Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới

Chương 53: Đồ Lừa Đảo



Editor: Greeny

Beta: Mạc Y Phi

Buổi biểu diễn văn nghệ sẽ được diễn ra vào cuối tháng 3.

Chỉ còn một tuần nữa thôi.

Tiết Định vốn không quan tâm đến chuyện này, ngược lại Kiều Khải thì loạn hết cả lên. Lúc thì anh ta nhìn vào gương chỉnh lại kiểu tóc, lúc thì mở tủ ra phối quần áo.

Tiết Định đang ngồi trước máy tính tập trung cho bản tin buổi sáng, anh đứng dậy chuẩn đi vào phòng tắm rửa mặt thì nhìn thấy Kiều Khải quần áo chỉnh tề, trên tay đang cầm cái nơ đỏ chót định đeo vào cổ.

Anh trầm mặc hai giây rồi hỏi: “Cậu định ăn mặc không ra gì như vậy trong chương trình à?”

Sắc mặt Kiều Khải lập tức đen lại.

“Cậu mới không ra gì đấy, cả nhà cậu đều không ra gì!”

Sáng sớm hôm qua bị Chúc Thanh Thần phát hiện anh ta và Đồng Diễm Dương khỏa thân ở trên giường thì anh ta đã trốn ra ngoài. Sau khi trở về, Kiều Khải bị Chúc Thanh Thần túm lấy mang đến chỗ này với Tiết Định.

Anh ta chạy bộ dọc theo tường thành quay lại đã thấy toàn bộ hành lý của mình bị mang đến phòng khách của Tiết Định.

Chúc Thanh Thần nói: “Anh không biết kiểm soát hành vi, không thể ở chung một chỗ với Đồng Diễm Dương nữa.”

Kiều Khải: “???”

“Tôi không biết kiểm soát hành vi sao?”

Chúc Thanh Thần gật đầu.

“Người phụ nữ ở phía đối diện nói như vậy hả?” Kiều Khải không tin nổi, nhìn chằm chằm vào cô: “Cô có biết là ai nhào vào ai trước không? Cô có muốn nhìn xem chị gái nhỏ đối diện đã để lại bao nhiêu dấu răng trên người tôi không? Muốn biết rõ hơn tối hôm qua chúng tôi đã thử hết bao nhiêu loại…”

Còn chưa dứt lời, Kiều Khải đã bị một quả dưa leo chặn miệng.

Một quả dưa leo còn nguyên đâm vào miệng của anh ta.

Khuôn mặt Tiết Định không cảm xúc: “Nếu còn không im miệng cậu chỉ có thể lang thang đầu đường xó chợ, ăn gió nằm sương thôi đấy.”

Kiều Khải rút dưa leo ra khỏi miệng, không quên cắn một cái, hung dữ vừa nhai vừa nói: “Bộ dạng ngây thơ nhưng thực ra là một con sói già vẫy đuôi, ai mà không biết cậu và người sống chung là chị đại Chúc hôm qua đã làm gì trên ghế, cách một con ngõ mà vẫn thấy được hai người giống như hổ đói vồ mồi. Cậu không biết xấu hổ lại còn nói tôi!”

Khi người ta đang nổi nóng thì giọng điệu cũng rất lớn.

Chúc Thanh Thần: “…”

Cô tuyệt đối không nghĩ cảnh tượng đêm qua lại bị hai người ở đối diện nhìn thấy!

Tiết Định: “Trên thế giới này có những việc chỉ có thể tự mình làm, không được nghe người khác nói.”

Kiều Khải chỉ “Hừ” một tiếng.

Anh ta rất muốn đi sang chỗ đối diện tìm Đồng Diễm Dương tính sổ, nhưng anh ta không ngờ rằng xế chiều hôm đó Đồng Diễm Dương đã nhanh chóng kéo Chúc Thanh Thần đi Tel Aviv rồi.

Đêm hôm qua, lúc hơi thở của hai người hòa vào nhau giống như có một mồi lửa đốt sạch lý trí. Anh ta vẫn nhớ mồ hôi trên trán thấm ướt tóc mái của cô, vẫn nhớ rõ bộ dạng cắn môi không chịu nổi của cô.

Đâu biết được sau một đêm cô đã chạy mất.

Kiều Khải rất tức giận.

Hơn nữa, bởi vì sự việc tình một đêm của anh ta và Đồng Diễm Dương bị lộ mà người phụ nữ của Tiết Định cũng bị lôi kéo đi Tel Aviv. Một bên là mình chưa kết hôn, còn một bên là người đàn ông có xu hướng biến thành nô lệ cho vợ và đang có sự căm tức không hề nhẹ.

Tiết Định rất tức giận nên Kiều Khải phải chịu đựng đau khổ.

Ví dụ như lúc ăn cơm, Tiết Định làm cả một bàn Mãn Hán Toàn Tịch (1) nhưng lại không cho anh ta ăn thịt.

(1) Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.
Loading...

Lý do rất đơn giản: “Tôi không có thịt để ăn mà cậu còn muốn ăn thịt à?”

Từ “thịt”’ ở đây rất trừu tượng.

Ví dụ như Tiết Định bảo anh ta đi mua đồ ăn, anh trai lựa tới lựa lui ở phía trước, em trai ở phía sau phải xách đồ đạc.

Kiều Khải xách đồ ăn đủ cho hai người ăn cả tuần, nhưng anh ta vẫn đang nghi ngờ mình cứ phải như vậy suốt.

Rõ ràng là cố ý đúng không?

Ví dụ như Tiết Định ngồi ở bàn sách ngoài ban công viết bản thảo, không quay đầu lại, sai bảo anh ta: “Đừng ngồi trên ghế sofa mãi, có thời gian rảnh rỗi thì hãy suy ngẫm đi. Thùng rác trong nhà bếp đầy rồi, giấy trong nhà vệ sinh cũng không còn, nếu cậu không có việc gì làm thì đi ra cửa hàng tiện lợi mua đi.”

Kiều Khải không còn kiên nhẫn, nhảy xuống khỏi ghế sofa: “Tôi tới đây là để làm ô-sin, làm đầy tớ à?”

Tiết Định đang gõ chữ, chợt dừng lại.

Tiết Định quay đầu lườm anh ta một cái, không mặn không nhạt trả lời: “Sao? Không vui hả?”

Kiều Khải nhìn lại anh một lúc rồi đưa tay đầu hàng: “Được! Được được được! Tôi không vòng vo với cậu nữa. Anh Định, ông của tôi, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, đừng tra tấn tôi như vậy nữa.”

Hai người bọn họ, không ai ngớ ngẩn hơn ai.

Tiết Định không phải là người thích bới móc. Kiều Khải đã theo anh từ lúc đến đây, tới bây giờ đã hơn hai năm, chưa bao giờ thấy anh sai bảo ai cả. Tuy là tổ trưởng nhưng Tiết Định không thích lên mặt làm lãnh đạo, chuyện gì cũng tự mình làm, không thích ngăn cản việc của người khác.

Ngược lại, khi họ gặp chuyện gì anh còn có thể che chở cho họ.

Hai ngày nay lại khác thường như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.

Tiết Định nở nụ cười, xoay ghế qua nửa vòng về phía Kiều Khải rồi ngồi xuống.

Sau lưng anh là cửa sổ, ánh nắng buổi chiều như ngọn lửa, nóng bừng bừng, thế nhưng trong phòng vẫn mát mẻ.

Anh ngồi ngược sáng, khuôn mặt dịu dàng, dường như cả người chìm trong nước, cuồn cuộn mênh mông, trầm tĩnh mà sáng ngời.

Tiết Định nhìn Kiều Khải, hỏi: “Cậu có biết người cậu ngủ cùng đêm đó là ai không?”

Kiều Khải đáp: “… Chẳng lẽ đó không phải là Đồng Diễm Dương hả?”

“Đúng. Tên của cô ấy là Đồng Diễm Dương.” Tiết Định hời hợt: “Nhưng ngoại trừ tên ra, cậu biết bao nhiêu về cô gái này?”

Kiều Khải không cần nghĩ ngợi đã nói ngay: “Ngực 36D, cao 1m73, cân nặng khoảng 50kg, hơi gầy. Đương nhiên là tôi chỉ ôm vài cái, đo lường bằng tay, không biết có đúng không.”

Tiết Định: “…”

Anh nhìn người trước mặt mà cảm thấy đau đầu.

Kiều Khải thông minh, rất có thiên phú, can đảm, cẩn thận, mưa bom bão đạn cũng dám xông vào, nhưng không phải xông vào một cách ngu ngốc. Nếu như có thể, Tiết Định muốn anh ta vẫn ở lại Israel, có thể gặp được một chiến hữu như vậy thì không còn gì hơn.

Nhưng Kiều Khải cũng có rất nhiều khuyết điểm.

Anh ta nhỏ tuổi hơn Tiết Định, bố có quyền thế trong tay, là con cái nhà cao chức trọng chân chính, không xuất thân từ gia đình tri thức giống như Tiết Định. Ngay cả khi được bố mẹ giáo dục rất tốt thì anh ta vẫn là đứa trẻ lớn lên trong gia đình nhà cao cửa rộng.

Tiết Định nói: “Đồng Diễm Dương và cậu không khác biệt lắm, hoàn cảnh gia đình rất tốt. Bố cô ấy làm kinh doanh, mẹ thì sinh ra trong gia đình viên chức, có thể nói cô ấy sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió.”

“Điều đó có gì không tốt? Chúng tôi rất xứng đôi.”

Tiết Định nở nụ cười: “Đúng vậy, đều không thích làm việc nhà, đều chưa từng nếm trải khói lửa nhân gian, đều mặc kệ việc mua đồ ăn, nấu cơm, giặt giũ, quét dọn. Kiều Khải, cậu có bao giờ nghĩ tới nếu sau này cậu tìm được một người sống chung với cậu nửa đời sau, cả hai người ai cũng mặc kệ củi gạo dầu muối tương dấm, ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực làm đại gia thì phải sống cùng nhau như thế nào không?”

“Lo gì, thuê giúp việc là được mà! Ai nói tìm đối tượng phải tìm người biết nấu cơm hay mua đồ ăn vậy?”

Tiết Định không cười nữa.

“Những chuyện này có đúng hay không, tôi không thích nói thì cũng không nói nữa. Còn vấn đề cậu cần cân nhắc trước mắt chỉ có một, chính là cô ấy có muốn ổn định lại không hay chỉ có hứng thú với cậu trong chốc lát, chỉ để giải tỏa sinh lý hay là thật lòng muốn phát triển tình cảm với cậu.”

Chúc Thanh Thần còn có điều băn khoăn, trước khi đi cô đã nói chuyện với Tiết Định một lần.

Kiều Khải là anh em của Tiết Định, Đồng Diễm Dương là bạn thân chí cốt của cô, một người thì bên trong rất chân thành còn một người luôn có bề ngoài bất cần đời. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì không vui, buồn bã mà chia tay thì hai người bị kẹp ở giữa cũng không thành vấn đề, vấn đề là Kiều Khải sẽ bị tổn thương.

Chúc Thanh Thần hiểu rất rõ Đồng Diễm Dương, cô ấy chưa bao giờ tin vào tình yêu.

Cô rất sợ Kiều Khải trẻ người non dạ, không hiểu rõ tình hình đã đâm đầu xuống đầm lầy, khiến cho cả người đều dính đầy bùn.

Tiết Định ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Cô ấy vội vàng chạy đi Tel Aviv như vậy, nếu cậu nói không biết cô ấy làm vậy là để tránh cậu thì rõ ràng cậu đang nói đùa.”

Kiều Khải cười cười, ngược lại hơi mệt mỏi.

“Anh Định, về phương diện nghề nghiệp có lẽ tôi không bằng cậu, nên lúc nào tôi cũng tìm cậu để học hỏi. Còn về phương diện tình cảm tôi cảm thấy tôi hơn cậu một nửa, anh trai không cần phải dạy bảo đàn em này đâu.”

Tiết Định đang ôm quyển sách tiện tay đánh anh ta một cái: “Nếu không phải Chúc Thanh Thần sợ cậu bị tổn thương, nói tôi khéo léo nhắc nhở cậu thì cậu nghĩ rằng cuộc gặp gỡ sắp tới khiến lòng dạ tôi thanh thản lắm sao? Có ý tốt nhắc nhở cậu, vậy mà cậu còn muốn dụ dỗ tôi!”

Phương diện tình cảm của anh thì có gì không tốt?

Không phải lần đầu tiên lên chiến trường anh đã làm cho Chúc Thanh Thần say mê điên đảo sao?

Hừ!

Anh đứng dậy đi lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh thì điện thoại vang lên.

Kiều Khải đứng cạnh bàn trà, đưa mắt nhìn: “Ơ, chủ nhiệm Triệu gọi tới đấy.”

Tiết Định ở trong phòng bếp vặn nắp chai: “Cậu nghe đi.”

Khóe miệng Kiều Khải cong lên, bắt đầu nói chuyện: “Alo, lão Triệu à, ông tìm anh trai tôi có việc gì không?”

Tiết Định có thể tưởng tượng được Triệu Lệnh Bình ở đầu dây bên kia có biểu hiện như thế nào, có lẽ là vừa buồn cười vừa muốn đánh tên nhóc hỗn láo này.

Ít phút sau, Kiều Khải không còn cười nổi.

Anh ta cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn Tiết Định: “Lão Triệu nói ở quảng trường trung tâm có cuộc diễu hành đình công, đã nhận được tin tức từ thành phố, nói rằng có những thành phần tôn giáo cực đoan đi lẫn vào đoàn diễu hành, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra xung đột, bạo lực. Lão Triệu nói chúng ta tranh thủ đến hiện trường, nhưng phải cẩn thận, tránh xa một chút.”

Tiết Định cầm chai nước ném lại vào tủ lạnh.

Tiếng động mạnh mẽ vang lên.

Sau đó đóng cánh cửa lại.

“Đi thôi!”

*

Chúc Thanh Thần và Đồng Diễm Dương đã đến Tel Aviv.

Đồng Diễm Dương nói từ lúc đến Israel tới giờ, lúc nào Chúc Thanh Thần cũng dính chặt với Tiết Định, giống như cặp sinh đôi không thể tách rời. Vì vậy, lần này Đồng Diễm Dương sẽ chiếm hết thời gian của cô.

Chúc Thanh Thần không vạch trần cô ấy.

Chúc Thanh Thần biết cô ấy ngủ với Kiều Khải sau đó muốn trốn tránh, lại không biết lấy cớ nào để đi.

Thật ra cũng đâu phải là ngoài ý muốn, dựa vào tính tình của Đồng Diễm Dương, cô ấy thích ngủ là ngủ, đâu cần để ý đối phương muốn gì. Nhưng lần này cô ấy lại muốn trốn tránh, chắc là vì cướp đi đời trai của Kiều Khải nên trong lòng thấy xấu hổ.

Biển Chết nằm trên biên giới của Israel và Jordan.

Buổi chiều, hai người mang theo áo tắm chạy ra vườn hoa của khách sạn ở Tel Aviv.

Cái tên Biển Chết nghe rất đáng sợ, nhưng khi được ngắm nó thì sẽ thấy hoàn toàn ngược lại. Ánh mặt trời từ trên chiếu xuống, dường như trên mặt biển hiện ra ánh sáng màu lam của cẩm thạch, hình ảnh du khách đi dạo in lên mặt biển.

Đồng Diễm Dương nói: “Nói là sợ đen mà suốt ngày chạy khắp nơi đi kiếm tiền, không chịu đi du lịch. Bây giờ, nghe gió thổi trên đầu, đeo kính râm cầm tờ báo xem tin tức, đã đến Biển Chết rồi phải chụp lại tư thế đúng chuẩn một du khách. Nhanh lên, nhanh lên, đúng lúc bên cạnh có một nhiếp ảnh gia. Chụp cho tớ một tấm hình thật đẹp nào!”

Chúc Thanh Thần: “Cậu định trả cho tớ bao nhiêu tiền?”

Đồng Diễm Dương: “Cậu vẫn nên đi ra chỗ khác chụp phong cảnh đi.”


Lúc ở trên bờ biển thay đồ tắm, Đồng Diễm Dương nghiêng đầu, phát hiện ra có chỗ nào không đúng.

“Đồ tắm tớ mua cho cậu đâu?”

Trước khi đến Israel, cô đặc biệt mang theo một bộ đồ tắm từ châu Âu về tặng cho Chúc Thanh Thần, thứ nhất là vì hai người chuẩn bị đến Biển Chết chơi, thứ hai là vì Chúc Thanh Thần chuẩn bị dụ dỗ Tiết Định.

Nhưng bây giờ, Chúc Thanh Thần đang mặc một bộ đồ tắm tránh nắng dài bó sát người, một chút hoa văn cũng không có, tối như một con quạ đen.

Chúc Thanh Thần cũng ngẩn người: “Cái này không phải là đồ tắm cậu mua cho tớ sao?”

Sau khi Đồng Diễm Dương tặng đồ tắm cho cô, cô vốn không xé bao bì, lúc nào cũng để trong túi nhựa plastic chống thấm nước, sáng hôm nay mới lấy từ trong vali ra.

Đồng Diễm Dương dừng lại một chút rồi nói: “Cậu nói đùa à? Sao tớ lại mua cho cậu loại đồ tắm cho người già này được? Nhìn xem cái này có giống bộ đồ tắm không?”

Nhân tiện nói thầm vài câu: “Cũng được, không lộ da thịt nhưng dáng người không tệ, vẫn có chút gợi cảm.”

Chúc Thanh Thần đứng yên, suy nghĩ một lát, dường như đoán ra được điều gì đó.

Buồn cười chết mất.

Chơi bời đến trưa, mặt trời ở Israel thật đáng sợ, phơi nắng đến mức cả người đỏ rừng rực.

Tối hôm đó, hai người đến quán ăn nhỏ ở Tel Aviv ăn rồi trở về khách sạn.

Tel Aviv là thành phố hiện đại nhất ở Israel, không giống như Jerusalem có hương vị và màu sắc cổ xưa. Nơi đây là thiên đường của người trẻ, kiến trúc và cơ sở vật chất đều được thiết kế đầy đủ.

Phòng của bọn họ ở tầng 16, bên ngoài cửa sổ là thành phố như đang chìm vào biển lửa của những ngọn đèn.

Đồng Diễm Dương đã uống say, cô đang đứng trên giường vui sướng hoa chân múa tay.

Chúc Thanh Thần đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại cho Tiết Định.

Thời gian chờ đợi khá lâu.

Từ trước đến nay, lúc nào anh cũng canh đúng hai tiếng chuông là sẽ nghe máy.

Có thể đây là bệnh nghề nghiệp của phóng viên, lúc nào cũng có thể nhận lệnh, điện thoại luôn là vật bất ly thân.

Bây giờ, rất nhiều tiếng đổ chuông đã vang lên, khi Chúc Thanh Thần nghĩ rằng anh sẽ không nghe điện thoại thì đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.

“Anh đây.” Anh mở đầu rất đơn giản.

Khóe miệng Chúc Thanh Thần cong lên: “Anh đang ở đâu?”

Người bên kia dừng lại một chút rồi nói: “Ở nhà.”

“Anh vừa mới làm gì hả? Tại sao lâu như thế mới nghe máy?”

Tiết Định mỉm cười: “Anh ngủ quên, điện thoại để chế độ im lặng, vừa tỉnh dậy thì thấy em đang gọi.”

Sau đó hỏi tiếp: “Hôm nay em đi Biển Chết rồi hả?”

“Ừm. Em trách móc Đồng Diễm Dương không nên tùy tiện với Kiều Khải như vậy, cô ấy thẹn quá hóa giận, tạt nước vào em. Cuối cùng là nước chui vào trong mắt, đau đến mức suýt nữa em khóc òa lên…”

Chúc Thanh Thần nhìn cảnh vật rực rỡ ban đêm, hạ thấp giọng kể lại chuyện cả ngày hôm nay cho anh nghe.

Tiết Đỉnh chỉ mỉm cười đáp lại, nhưng vẫn nghe cô kể.

Cuối cùng, cô hỏi anh: “Anh thì sao? Hôm nay đã làm gì?”

Tiết Định im lặng một chút rồi trả lời: “Hôm nay anh đi ra ngoài với Kiều Khải, có việc cần xử lý.”

Chúc Thanh Thần đứng thẳng người lên: “… Có chuyện gì xảy ra à?”

“Không là phải chuyện lớn, ở quảng trường trung tâm có cuộc diễu hành đình công, anh chỉ lấy thông tin giống như bình thường thôi.”

Cô thở phào nhẹ nhõm: “Có xảy ra xung đột gì không?”

Tiết Định nói: “Có một chút, nhưng không nghiêm trọng lắm.”

“Còn việc lấy thông tin thuận lợi không?”

“Ừ, khá là thuận lợi."

Chúc Thanh Thần thả lỏng người, cúi đầu nhìn dòng xe cộ phía dưới tầng, thấp giọng nói: “Anh phải cẩn thận, đừng để bị thương.”

Người bên kia nở nụ cười, lời ít mà ý nhiều: “Được.”

Vẫn luôn kiệm lời như vậy.

Ma rượu Đồng Diễm Dương đang náo loạn ở trên giường đã nhảy đến mệt mỏi, bây giờ nhảy xuống khỏi giường tham gia cuộc đối thoại của hai người.

Cô nắm lấy tay Chúc Thanh Thần, nói to với đầu dây bên kia: “Ở Biển Chết có rất nhiều cơ bụng đó! Toàn là sáu múi, tám múi! Tel Aviv thật sự là chỗ tuyệt nhất trên đời!”

Vừa nói xong, đầu dây bên kia chìm vào yên lặng.

*

Tiết Định đang trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xông lên.

Kiều Khải ở bên cạnh quan sát anh.

Lúc Chúc Thanh Thần gọi tới là lúc y tá đang khâu vết thương cho anh.

Cuộc diễu hành đình công ở quảng trường trung tâm cuối cùng trở thành cuộc xung đột vũ trang giữa cảnh sát và một đám người. Tưởng rằng cuộc diễu hành diễn ra êm đẹp bỗng có nhiều người xông ra, trong tay cầm theo bom Napan (2) ném vào bãi đỗ xe ven đường, hy vọng ném trúng đội cảnh sát.

(2) Bom napan là loại bom cháy, có nhồi chất cháy napan. Bom có nhiều cỡ: cỡ nhỏ là các loại bom có khối lượng 6 hoặc 10 pound, cỡ vừa có khối lượng từ 100 đến 200 pound, cỡ lớn có khối lượng 500 đến 750 pound.

Bom napan dễ bốc cháy, khi cháy có khói màu đen, lửa màu vàng, có mùi khét. Nhiệt độ cháy từ 800 - 1000 độ. Độ dính bám vật thể lớn, rơi xuống nước vẫn cháy. Với các bom 250 pound, phạm vi gây cháy từ 20 – 30 m.

Bom napan sử dụng tính chất của napan để gây bỏng nặng, bỏng sâu cho người. Napan là chất cháy gây bỏng đặc biệt nguy hiểm, có thể vô hiệu hóa và giết chết nạn nhân rất nhanh chóng. Đối với những người sống sót nhưng bị bỏng độ 3, phần da và mạch (vascular dermis) bị thương tổn không có các cơ quan tiếp nhận cảm giác đau. Tuy nhiên, các nạn nhân bị bỏng độ 2 do bị các giọt napan bắn phải sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn

Tiết Định và Kiều Khải cũng đang ở trong đám người đó thì đột nhiên dòng người khủng hoảng, chạy tán loạn bốn phía.

Bất thình lình một quả bom Napan bị đám người đó ném qua, chuẩn bị rơi vào chân Kiều Khải.

Tiết Định không kịp nghĩ nhiều, đẩy anh ta ra rồi nghiêng người chắn trước mặt anh ta.

Quả bom Napan kia rơi xuống chân của Tiết Định, bùm một tiếng nổ tung, lửa bốc lên, mảnh thủy tinh găm đầy vào tay phải và phần lưng của Tiết Định.



Cánh tay và phần lưng của Tiết Định đều bị bỏng, phải gắp mảnh thủy tinh ra, còn phải truyền dịch giảm nhiệt.

Kiều Khải nhìn y tá khâu vết thương của anh mà chỉ hận người bị thương không phải là mình.

Anh chờ y tá bưng khay ra khỏi phòng bệnh, nói Kiều Khải đóng cửa lại, sau đó mới nghe điện thoại.

Chúc Thanh Thần hỏi anh đang ở đâu.

Anh nói ở nhà.

Hỏi anh mọi việc thuận lợi không.

Anh nói khá thuận lợi.



Kiều Khải liếc mắt nhìn Tiết Định, khẩu hình miệng giống như đang nói: “Đồ lừa đảo.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv