Editor: Greeny
Beta: Mạc Y Phi
Trên đường trở về, mặt trời đã ngả về phía tây.
Chiếc xe ô tô đi trong ánh chiều tà, băng qua trung tâm chợ Jordan, chạy dọc theo con đường cũ mà trở về.
Đến Jerusalem thì màn đêm đã buông xuống.
Hai người đi đến khu chợ bán thức ăn gần nhà mua ít rau quả và trái cây, Tiết Định lấy nguyên liệu nấu ăn trong túi ra, Chúc Thanh Thần đứng ở phía trước lén lút lấy máy ảnh chụp lại bộ dạng anh đang chăm chú chọn đồ ăn.
Tiết Định liếc cô một cái: "Em chụp hình anh làm gì? Muốn lưu lại hình ảnh anh vụng về lóng ngóng, bộ dạng lề mề sao?"
Chúc Thanh Thần nhìn vào máy ảnh, nở nụ cười.
"Em muốn lưu giữ hình ảnh trong cuộc sống tràn đầy hơi thở của anh."
Cởi bộ quần áo chiến sĩ đấy khí thế ra thì anh cũng chỉ là người con trai bình thường, ở khu chợ ầm ĩ kéo ống tay áo lên chọn rau quả, trả giá với ông chủ, nói tiếng Hebrew thông thạo, rành mạch để tránh ông chủ bắt nạt anh là người nước ngoài.
Anh căm hận chiến tranh, đồng cảm với dân tị nạn, vẫn muốn trải qua cuộc sống như xưa.
Hơn nữa muốn càng quý trọng thì càng phải trải qua vui vẻ.
Sau khi về nhà, cô xuất ảnh đã chụp ra máy tính của anh rồi chỉnh sửa lại từng tấm hình.
Hôm nay là một ngày mệt mỏi của Chúc Thanh Thần, Tiết Định đang ở trong nhà bếp chuẩn bị cơm tối để đãi cô.
Khoai tây và xương sườn hầm cách thủy trong nồi áp suất.
Súp cà chua.
Thịt bò khô cay.
Cháo trắng.
Đồ ăn đã dọn hết lên bàn rồi mà cô vẫn còn ngồi ở bàn sách chăm chú sửa ảnh. Bóng lưng thẳng tắp và kiên cường, cô đơn ngay ngắn ngồi đó như một người học sinh ngoan ngoãn.
Tiết Định đi chân trần đến sau lưng cô nhìn vào màn hình máy tính.
Cô cầm con chuột, kéo mũi tên dọc đường viền bộ đồ của người trong tấm hình, chậm chạp và dịu dàng.
Người trên tấm hình chính là anh.
Đang sửa được một nửa thì anh bất chợt vòng tay qua eo cô.
Sau lưng cô, Tiết Định đang cúi người xuống, đặt cằm trên hõm vai cô, hai tay dịu dàng ôm chặt lấy cô.
Anh thấp giọng, cười nói: "Không được lấy tấm này, xóa đi."
"Sao lại xóa? Em thấy em chụp rất đẹp mà."
"Hình tối như thế, đẹp chỗ nào?"
Trong hình anh đang khom lưng nghiêm túc chọn khoai tây, lông mày nhíu lại, bên dưới hàng lông mày rậm rạp có một bóng mờ.
Chúc Thanh Thần nhìn vào tấm hình một lúc, khẽ cười: "Lần đầu tiên có người nấu cơm cho em, tập trung tinh thần mà chọn khoai tây cho em như vậy, một kỷ niệm rất có ý nghĩa."
"..."
Cô ngồi khoanh chân trên ghế, ngửa đầu nhìn anh.
"Tiết Định."
"Ừ."
Loading...
"Anh nấu cơm cho em cả đời nhé."
"Được."
"Tại sao anh lại trả lời dứt khoát như vậy? Không suy nghĩ chút nào đã đồng ý, vừa nghe em hỏi đã trả lời qua loa, thiếu suy nghĩ, thái độ vô cùng thiếu trách nhiệm."
Tiết Định bật cười: "Vậy bây giờ em hỏi lại là được rồi."
Cô chớp mắt mấy cái, giữ nguyên tư thế mà nhìn anh: "Tiết Định."
"Ừ."
"Anh nấu cơm cho em cả đời nhé."
Anh không cười nữa, nét mặt nghiêm túc đắn đo một lúc mới gật đầu: "Được."
Không ngờ sau đó cô lại bĩu môi: "Nấu cơm mà cũng suy nghĩ cả buổi, đúng là không phải tình cảm chân thành."
"..."
Rốt cuộc Tiết Định đã hiểu ra, anh trúng chiêu của cô rồi.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, anh nâng cả người và ghế quay lại phía mình.
Lập tức, cái ghế bị nhấc lên không trung, Chúc Thanh Thần giật mình nắm lấy tay áo của anh.
Anh nhẹ nhàng đặt chiếc ghế và cô xuống, cúi người, anh và cô cách nhau không quá nửa tấc.
"Chúc Thanh Thần." Anh thấp giọng gọi tên cô.
Cô tựa lưng vào ghế, nét mặt đầy cảnh giác: "Anh làm gì vậy?"
"Không phải là em muốn biết anh có thật lòng yêu em hay không sao?"
"... Anh muốn làm gì?"
"Yêu là không cần phải nói ra." Anh khẽ cười, đôi mắt đen phát sáng như một chú mèo hiền lành vô hại.
Sau đó, Chúc Thanh Thần vô thức hỏi lại: "Là hành động sao?"
"Chính xác."
Anh lập tức cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Suốt đêm này, một bàn đồ ăn tội nghiệp dốc sức kêu gào: "Ăn tôi đi, nhân lúc tôi còn nóng mau ăn tôi đi."
Súp cà chua cũng bật khóc: "Tôi sẽ nhanh chóng đông cứng lại đúng không?"
Thịt bò khô cay tức nổ phổi: "Nếu không ăn tôi thì tôi sẽ cứng lại đó!"
Nhưng đằng kia, hai người từ chiếc ghế chật chội ngã xuống, gối rơi đầy đất, sách vở trên bàn trà cũng trượt xuống mặt đất.
Căn bản là không có ai để ý đến đám đồ ăn đang đau buồn trên bàn kia.
Từ trước tới giờ, Tiết Định là người rất yêu sách, vậy mà bây giờ cũng không ngoảnh lại nhìn.
Con người anh bây giờ đang vui sướng vô cùng, đã quên đi hết cảnh vật xung quanh.
Đêm xuân ở Israel làm ấm áp lòng người, gió thổi man mát, ánh trăng chiếu trên mặt đất, không còn chút cái nóng của mặt trời vào ban ngày.
Cửa sổ mở toang, tấm rèm kéo ra được một nửa, ánh trăng xuyên qua khe hở dịu dàng chiếu lên hai con người cuồng nhiệt, đam mê.
Cô bám chặt ngón tay vào cánh tay của anh.
Anh không muốn tạo ra những âm thanh.
Anh luôn im lặng vào những lúc này.
Khuôn mặt anh đầy sự nghiêm túc, giống như một giáo viên triết học tỉnh táo, anh muốn từ hành vi kịch liệt bắt đầu tìm hiểu nguồn gốc tội lỗi của loài người.
Chúc Thanh Thần không hài lòng, thở gấp ra lệnh cho anh: "Không cho phép anh không lên tiếng."
Anh nói: "Ừ."
Vẫn thô lỗ như vậy, vẫn trầm thấp như vậy.
Nhưng lại gợi cảm khó cưỡng lại được.
"Nói gì với em đi."
"Ừ."
"Không được “Ừ”."
"Ừ."
"..."
Cô híp mắt lại, đứng lên muốn bỏ đi: "Anh không nói gì em sẽ không cho anh..."
Còn chưa nói xong, cô đã bị anh kéo trở lại rồi cởi váy ra, quyết liệt đè cô lên sofa, đưa vật dưới thân tiến vào bên trong, trên cơ thể tràn ngập hơi thở nóng bỏng của anh.
...
Cuối cùng, Chúc Thanh Thần cũng không thể lên tiếng được nữa.
Lúc ăn cơm, trên mặt cô vẫn còn một mảng đỏ hồng, lặng lẽ "chiến đấu" với đám đồ ăn đã nguội lạnh.
Cô mạnh bạo xiên đĩa vào một miếng khoai tây.
Cô lên án anh: "Vì sao anh lại không nói gì?"
Tiết Định điềm tĩnh ăn một thìa súp: "Từ nhỏ ông anh đã dạy, cuộc sống không phải chuyện gì cũng phải nói ra, bản thân nên tự cảm nhận."
"Vậy tại sao muốn em kêu tên anh mà anh lại không kêu tên của em?"
"Từ trước tới giờ anh làm gì đều rất tập trung, một người không thể làm hai việc cùng lúc được, không giống như em chỉ cần bất động nằm ở đó là xong việc, cho nên anh tìm cho em chút chuyện để làm. Anh phụ trách việc khổ cực cày cấy, còn em phụ trách việc hò hét trợ uy."
"... Anh còn nói anh sẽ không nói chuyện!"
Nhìn cô giống như là đang rất không vui, nhưng trong ánh mắt lại không có sự tức giận.
Tiết Định nhìn cô một lát, sau đó gắp một miếng thịt bò đút vào miệng cô.
"Chúc Thanh Thần, anh thấy xấu hổ."
Cô khựng lại một chút.
Anh điềm nhiên cúi đầu như không có gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm, "Thân thể đã không kiểm soát được, mà còn nói lời phóng đãng, anh sẽ cảm thấy xấu hổ."
Nghiêm túc mà như thế á? Nói nãy giờ rồi tự mình cảm thấy ngượng ngùng về việc này?
Hơn nữa, nhìn anh không có chút xấu hổ nào...
Chúc Thanh Thần nghiêng người về phía trước, đưa tay nắm lấy cằm của anh, cẩn thận quan sát một lát.
"Thật sự không nhận ra da mặt anh mỏng như vậy."
Khuôn mặt Tiết Định sáng bừng, liếc cô một cái: "Anh không bằng em được, ai cũng thấy da mặt của em dày."
Cô không nhanh không chậm cười khẽ cười: "Phải dày chứ, nếu không bị anh từ ghế sofa kéo lên bàn trà rồi lại kéo xuống sàn nhà, sau này em đi lại trong phòng này sẽ ngượng ngùng đến ngất xỉu mất."
Tiết Định mỉm cười: "Vậy sao?"
Anh gắp một miếng xương sườn, hời hợt nói: "Vậy em nên học cách làm cho da mặt dày thêm chút nữa rồi, nếu không sau này làm sao đối mặt được với bàn ăn, máy giặt, bàn làm việc và tủ giày trong phòng này đây?"
"..."
Chúc Thanh Thần nhìn anh, một lúc sau vẫn không nói được tiếng nào.
Nói về không biết xấu hổ, cô chỉ có thể phục anh.
*
Không thể ngờ rằng, bên trong con ngõ đối diện khu dân cư cũ, hai người nào đó đang náo loạn đến độ gà bay chó sủa.
Sự việc là như thế này.
Hơn một tiếng trước, Kiều Khải đứng trên bệ cửa sổ phơi quần áo, vừa phơi vừa phỉ nhổ: "Ở đối diện với hai người kia, biết trước là ngày nào cũng bị hành hạ mà! Đúng là không có lương tâm! Hôm nay còn không thèm kéo rèm cửa sổ, nếu họ còn không kéo rèm, tôi sẽ dán giấy niêm phong lên cửa sổ của họ!"
Đồng Diễm Dương đang nghiên cứu trang web quản trị của Israel, cố gắng nhìn đống hình ảnh không ra cái quái gì ở trong đó để tìm cảm hứng.
Thuận miệng đáp lại câu: "Anh kéo rèm thì làm được gì, nếu người ta đã làm cái việc không thích hợp cho trẻ em thì những âm thanh vọng ra cũng có thể hành hạ anh cả đêm."
Kiều Khải: "What the fuck, một đêm? Tiết Định dữ dội như vậy sao?"
Đồng Diễm Dương không thể tin được, quay đầu lại nghiêm túc nhìn Kiều Khải: "Anh hỏi tôi làm gì? Muốn thử với tôi không?"
Kiều Khải im lặng quay đầu đi, tiếp tục phơi quần áo.
Phơi được một nửa thì có gió thổi tới, rèm cửa ở phía đối diện bay lên lộ ra một góc ghế.
Dù chỉ là một góc cũng đủ để cho người khác thấy được chút gì đó rồi.
Anh ta dụi dụi mắt: "Tôi nhìn lầm rồi sao? Cái ghế dựa nhỏ như vậy, hai người kia ngồi không sợ chật hả?"
Đồng Diễm Dương ngừng lại một lát, sau đó xông đến với tốc độ ánh sáng: "Tôi xem với."
Nhìn một cái cũng có mất mát gì đâu.
Tấm rèm kia bị tốc lên một nửa, hai cái chân quấn lại một chỗ, cái ghế lung la lung lay, lung la lung lay...
Kiều Khải nói: "Tôi nói là cái ghế kia không chịu được sức nặng của hai người đâu, thể nào nó cũng đổ!"
Đồng Diễm Dương đánh một cái vào ót của anh ta.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi? Mười hai tuổi sao? Chưa được xem tranh giáo dục sao? Còn cầu có cái ghế mau đổ, cái này gọi là con thuyền tình yêu, nhẹ nhàng trầm bổng!"
Kiều Khải: "..."
Bây giờ đã hiểu.
Sau đó, hai người cứ chống cằm ngồi như vậy, hết sức hòa thuận ghé vào bệ cửa sổ, không ngừng chờ đợi rèm cửa bị gió thổi bay lên lần nữa.
Đáng tiếc là chỉ mở một nửa, đúng lúc che được ghế sofa và bàn trà.
Thỉnh thoảng bọn họ chỉ thấy được chân của hai người, loáng thoáng, nhìn không rõ ràng.
Kiều Khải nói: "Không thú vị chút nào! Còn không bằng xem ảnh bị làm mờ nữa, ít nhất xem cái đó còn có thể nhìn thấy hết bộ dạng trần trụi."
Đồng Diễm Dương: "Anh lớn tuổi rồi mà còn như trẻ con vậy, xem hình ảnh bị làm mờ nữa sao?"
"Cô nói ai là trẻ con!?" Kiều Khải không phục.
Đồng Diễm Dương dùng vẻ mặt thông cảm nhìn anh ta: "Rõ ràng là do anh não tàn, tôi chỉ thấy trên người anh viết hai chữ: trẻ con."
Kiều Khải: "..."
Kiều Khải không phục, anh ta cười lạnh: "Tôi chưa xem, hay là cô xem rồi? Hay là cô chột dạ, quạ đen còn chạy đến cười heo nữa chứ."
Đồng Diễm Dương nở nụ cười: "Lâu rồi tôi mới thấy có người tự nhận mình là heo, đúng là chuyện lạ!"
Kiều Khải không nhịn được gõ lên tấm bảng đen nói vào trọng điểm: "Đây là một câu nói ví von!"
Đồng Diễm Dương không thèm để ý tới anh ta, tiếp tục ngồi xuống nghiên cứu trang web.
Kiều Khải rất tức giận.
Cô nàng siêu mẫu này thật sự là một người đáng ghét.
Anh ta cũng lười phản ứng, ngồi xuống ghế sofa với lấy cái điều khiển TV, tiếng được tiếng mất chuyển sang kênh khác.
Một lúc sau, điều khiển TV trong tay anh ta chợt khựng lại.
Trên TV truyền đến những âm thanh mập mờ, mông lung.
Đồng Diễm Dương ngẩng đầu lên, phát hiện trên TV đang là kênh phim truyền hình, trong màn hình đúng lúc đang chiếu đến thời khắc mãnh liệt nhất, hình ảnh khá bất nhã.
Cô: "..."
Quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Kiều Khải: "Anh điên rồi sao? Còn không mau chuyển sang kênh khác?"
Kiều Khải cong môi: "Xấu hổ sao? Không dám nhìn rồi hả? Vậy mau thành thật thừa nhận mình mới là người chưa xem tranh giáo dục đi."
Khuôn mặt Đồng Diễm Dương không cảm xúc: "Tôi mà xấu hổ sao? Tôi mà không dám nhìn hả? Tôi chỉ sợ anh nhìn thấy dáng người người ta đẹp, thẹn quá hóa giận, phát hiện ra bản thân không có khí khái đàn ông, không những não tàn mà còn bị khuyết tật về thân thể."
Kiều Khải không cười nổi.
Nghi ngờ anh ta cái gì không tốt cũng được, nhưng không được nghi ngờ thân hình của anh ta.
Anh ta là công tử sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, từ nhỏ đến lớn bị bố mẹ quản giáo cực kỳ nghiêm ngặt, thói quen xấu nào cũng không có, nhưng lại mắc bệnh "sĩ diện" cực kỳ nghiêm trọng.
Anh ta thường xuyên luyện tập thể hình, rất trân trọng khuôn mặt và vóc dáng.
Cô siêu mẫu này ngàn vạn lần không nên nghi ngờ vấn đề này của anh ta
Vì vậy...
Đồng Diễm Dương đang nằm lì trên giường, đối diện với màn hình máy tính, chợt thấy Kiều Khải không nói tiếng nào đứng phắt dậy, bắt đầu cởi quần áo ra.
"Anh đang làm gì vậy?" Hai tròng mắt của cô chuẩn bị rơi xuống đất.
Kiều Khải cởi áo, cởi luôn quần dài, chỉ mặc mỗi cái quần lót đứng ở đó.
Cơ bắp cuồn cuộn, các múi cơ bụng rõ ràng.
Anh ta cúi xuống nhìn cô chằm chằm: "Cô nói lại lần nữa xem, vóc dáng của tôi không bằng anh ta sao?"
Anh ta chỉ tay vào người trên TV.
Đồng Diễm Dương: "..."
Cô nhìn anh ta từ đầu đến chân một lần, lại từ chân lên đầu nhìn lại lần nữa, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cơ bụng và chỗ nào đó dưới bụng anh ta...
Dường như cô thật sự đã nhìn nhầm rồi.