Editor: Greeny
Beta: Mạc Y Phi
Mùi sốt thịt heo trong nồi tỏa ra bốn phía, vừa nóng vừa thơm ngon.
Trên mâm được bày biện một vài miếng bánh mì nướng, còn có rau xà lách tươi xanh mơn mởn nằm bên cạnh bánh mì, đang chờ đợi sốt thịt heo trong nồi được múc ra, rưới lên mình.
Tiết Định buộc lại dây tạp dề, dáng vẻ nhàn nhã đứng bên cạnh bếp.
Chúc Thanh Thần đứng bên cạnh khuấy sữa đậu nành, tuy nhiên hạt đậu là do anh ngâm, nước trong sữa đậu nành cũng là anh đổ vào, cô chỉ làm mỗi việc là ấn cái nút xuống, sau đó đổ ra ly…
Nhưng bộ dạng giống như là có thể làm hết được một lần vậy.
Hôm qua, trước khi hai người ăn cơm đã “vận động mạnh” nên ăn cơm xong thì lăn ra ngủ say sưa.
Vì vậy, hôm nay hai người dậy sớm cùng nhau làm bữa sáng.
Sinh hoạt đúng giờ giấc có thể giúp thể xác và tinh thần trở nên thoải mái hơn, đó là một chân lý từ xưa đến nay không thay đổi.
Bữa sáng có tổng cộng bốn phần ăn, thể xác và tinh thần thoải mái thì càng nhiệt tình quan tâm đến người bên cạnh hơn, ví dụ như là thằng nhóc Kiều Khải đáng thương ăn nhờ ở đậu không thành công, và cũng không thể không giúp đỡ nữ vương ở chung phòng với anh ta.
Chúc Thanh Thần mang theo túi giữ ấm đi sang chỗ đối diện đưa bữa sáng.
Gõ cửa hồi lâu cũng không ai ra mở cửa cho cô.
Chúc Thanh Thần nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rồi, cô cố ý tới muộn như vậy, không lẽ hai người còn đang ngủ sao?
Cô lại tiếp tục gõ cửa mấy tiếng, vẫn như thế, không ai ra mở cửa. Cô lấy chìa khóa lúc trước chủ nhà cho cô ra, mở cửa tự mình đi vào.
Đương nhiên là Kiều Khải sẽ nằm trên ghế sofa, còn Đồng Diễm Dương sẽ ngủ ở trên giường rồi.
Kiều Khải cũng sẽ không để cho một cô gái nằm ngủ trên ghế sofa đâu nhỉ?
Chúc Thanh Thần nghĩ tới đây, thoáng dừng lại, cô đột nhiên hồi tưởng, chẳng phải Tiết Định có tâm địa sắt đá kia đã từng làm như vậy sao…
Sau đó, Chúc Thanh Thần bước vào nhà, trông thấy trên ghế sofa không một bóng người, cô quay đầu lại nhìn tủ giày, giày của hai người không phải vẫn đang yên lành nằm ở trên kệ sao…
Không thể!
Nếu đã đi ra ngoài, chẳng lẽ lại không đi giày sao?
Trong lòng hơi hồi hộp.
Cô không đặt thức ăn lên bàn mà cầm luôn túi giữ ấm bước nhanh vào phòng ngủ.
Cửa phòng chỉ khép hờ.
Cô đi tới bên cạnh cửa, nhìn vào bên trong xem xét, đột nhiên cô dừng chân lại, nét mặt cứng đờ, đôi tay buông lỏng.
Bịch!
Túi giữ ấm trong tay nặng nề rơi xuống mặt đất.
Trong phòng ngủ giống như hiện trường trận động đất vậy.
Quần áo rơi tán loạn trên mặt đất, chăn một nửa trên giường, một nửa nằm dưới mặt đất, ga giường thì nhăn nhúm, gối đầu cũng rơi lộn xộn trên sàn.
Đồng Diễm Dương và Kiều Khải cũng không dính chặt lấy nhau.
Chăn che đúng chỗ cần che của Đồng Diễm Dương, còn Kiều Khải giống như bán thịt cơ thể vậy, thân thể trần truồng nằm bên cạnh cô ấy.
Chúc Thanh Thần chỉ biết trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Giống như bị một luồng sét đánh trúng đầu cô vậy.
Trong đầu không kịp suy nghĩ nhiều, cô nhặt túi giữ ấm lên, vội vàng quay người đặt thức ăn lên trên bàn, định bỏ ra ngoài. Nào ngờ động tác quá gấp gáp, cô bất cẩn vấp chân vào cái ghế.
Loading...
Một tiếng “rầm” vang lên, cái ghế kia ngã xuống sàn tạo thành một âm thanh chói tai.
Có người trong nhà...
Lập tức tỉnh ngủ!
Lúc nhỏ, Kiều Khải đã từng được học võ.
Bởi vì lúc anh ta sinh ra, môi hồng răng trắng, bị mẹ xem như con gái mà nuôi dưỡng, bắt mặc váy hoa, thắt hai bím tóc. Lúc đó, bố vì thương yêu mẹ, tuy là thấy không ổn nhưng cũng hiểu rằng con trai còn nhỏ, không việc gì phải vội vàng.
Cho đến năm Kiều Khải bốn tuổi, anh ta vừa từ nhà trẻ về nhà đã xông vào phòng, bắt đầu lục tung mọi thứ tìm đồ.
Bố Kiều hỏi: “Nhóc con, con đang tìm gì vậy?”
Kiều Khải trả lời: “Con đang tìm váy. Hôm nay, lớp của chúng con có một bạn nữ mặc váy hoa, trông rất đẹp. Không được, con mới là người mặc đẹp nhất! Hừ!”
Sắc mặt của bố Kiều lập tức đen lại.
Đợi đến lúc anh ta lên năm tuổi, bố Kiều đã tìm một sư phụ già ở Thành Tây, Bắc Kinh, ông ấy chuyên luyện côn, có võ công vô cùng lợi hại.
Vì để rèn luyện khí phách cho con trai, xóa bỏ cái khí chất nữ nhi trong người anh ta, bố Kiều rất quyết tâm, cũng mặc kệ mẹ Kiều rưng rưng nước mắt không chịu buông tay. Hai mẹ con tay cầm tay nhìn nhau, mắt đẫm lệ.
Phải đi.
Nhất định phải rèn luyện được.
Vì vậy, sau vài năm anh ta học được võ công, cũng đã chịu đựng vài năm gian khổ. Bây giờ, tính cảnh giác của Kiều Khải vẫn còn rất cao.
Có một lần ở đại viện bị ăn trộm vào lúc nửa đêm, anh ta nghe thấy có tiếng động thì bật dậy từ trên giường, lao ra bắt được tên ăn trộm.
Ở đại viện có tổng cộng năm gia đình bị mất tài sản, sau đó đều tìm lại được.
Tên ăn trộm cũng bị đưa vào đồn công an.
Khuôn mặt bố Kiều như tỏa sáng, nhưng cũng không nói gì. Vì chuyện này, Kiều Khải còn được nhận cờ thưởng.
Hăng hái làm việc nghĩa!
Lấy chuyện giúp người làm niềm vui!
Thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa!
Bây giờ, nghe thấy trong phòng khách có tiếng động, Kiều Khải bật dậy rất nhanh.
Vừa tỉnh dậy, như một phản xạ có điều kiện, anh ta lao từ trên giường ra khỏi phòng ngủ... đương nhiên, anh ta không ý thức được rằng trên người mình hiện không mặc gì.
“Là ai? Đứng lại!”
Chúc Thanh Thần chạy ra tới cửa thì bị anh ta kêu dừng lại.
Cô vừa quay người lại đã cảm thấy hoa mắt, vội vàng che mặt lại.
“Đại ca à, làm ơn mặc quần vào rồi hãy chạy ra đây!” Cô cảm thấy mắt mình mở to đến mức trở nên đau nhức rồi.
Kiểu Khải khựng lại một chút, lý trí trở lại, đã thấy rõ người trước mắt là Chúc Thanh Thần.
Một giây sau, anh ta cúi đầu nhìn mình.
Lập tức hóa đá từ đầu tới chân.
Sau đó, Đồng Diễm Dương cũng thức giấc, dụi dụi mắt ngồi dậy: “… Haizz, mới sáng sớm đấy, có để cho người ta ngủ hay không?”
Cô kéo chăn lên, nhìn thấy cơ thể của mình rồi dừng lại.
Nhìn qua nhìn lại cái đống bừa bãi trên sàn, rốt cuộc đã nhớ lại đêm qua xảy ra chuyện gì.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng lưng của Kiều Khải ở ngoài cửa phòng ngủ và vẻ mặt xấu hổ của Chúc Thanh Thần…
Sắp phát điên.
*
Chúc Thanh Thần đang đứng ở cửa phòng tắm nhìn Đồng Diễm Dương đánh răng rửa mặt, lông mày nhíu lại.
“Cậu và anh ta…”
Đồng Diễm Dương nhổ nước súc miệng ra, thẳng thắn nói: “Ngủ rồi.”
“…”
Chẳng lẽ cô bị mù hay sao mà không nhìn thấy hai người bọn họ ngủ với nhau?
Chúc Thanh Thần nôn nóng, kéo kéo một ít tóc trên đầu mình: “Đồng Diễm Dương, cậu có muốn ngủ cũng không thể ngủ với anh ta. Anh ta, cậu…”
Cô dừng lại, quan sát người trong gương.
“Kiều Khải không phải dạng người cậu có thể tùy tiện chơi đùa đâu.”
Chỉ đưa bữa sáng qua thôi mà, sao phải chứng kiến cảnh tượng như vậy, Chúc Thanh Thần quá kinh hãi rồi.
Vài phút trước, Kiều Khải đã mặc quần áo chỉnh tề, vội vàng để lại một câu: “Tôi ra ngoài chạy bộ” sau đó thì đi mất.
Gần 10 giờ trưa, ở Israel trời nắng chói chang mà anh ta đi chạy bộ?
Anh ta điên rồi phải không?
Ai cũng biết anh ta đang trốn tránh điều gì, ba người lâm vào tình huống như vậy thật sự rất khó xử.
Đồng Diễm Dương nhìn chằm chằm vào dòng nước đang chảy ào ào trong bồn rửa mặt, vừa cầm ly súc miệng vừa nói chuyện: “Anh ta thì như thế nào? Một người đàn ông đã lớn rồi, người đầu tiên cởi quần áo cũng là anh ta, khoe khoang da thịt cũng là anh ta, chẳng lẽ lại muốn tớ chịu trách nhiệm sao?”
Chúc Thanh Thần nhìn bóng lưng của Đồng Diễm Dương: “Anh ta có muốn cậu chịu trách nhiệm hay không thì tớ không biết. Tớ chỉ biết Kiều Khải là dạng người rất có trách nhiệm.”
Như một phản xạ có điều kiện, Đồng Diễm Dương nói: “Tớ sẽ không để cho anh ta chịu trách nhiệm với tớ đâu.”
“…”
Các cô học chung với nhau từ thời tiểu học, đi cùng với nhau từ huyện Thương đến thành phố Du, từ lúc còn học chung tới bây giờ.
Chúc Thanh Thần là người hiểu rõ Đồng Diễm Dương nhất.
Đồng Diễm Dương cũng chia sẻ mọi thứ với cô.
Thật ra, trước kia Đồng Diễm Dương không giống như bây giờ, cô nàng buộc tóc đuôi ngựa từng khát vọng sẽ gặp được một người có duyên phận với mình. Lúc đó, với trái tim thiếu nữ các cô còn mơ ước sẽ gặp được nhân vật nam chính khôi ngô tuấn tú như trong tiểu thuyết.
Về sau cô chứng kiến thấy hôn nhân của bố mẹ bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bên cạnh cô có đủ loại người xinh đẹp vẻ vang nhưng những ai muốn tiếp cận cô đều có một tâm tư riêng.
Sau đó, Đồng Diễm Dương không quan tâm đến những vấn đề thời còn thiếu nữ, thay bạn trai như thay áo, không chừa cho bản thân mình một khoảng trống nào.
Cho đến khi tốt nghiệp đại học, dường như cô đã chán ghét cuộc sống này.
Cô bắt đầu nói không với yêu đương, một người bạn trai cũng không có.
Chúc Thanh Thần tựa vào cửa, nhìn bóng lưng của cô ấy.
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trên cổ của cô, cô rất gầy, rất gầy, xương cốt đều lộ ra cả.
Đối với siêu mẫu thì vóc dáng gầy rất thịnh hành.
Nhưng Đồng Diễm Dương từng rất béo.
Trầm mặc một lát, Chúc Thanh Thần nhẹ nhàng nói: “Trước kia thì thay bạn trai như thay áo, một người nối tiếp một người, nhưng bao nhiêu năm nay cậu đã tự cho mình khoảng trống, đến một người bạn trai cũng không có. Đồng Diễm Dương, cậu có từng nghĩ sẽ ổn định lại không? Thật ra, Kiều Khải là người không tệ…”
“Ngừng!” Đồng Diễm Dương nhướng mày, quay người, đẩy cô ra khỏi cửa, sau đó đóng cửa lại “rầm” một tiếng: “Không được dài dòng. Mau đi về với lão Tiết nhà cậu mà rải thức ăn cho chó đi, đừng ở đây niệm chú nữa.”
Chúc Thanh Thần: “…”
Cô đứng ngoài cửa một hồi lâu rốt cuộc cũng bỏ đi.
Đồng Diễm Dương là người rất có chủ kiến, nhưng cũng cố chấp. Chúc Thanh Thần khuyên cô ấy không được, thì phải để cho cô ấy tự suy nghĩ thôi.
Người trong phòng tắm vài phút trước còn rất ngang ngược, sau khi âm thanh đóng cửa vang lên thì lại ngẩng đầu tự nhìn mình trong gương.
Trên cổ còn có dấu vết màu đỏ.
Đôi môi có vài chỗ bị nứt ra.
Hình như mùi vị phóng túng đêm qua chưa hoàn toàn biến mất, thân thể của cô vẫn còn cảm giác thật hoang đường và kích động. Thật sự là đêm qua đã bị ma nhập mà quên mất bản thân rồi.
Cô tức giận nắm tóc của mình, rất muốn tự đập đầu vào gương.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cái tên kia nhìn ngốc nghếch ngọt ngào, giống như một con lừa, một thanh niên chưa lớn hết vậy. Tại sao cô vừa nhìn thấy cơ bụng, cơ ngực của anh ta thì lí trí đột nhiên mất sạch…
A a a, phát điên mất.
Qua bao lâu rồi mới biết được anh ta không thật sự thuần khiết.
*
Không ai biết được cái người nói ra ngoài chạy bộ đang ở trong một cửa hàng tiện lợi ở đầu ngõ, anh ta mua một chai coca, mở nắp ra, vừa uống vừa đi bộ dọc theo tường thành.
Anh ta đứng ở cửa thành, ngẩng đầu lên nhìn những bức tường cao cao, nhớ lại cảm giác lần đầu tiên tới nơi này.
Jerusalem tràn ngập hương vị lịch sử, mà anh ta cảm thấy lịch sử của người Do Thái và của Trung Quốc rất khác nhau.
Khi Trung Quốc thay đổi triều đại, có câu nói: “Một bó đuốc của người Sở, đất đai khô cằn đáng thương.”
Sau khi qua một triều đại khác, những đồ vật của triều đại trước còn sót lại đa số bị đốt thành tro, không còn tồn tại.
Nhưng ở Jerusalem thì khác, những thứ ở Jerusalem sẽ được chôn cất.
Có bề dày lịch sử ba ngàn năm, đã trải qua nhiều đời đế quốc, khi một đế quốc mới thay thế sẽ chôn tường thành cũ, xây lại tường thành mới trên cái cũ đó.
Chính vì vậy, tường thành của Jerusalem rất cao, chia thành nhiều loại gạch khác nhau, có thể nhìn thấy rất rõ.
Dưới cùng có tường thành cổ của thời kì Babylon, bên trên là tường thành của thời kì Julius Caesar, còn có tường thành Đế quốc Ottoman trong thời kì Thổ Nhĩ Kỳ, trên cùng là tường thành mới.
Trong lúc nhìn tường thành kia, Kiều Khải đã uống hết chai coca, anh ta ném chai không vào thùng rác.
Sau đó, anh ta quay đầu gọi điện thoại cho mẹ mình.
“Mẹ, mẹ hãy nói rõ ràng với dì Hai, dì Ba, dì Tư, dì Năm và cô Bảy, chú Tám là từ nay về sau con không cần mai mối nữa, kêu bọn họ đừng phí tâm, đừng có giúp đỡ gì cho con nữa. Con không đi đâu!”
Trong lòng mẹ Kiều cảm thấy hụt hẫng, bà đau lòng hỏi: “Con trai à, con đã bị chuyện gì kích động vậy? Bây giờ không mai mối thì lúc nào nữa, chẳng lẽ con muốn độc thân cả đời sao?”
Kiều Khải nói: “Ai nói là con muốn cô đơn hả?”
“Con không cô đơn.”
“Con không muốn mai mối là vì con đã tìm được người con gái hợp ý rồi.”
Mẹ anh ta không kịp phản ứng chỉ “ơ” một tiếng, rồi đờ người ra.
Kiều Khải bỗng nở nụ cười: “Con giả vờ làm tên ngốc lâu như vậy là vì tiếp cận cô ấy, khiến cô ấy không phòng bị con nữa. Mẹ yên tâm đi, bao nhiêu năm rồi con không tìm người yêu, nhưng tình cảm ngày hôm nay đều là do con đã gặp được cô ấy. Mẹ, con nói cho mẹ nghe, con trai của mẹ rốt cuộc cũng biết như thế nào gọi là vừa gặp đã yêu rồi.”
Mẹ Kiều chần chừ: “Vì sao gọi là vừa gặp đã yêu?”
Kiều Khải cong môi, nói rất chắc chắn: “Lần đầu tiên con gặp cô ấy, con đã cảm thấy cả đời này cô ấy phải là của con.”
Không có quy luật nào cả, chỉ muốn được đến gần cô.
Mấy ngày trước, anh ta và Đồng Diễm Dương sống chung một phòng đã từng nói chuyện với nhau.
Qua cách nói chuyện của cô, anh ta có thể cảm thấy được cô không tin vào tình yêu, cô nói trước kia đã từng quen rất nhiều đối tượng, khám phá hồng trần, hiểu rõ tình yêu chỉ là hư ảo.
Ngoảnh đầu lại nhìn thành cổ Jerusalem sau đó cúp điện thoại, ánh mắt của anh ta sáng rực.
Đã từng trải qua rất nhiều thì sao?
Nhìn tường thành này xem, trải qua nhiều đời đế quốc như vậy, rốt cuộc không phải là người Do Thái chôn vùi, vững chãi đứng ở đó rồi hả?
Cô gái này nhìn giống như một yêu tinh nhưng cũng không sao, anh ta cũng có thể trở thành Pháp Hải (1). Dù sao anh ta vốn là một hạt giống thanh niên tốt, đúng lúc có thể thu phục được cô.
(1) Pháp Hải: Một vị hòa thượng trong "Truyền thuyết Bạch Xà"
*
Lúc trở về phòng, tâm trạng Chúc Thanh Thần khá phức tạp.
Bây giờ, tâm trạng của Tiết Định cũng rất phức tạp, tuy nhiên nguyên nhân là những lý do vô cùng khác nhau.
Sau khi Chúc Thanh Thần ra ngoài, Tiết Định nhận được một cuộc điện thoại.
Là Triệu Lệnh Bình gọi đến.
Đi thẳng vào vấn đề chính: “Hôm qua, Tân Hoa Xã nhận được một thư mời phỏng vấn, trong nước có một đoàn biểu diễn văn nghệ Đỉnh Hồng muốn tới Israel để xem ba vấn đề: tiết mục nhóm có thể thúc đẩy năng lượng tích cực, tuyên truyền giọng hát chính, và đồng thời làm một tiết mục có liên quan đến phóng viên chiến trường. Hôm qua chúng tôi họp đến trưa để bàn bạc vấn đề này, chúng tôi cảm thấy có thể thực hiện được.”
Tiết Định nhíu mày trong vô thức: “Tiết mục biểu diễn văn nghệ, việc đó cũng có thể làm được sao?”
Triệu Lệnh Bình nói những trọng điểm khi họp cho anh nghe, cuối cùng dừng lại một chút, thanh âm nhẹ đi mang theo vài phần suy sụp: “Nhiều người hi sinh như vậy, chúng ta… chúng ta làm những điều này là để cho mọi người nhớ kỹ tên của bọn họ. Chuyện này là do tôi vẫn chưa giải quyết được.”
Tiết Định biết, bởi vì anh cũng thế, tất cả mọi người ở trong Tân Hoa Xã cũng thế.
Không ai buông bỏ được chuyện Trần Nhất Đinh chết.
Đến bây giờ nhớ lại, anh vẫn cảm thấy cổ họng nghẹn đắng.
Triệu Lệnh Bình nói về vấn đề họp ở Tân Hoa Xã, về những tiết mục có thể làm, bất kể là hình thức gì thì mọi người cũng là người trong ngành truyền thông, nên nhất trí đoàn kết để phát huy sức mạnh.
“Cậu tìm người hợp tác rồi xử lý chuyện này đi.”
Tiết Định nói: “Để chuyện này cho Kiều Khải đi.”
“Thôi đi! Thằng ranh con kia là một cậu ấm sống ở thành phố khiến cho người khác đau đầu muốn chết, nói năng thì ngọt xớt, nhưng làm việc lại tùy hứng, ba lăng nhăng. Nếu không có cậu chèn ép thì tôi cũng không dám để cho một mình cậu ta đảm nhiệm công việc quan trọng.”
Tiết Định: “Không phải là biểu diễn văn nghệ sao? Giọng hát của cậu ta như vậy rất có không khí văn nghệ, khá phù hợp.”
Triệu Lệnh Bình chán nản: “Thằng nhóc này, cậu khỏi phải từ chối, ván đã đóng thuyền rồi, chuyện này sẽ do cậu dẫn đầu, không làm thì trừ lương! Bây giờ ở bên kia đã chỉ định hai người rồi, ai cũng không chạy thoát, đều phải biểu diễn một tiết mục thôi.”
Tiết Định nói: “Vậy ông cử một người nào đến hát đi, đến đó rồi thỏa thuận. Nghĩ đến cảm giác đứng trên sân khấu là tôi thấy không làm được rồi.”
Triệu Lệnh Bình xì một tiếng, nói: “Ai cũng có việc để làm, cậu cho rằng người ta nhàn rỗi không có việc gì làm rồi chạy đến Israel xem biểu diễn văn nghệ sao? Hai người không ở đó thì việc này đã không tìm đến hai người, hai người được ở đó ăn cơm từ gạo, chẳng lẽ không giúp được chút việc sao?”
Tiết Định: “Tôi cũng có thể không ăn cơm mà chuyển sang húp cháo đấy.”
“Cậu xem, câu nói của cậu không phải rất có cảm giác văn nghệ sao?” Triệu Lệnh Bình nở nụ cười, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân: “Được rồi được rồi, đừng giằng co qua lại nữa, đã quyết định là cậu làm rồi. Việc này cứ như vậy đi nhé.”
Tiết Định: “Tôi không phải là pikachu mà ông nói quyết định là quyết định... Ơ này? Này?"
Còn chưa nói dứt lời thì điện thoại đã tắt.
Tiết Định ném điện thoại đi, bó tay rồi.
Biểu diễn văn nghệ?
Con mẹ nó, ai đã nghĩ ra cái ý tưởng dở hơi như vậy chứ?