Đến tận khi Diệp Hoan chuẩn bị đi làm, Nam Kiều Mộc vẫn không đoái hoài đến hắn. Từ bé đến giờ, Diệp Hoan rất nhiều lần chọc giận Kiều Mộc nhưng tính cô dễ nóng chóng nguội. Ngủ một giấc, hôm sau thức dậy cả hai lại chuyện trò như chưa từng tranh cãi.
Nhưng lần này chắc Kiều Mộc giận lắm rồi, vừa sáng ra đã mang vẻ mặt muốn giết người khiến Diệp Hoan hốt hoảng, da đầu tê rần. Hắn quýnh quáng rửa mặt rồi chán chường đi xuống lầu.
“Đứng lại! hỗn đản” Nam Kiều Mộc từ phía sau giật giọng.
Diệp Hoan sựng lại, quay người cười gượng gạo.
Nam Kiều Mộc chỉ vào bát mì đang bốc khói nghi ngút trên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Ăn đồ bên ngoài nhiều dầu mỡ, không muốn chết sớm thì ăn hết bát mì rồi mới được đi”
Diệp Hoan ngoan ngoãn ngồi xuống ăn mì.
Sống chung mấy năm nay, Nam Kiều Mộc đã quen ỷ lại vào hắn mà hắn cũng đã quen được cô chăm sóc. Ăn, mặc, ngủ, nghỉ đều được Nam Kiều Mộc lo lắng cẩn thận chẳng khác nào vợ hiền trong nhà.
Diệp Hoan xì xụp vừa ăn vừa húp nước thật ngon miệng. Nam Kiều Mộc ngồi đối diện lặng lẽ nhìn hắn, chăm chú mà ấm áp.
“Diệp Hoan…”
“Ửm?”
Nam Kiều Mộc ẩn ẩn thở dài: “Bao năm qua, anh đặt em ở vị trí nào trong lòng anh? Là bạn thanh mai trúc mã, em gái máu mủ tình thâm, hay là…”
Diệp Hoan tay đang gắp một nhúm mì trong tô chợt ngừng lại. Hắn vẫn một mực lẩn tránh vấn đề này, cuối cũng vẫn né không được. Đây là lần đầu tiên Nam Kiều Mộc hỏi thẳng hắn.
“Anh cảm thấy hạnh phúc của em chính là cuộc sống giàu có, đi xe xịn, ở biệt thự, lấy một bạch mã hoàng tử thân phận cao quý sao? Đây là cái anh gọi là hạnh phúc ư?” Nam Kiều Mộc từng bước ép hỏi.
Diệp Hoan trầm mặc không trả lời.
Thấy Diệp Hoan vẫn im lặng, Nam Kiều Mộc trở nên kích động: “Anh dựa vào cái gì tự tiện định nghĩa hạnh phúc cho em? Anh cho rằng anh là gì của em?”
Diệp Hoan đặt đũa xuống bàn, tay phải vén cổ áo tay trái lên, lộ ra một cái đồng hồ đeo tay được vẽ bằng bút bi, hoảng sợ la lên” Ai nha! 9h sáng nay công ty có cuộc họp quan trọng, không thể thiếu anh được. Anh phải đi liền đây.”
Nam Kiều Mộc trợn mắt nhìn nét bút bi nguệch ngoạc trên tay hắn, vừa lo vừa giận.
“Anh… anh thật là…”
Nam Kiều Mộc lập tức đứng bật dậy, nắm cổ tay hắn lôi xềnh xệch đến vòi nước cọ rửa.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Sao vẫn còn làm mấy trò trẻ con thế này” Cô bực tức dí trán hắn một cái.
Diệp Hoan cười gượng: “Sáng nay thực sự có cuộc họp, muộn mất rồi, anh phải đi đây”
Nói xong, Diệp Hoan biến ra khỏi nhà như một làn gió.
Nam Kiều Mộc lặng lẽ nhìn bộ dạng hoang mang sợ hãi của hắn. Còn lại một mình, cô chậm rãi ngồi xuống băng ghế dài trong phòng khách. Hồi lâu sau, cô đột nhiên phì cười, hai hàm răng trắng lộ ra cùng lúc với những giọt nước đang thi nhau tràn ra khỏi mí mắt. Nước mắt chảy càng nhiều, nụ cười cũng càng sâu. Vui sướng và chua xót đan xen hòa lẫn. Đây mới là hương vị của hạnh phúc.
Diệp Hoan, những thứ này chỉ anh mới có thể mang đến cho em.
Ra khỏi nhà, Diệp Hoan chen chúc trên xe buýt, đổi qua hai tuyến xe mới đến tòa cao ốc trụ sở Công ty Hồng Hổ.
Liễu Mi cô nương dạo này luôn chằm chằm nhìn hắn đầy hiểm ác. Diệp Hoan dù lười biếng ham ngủ cũng không dám đi làm trễ nữa. Cái này quan hệ trực tiếp đến tiền lương hàng tháng của hắn. Bụng đói thì gối phải bò, Diệp Hoan rất thiếu tiền nên hắn cũng chẳng ngại bò gối.
Chu Mị gần đây ít đến công ty Hồng Hổ. Diệp Hoan xem ti vi thấy Chu Mị dạo này bận tối mắt vì chuyện di chuyển trụ sở Tập đoàn Đằng Long. Cô nàng trông hơi gầy đi, có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho hắn. Giọng nói trong điện thoại tươi vui, dịu dàng, còn nói gần nói xa rằng rất có cảm tình với hắn.
Diệp Hoan đã sớm hoài nghi, không phải cô nàng này nhìn trúng hắn chứ ? Chu Mị rõ ràng bận rộn đến gầy cả người mà vẫn không quên gọi điện cho hắn. Kẻ có tiền thật đúng là giỏi, vừa kiếm tiền vừa câu dẫn trai đẹp đều thật tận tâm.
Diệp Hoan quyết định kiên trì thêm một thời gian nữa. Nếu như cô nàng Liễu Mi kia vẫn tiếp tục ngày ngày rình rập, bắt chẹt hắn thì ông đây liền phủi mông bỏ việc, cùng lắm thì để Chu Mị bao nuôi, an nhàn làm một tên trai bao lắm tiền.
Diệp Hoan lòng đầy ai oán, lững thững bước đến cổng công ty. Mở đồng hồ ra xem, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ làm việc. Hôm nay đi làm hơi sớm. Lúc nãy ở nhà, Diệp Hoan mới ăn được vài miếng đã bị mấy câu hỏi của Nam Kiều Mộc dọa chạy mất dạng, đến công ty bụng vẫn lưng lửng. Hắn quyết định đi sang đầu ngõ đối diện mua mấy cái bánh bao.
Đối diện Công ty Hồng Hổ là một ngõ cụt, bên trong có mấy quán mì và điểm tâm sáng. Trước cửa quán bánh bao, một người đàn ông cao to đang đợi ông chủ gói bánh cho hắn.
Diệp Hoan không bỏ lỡ cơ hội để phát huy tố chất lưu manh đã được tôi luyện hàng ngày. Hắn rất tự nhiên vươn tay cầm luôn gói bánh bao ông chủ vừa gói xong, vứt xuống hai tờ tiền lẻ, liếc người đàn ông kia một cái, hời hợt nói: “Thật xin lỗi nha người anh em, đang vội, để tôi mua trước đi, lần sau sẽ ưu tiên cho anh trước”
Diệp Hoan vừa xoay người bước đi liền có chuyện xảy ra. Một vệt sáng trắng nhanh như chớp lao về phía gáy Diệp Hoan. Diệp Hoan lúc này đang xoay lưng về phía người đàn ông vạm vỡ vừa bị hớt tay trên. Hắn đột nhiên cảm giác lông tơ sau gáy dựng lên, theo bản năng ngồi thụp xuống. Vệt sáng sượt qua đầu, vài sợi tóc là đà bay xuống.
Diệp Hoan kinh hãi quay đầu lại, người đàn ông vừa rồi mặt mày dữ tợn, trong tay cầm một con dao nhỏ sắc bén chuyên dùng trong quân đội. Thân dao phát ra ánh sáng lành lạnh, lấp loáng dưới ánh mặt trời, tỏa ra sát khí nồng đậm như thể đã nếm qua rất nhiều máu tươi.
Gã đàn ông nhe răng cười, chậm rãi tiến đến gần Diệp Hoan. Ông chủ quán mặt trắng bệch, sợ tới mức ôm đầu ngồi thụp xuống đất, nép mình trong quầy hàng mà run cầm cập.
“Chỉ chen ngang một tí thôi, không đến mức như vậy chứ?” Diệp Hoan nghẹn ngào.
Gã đàn ông không nói lời nào, vẫn từng bước áp sát Diệp Hoan. Ánh mắt gã nhìn Diệp Hoan như mèo vờn chuột, vừa trêu ghẹo mà lại nồng đậm sát ý.
Bịch!
Diệp Hoan không chút đắn đo quỳ xụp xuống. Hai tay nâng gói bánh bao, đưa lên quá đỉnh đầu, một lòng kính cẩn.
“Anh hùng tha mạng, em sai rồi. Em xin trả lại gói bánh bao cho anh” Diệp Hoan khóc lóc khẩn cầu “Mới sáng sớm, mọi người đều tâm tình tốt, hà tất động dao động kéo làm gì…”
Vèo!
Lại một dao xẹt qua, Diệp Hoan vội ngã ngửa ra sau, thoát hiểm trong gang tấc. Sắc mặt Diệp Hoan dần trở nên nghiêm trọng, hắn phát hiện đối phương không phải đùa, hơn nữa gã tuyệt đối không chỉ định đâm một cái rồi thôi. Người này ngay từ đầu đã muốn lấy mạng mình.
Lúc này Diệp Hoan chẳng còn tâm tư đâu mà nghĩ ngợi xem tên điên này là do ai phái tới. Việc quan trọng trước mắt là bảo vệ được cái mạng nhỏ này đã.
Diệp Hoa cầm gói bánh bao ném vào giữa mặt gã đàn ông. Gã đưa tay đón đỡ, Diệp Hoan liền thừa cơ lao người tới, muốn chui qua háng gã đàn ông rồi chạy vọt ra khỏi ngõ.
Ý tưởng tốt, bất quá sự thật thường tàn khốc.
Diệp Hoan đã đánh giá thấp phản ứng của gã. Hắn vừa chui đầu qua đũng quần, gã đột nhiên khép hai chân lại, kẹp đúng cổ Diệp Hoan
“Á á….buông..buông ra, đứt cổ rồi! đứt cổ rồi!” Diệp Hoan kêu thảm thiết
Gã đàn ông nhe răng cười, hai cái đùi cứng như thép càng khép chặt. Lưỡi Diệp Hoan thè dài ra, mặt mày nhanh chóng đỏ tấy lên, dần chuyển thành màu đỏ tím. Diệp Hoan kinh sợ, ý thức lúc này phi thường tỉnh táo. Giờ phút này, hắn phải vùng vẫy vì mạng sống của chính mình.
“Con mẹ mày!!” Diệp Hoan mắng to một câu, đột nhiên ngóc đầu lên, dùng sức đâm đầu vào nhị đệ của gã đàn ông. Nhị đệ là bộ phận rất yếu ớt, gã cũng không ngoại lệ. Gã cảm thấy dưới háng đau điếng, hai chân vô thức buông lỏng. Hai tay bụm lấy đũng quần, rên lên đâu đớn.
Diệp Hoan xoa đỉnh đầu, hắc hắc cười lạnh: “Đồ khốn kiếp, mày nếu như kẹp vào bụng tao thì hôm nay thật đúng là không trừng trị được mày…”
Lời còn chưa dứt, gã đàn ông ngẩng phắt lên, đôi mắt vằn đỏ nồng đậm sát khí, ánh mắt như lang sói nhìn chằm chằm Diệp Hoan. Diệp Hoan thất kinh, lảo đảo lùi ra sau, lồm cồm bò dậy chạy thật nhanh ra đầu ngõ.
“Có ai không? Cứu mạng! Giết người rồi!!!” Diệp Hoan vừa chạy vừa kêu gào thảm thiết, đằng sau, gã đàn ông tức giận đuổi sát.
Giờ đi làm buổi sáng, ngoài đường người xe qua lại tấp nập. Diệp Hoan vừa chạy vừa la to náo động một vùng, nhưng không có ai ra tay cứu giúp.
“Còn đứng đấy mà nhìn à! Không cứu người thì cũng giúp tôi báo cảnh sát chứ, đồ không có đạo đức… Á, cứu mạng với!!!”
Diệp Hoan cắm đầu chạy về phía trước, không biết đã chạy bao lâu, cũng không biết chạy tới nơi nào. Khi Diệp Hoan sắp hao hết thể lực, một đám thanh niên ăn mặc sặc sỡ nhảy ra chặn đầu.
Người cầm gậy, kẻ cầm dao bầu, sắc mặt dữ tợn đột nhiên nhảy ra ngăn cản hắn. Nếu phải dùng một câu để miêu tả đám người kia thì chính là bốn từ “Tuyệt không lương thiện”
Một tên thanh niên khoảng trên dưới hai mươi tuổi, cổ tay xăm hình con rồng xanh, móc từ trong túi áo ngực ra một cái ảnh chụp. Hắn nhìn lên nhìn xuống đánh giá Diệp Hoan, ngữ khí bất thiện: “Mày chính là Diệp Hoan?”
Diệp Hoan hai hàng lệ tuôn rơi. Lão tử hôm nay bước chân nào ra cửa thế này. Một thằng sát thủ còn chưa giải quyết xong, đột nhiên lại có thêm một đám nữa. Lão tử thật khiến người ta chán ghét như vậy sao?
Diệp Hoan mau lẹ giật bức ảnh trong tay tên thanh niên. Trong ảnh là Diệp Hoan vẻ mặt ti tiện, đang ngồi cùng đám Hầu Tử trên băng ghế dài dưới thang cuốn, nghển cổ nhìn trộm quần lót con gái nhà người ta.
Cho nên mới nói, làm người lúc cần mua bán thì nên đi sớm một chút, không nên chen ngang chen dọc, lúc đi dạo phố phường càng không nên nhìn trộm quần lót phụ nữ. Nếu không sẽ có báo ứng, hơn nữa hai cái báo ứng còn đồng thời kéo nhau đến…
Trong giây phút khẩn cấp này, Diệp Hoan có cảm giác như thể Phật Tổ ngộ đạo…
Diệp Hoan cuống quýt xé vụn bức ảnh, ném xuống đất rồi trợn mắt nhìn đám du côn trước mặt: “Mắt mày có bệnh à? Tao giống tên khốn kiếp Diệp Hoan kia ở chỗ nào?”
Đám người ngẩn ngơ, muốn nhìn lại ảnh chụp để xác nhận, lại phát hiện ảnh đã bị Diệp Hoan xé nát rồi.
Gã đàn ông phía sau đã đuổi kịp, chậm rãi tiến lên, chặn đứng đường lùi của Diệp Hoan. Diệp Hoan đột nhiên quay phắt lại, chỉ tay về phía gã tố cáo: “Hắn mới là Diệp Hoan. Lão tử chẳng qua chỉ vụng trôm với mụ vợ hắn vài lần thôi mà tên khốn này cầm dao đuổi lão tử chạy năm con phố rồi”
Mọi người càng ngơ ngác…
Gã đàn ông tiến đến một khoảng cách nhất định cũng đứng lại, nghi ngờ nhìn đám du côn trước mặt, không rõ ý định của đám du côn này. Hai bên cứ giằng co như vậy, không biết nên tiến hay lùi. Bầu không khí căng như dây đàn.
Diệp Hoan lặng lẽ lẩn vào trong đám du côn, núp sau một tên to con rồi bất ngờ hét lớn: “Còn đứng đơ ra đấy làm gì, xông lên đập tên Diệp Hoan khốn kiếp kia đi!!”
Mọi người sực tỉnh, thoát khỏi trạng thái giằng co, ai nấy cầm vũ khí hăng hái bao vây gã đàn ông cao lớn.
Gã thấy tình huống chuyển biến xấu, nóng nảy hô lên: “Đợi đã! Kẻ vừa hô mới là Diệp…”
Tiếc rằng, khí thế chiến đấu của đám người đã được tiếng hét vừa rồi lên dây cót, cực kỳ kích động, chẳng ai còn tâm tư nghe xem gã nói gì.
Gã phút chốc lâm vào thế bị động, gương mặt vặn vẹo bi phẫn. Có điều gã dường như đã quen với những tình huống bị bao vây nên bình tĩnh thủ thế, mắt đảo quanh đám người. Một đám ác lang quần chiến một con mãnh hổ. Tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết. Đám lưu manh lần lượt bị đánh bay ra ngoài, lại bò dậy, hung hăng chạy vào bên trong. Cuối cùng, con mãnh hổ không thẳng nổi một đám ác lang. Gã bị đám du côn không rõ chân tướng đạp ngã xuống đường. Trên người vô số vết thương, máu tươi chảy đầy trên đất. Gã giãy dụa vài cái rồi nằm úp sấp trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Tựa như đã phối hợp ăn ý, ba gã cảnh sát không hiểu từ đâu đúng lúc xuất hiện ở hiện trường ẩu đả. Bọn họ hỏi cũng không hỏi, lập tức chỉ vào gã đàn ông đã bất tỉnh trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Người này gây chuyện đánh nhau, làm mất trật tự trị an, cần phải tạm giam thẩm vấn theo luật định. Ơ, lại còn mang theo vũ khí thô sơ. Các anh em, còng tay hắn lại rồi gọi xe cứu thương. Còn mấy người, toàn bộ về đồn thẩm vấn”
Vở kịch khôi hài đã hạ màn. Diệp Hoan trốn trong một góc nhỏ gần đó vẫn chưa thỏa mãn. Hắn đột nhiên sờ bụng, lẩm bẩm nói: “Chạy nửa ngày, đói bụng rồi, đi mua cốc sữa đậu nành vậy… Lần này nhất định sẽ xếp hàng”