giây sau, nét mặt cô thanh thản nhìn anh: “Anh có thể không nói, chỉ cần giữ im lặng là được rồi, nhưng không được lừa dối em.”

Ngoài cửa sổ, mưa xối trên mái nhà và rơi xuống đất, ồn ào nhộn nhịp.

Chúc Thanh Thần nhìn anh, giọng nói nhẹ nhưng rất rõ ràng, đập mạnh vào lòng anh.

Cô nói: “Tiết Định, em kiên cường hơn anh tưởng tượng, em không sợ bị thương, chỉ sợ không biết được sự thật.”

Cô đưa tay chạm vào lông mày của anh, chậm rãi vẽ dọc theo vòng cung kia trượt đến khóe mắt.

Cô nghiêng đầu về phía trước, hôn lên mắt anh.

“Hãy để em đi với anh, hạnh phúc thì cùng hạnh phúc, đau đớn cũng cùng đau đớn.”

Trong bóng tối, anh nhìn cô một lát, rốt cuộc vẫn gật đầu.

“Được, anh đồng ý.”

Nếu có lần sau thì phải im lặng, không được nói dối.

Anh biết cô phải vắt óc suy nghĩ, tốn rất nhiều sức lực mới tìm được biện pháp giải quyết, cô vất vả tìm tòi cuối cùng đã từng bước phá bỏ vô số mâu thuẫn và điểm bất đồng giữa họ.

Ban đêm mưa rất lớn, anh và cô ôm nhau ngủ.

Trong phòng mờ tối, chỉ có ánh sáng của ngọn đèn trên hành lang xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng, cảnh vật lẻ loi trơ trọi, không tiếng động. Bệnh viện là một màu trắng xóa, có thể vì hai người đang ôm nhau ngủ nên trông càng giống thiên đường.

Tiết Định ôm Chúc Thanh Thần vào lòng, cúi đầu nhìn cô. Lúc cô nhắm mắt thiếp đi anh thấp giọng nói một câu.

Là ba chữ xuất hiện rất nhiều trong tiểu thuyết và phim ảnh, nhưng từ lúc tình cảm bắt đầu phát triển đến giờ anh chưa từng nói. Vì tính cách hướng nội và lười nói chuyện nên anh không dễ dàng nói ra tình cảm và tâm tư của mình. Từ lúc quen biết cô rồi đến yêu đương, lúc nào cũng là cô đuổi theo sau, anh chỉ im lặng dang tay, chậm rãi chấp nhận cô.

Vì vậy ba chữ quen thuộc kia anh chưa từng nói.

Mà giờ phút này, có điều gì đó thúc giục anh, anh chống cằm lên mái tóc mềm mại của cô.

Không có ánh trăng dịu dàng ngoài cửa sổ, họ cũng không ở nơi thanh thản dễ chịu, trong không khí còn có mùi thuốc khử trùng… nơi này là bệnh viện, không chút lãng mạn.

Nhưng thế thì sao?

Anh cúi đầu nhìn cô, vì vậy ánh trăng ngoài cửa sổ đã hiển hiện ngay trong đáy mắt của anh rồi.

Anh ôm cô, giữ chặt ngôi sao của mình rồi nói: “Chúc Thanh Thần, anh yêu em.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv