Trên đường trở về công ty, Diệp Hoan vừa đi vừa sợ hãi
Diệp Hoan, một tên lưu manh nhỏ nhoi tầm thường, cuộc đời không có biến cố lớn lao gì, nhỏ bé như một bông hoa trong cả rừng hoa, nhiều nhất cũng chỉ thổi lên được cái bong bóng nho nhỏ. Ai lại trả giá lớn như vậy để thuê người tới giết một kẻ như hắn?
Diệp Hoan tự thấy hai mươi năm qua bản thân sống rất có chừng mực, cũng rất ít đắc tội với người khác, với ai cũng trưng ra bộ mặt tươi cười. Nếu như suy nghĩ kỹ càng mà nói thì ngoại trừ Liễu Trạch - Anh trai Liễu Mi - hắn không có kẻ thù nào khác.
Đám thanh niên chặn đầu hắn lúc nãy tám chín phần mười là được Liễu Trạch phái đến báo thù, kể cả ba tên cảnh sát xuất hiện sau đó cũng có liên quan đến Liễu Trạch. Đây hẳn là kế liên hoàn, chém hắn vài nhát rồi vận dụng quan hệ ngầm, phán hắn vài năm tù giam. Nếu hôm nay không phải gã đàn ông vạm vỡ kia ở đâu chui ra làm bia đỡ đạn, không biết bây giờ hắn sẽ ra sao.
Vấn đề là… gã đàn ông đó là do ai phái tới? Mình đến cùng là chọc phải ai rồi chứ? Nếu như không phải mình nhanh trí dùng chiêu tá lực đả lực, chỉ sợ lúc này đã bị gã đó cắt cổ. Diệp Hoan vừa nghĩ đến gã đàn ông với đôi mắt âm lãnh hung ác như sói, liền nhịn không được rùng mình một cái.
Diệp Hoan thật hoang mang.
Hắn chỉ là một tên lưu manh đường phố, chưa trải qua nhiều sóng to gió lớn. Mặc dù trước kia cũng có những lúc vì lý do này kia mà liều mạng, nhưng khi đột nhiên có người muốn lấy mạng hắn, trong lòng hắn thực sự sợ hãi.
Ngoại trừ Liễu Trạch, còn có ai thù hận hắn nữa?
Sự việc càng thần bí, càng làm cho người ta hoảng sợ.
Lần này ám sát thất bại nhưng lần sau thì sao? Lần sau còn có ai tới không? Hắn liệu có thể bảo vệ mình và những người thân an toàn không?
Diệp Hoan bỗng nảy sinh một ham muốn chạy khỏi thành phố này ngay lập tức.
Di động của hắn bất ngờ vang lên. Diệp Hoan giật thót, run rẩy ấn nút nghe. Đầu dây bên kia, Liễu Mi giọng điệu mừng rỡ như bắt được vàng
“Hà hà..! Diệp Hoan, hôm nay anh đến muộn. Anh rốt cuộc cũng đi làm muộn. Phạt 200 đồng…”
Diệp Hoan thật tức giận. Mụ đàn bà thối kia! Ông vừa bị anh trai mụ thiếu chút nữa hại chết. Mụ còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Liễu gia thật không có kẻ nào tốt!
“Liễu tổng, là như thế này, vừa rồi tôi đang đứng mua điểm tâm trước cổng công ty, tự nhiên có một gã bất thình lình rút dao chém tôi, sau đó lại có một đám lưu manh muốn hành hung tôi…”
“Lại muốn lừa tôi hả! Vừa sáng sớm, anh lại làm chuyện gì rồi?”
“Bởi vì lúc mua điểm tâm tôi không có xếp hàng…”
“…”
Bắc Kinh.
Giữa trưa, sau khi Thẩm Duệ nhận một cú điện thoại, sắc mặt trở nên rất khó coi. Ngay cả phó bộ trưởng Lưu chào hỏi hắn, hắn cũng chỉ tùy tiện gật đầu qua loa, trái ngược với hình tượng thân thiện, nhã nhặn thường ngày.
Đã thất bại?
Lính đánh thuê Việt Nam là sát thủ trời sinh. Sao có thể thất bại? Không biết đám người phía dưới đang làm cái gì?
Bước tiếp theo nên đi như thế nào? Ẩn nhẫn một thời gian hay tìm kiếm sự giúp đỡ trong gia tộc? Thẩm Duệ biết rõ, mấy chú bác trong Thẩm Gia chia làm ba phe, đều không phục việc bác cả lên làm gia chủ, hiện giờ đang đấu đá nhau rất quyết liệt.
Núi Tiểu Kinh, khu nhà cổ Thẩm gia.
Điện thoại trong phòng đổ chuông, Thẩm Đốc Lễ bắt máy, nhàn nhạt lên tiếng “A lô!”
Thẩm Đốc Lễ lặng lẽ nghe đầu dây bên kia báo cáo, lông mày dần dần nhíu lại, sắc mặt tái đi.
Rầm!
Hắn giận dữ đập tay lên bàn, nghiến răng nói: “Giữa ban ngày ban mặt lại có kẻ dám trắng trợn truy sát Diệp Hoan sao? Thật vô pháp vô thiên! Nó có bị thương không?”
“Không có, cậu ấy chỉ bị kinh hãi. Theo điều tra, lần ám sát này có đến hai đội ngũ, trong đó có một đội là hắc bang ở Ninh Hải, đội khác chỉ có một người, thân phận không rõ nhưng thân thủ rất giỏi…”
Thẩm Đốc Lễ vung tay chém vào khoảng không trước mặt: “Điều tra cho ta! Tìm hiểu rõ ràng lập tức nói cho ta biết”
Cúp điện thoại, Thẩm Đốc Lễ nặng nề ngồi trở lại ghế, mồ hôi lạnh trên trán rịn ra, chảy dần xuống gò má.
Nguy hiểm thật!
May mà thằng bé cái khó ló cái khôn, vừa hay gắp lửa bỏ tay người, nếu không hôm nay cái mạng nhỏ đã xong đời rồi…
Vui mừng vừa nhen lên, trong lòng Thẩm Đốc Lễ đã toát ra lửa giận ngập trời.
Việc hắn luôn lo lắng cuối cùng đã xảy ra. Hắn chỉ không ngờ tới bọn chúng lại ngoan độc như vậy, vừa ra tay liền dùng sát chiêu đuổi tận giết tuyệt, không chút nào để ý đến tình cảm anh em nhiều năm.
Thẩm gia nhà cao cửa rộng, bên ngoài thì phú quý giàu sang, quyền thế khuynh đảo. Có ai biết ở bên trong đã lạnh lẽo đến tận xương tủy, lạnh đến trái tim cũng đóng băng hết cả rồi.
Là ai hạ sát thủ với Diệp Hoan? Là mấy anh em phe đối lập hay là con cháu nào đó không cam lòng để Diệp Hoan trở về?
Không lâu sau, chuông điện thoại lại reo vang.
“Cựu thủ trưởng, đã điều tra được. Kẻ thân thủ giỏi kia chính là lính đánh thuê Việt Nam. Hắn sau khi bị cảnh sát bắt về đã tự sát. Đám còn lại được Liễu Trạch phái tới trả thù. Liễu Trạch từng có xung đột với Diệp Hoan. Cuối cùng là ba tên cảnh sát tham gia vụ việc cũng đã bị bắt giam. Bọn họ là do Từ Giang, con trai thị trưởng thành phố Ninh Hải phái tới nhằm vu tội cho Diệp Hoan…”
Thẩm Đốc Lễ nở nụ cười, ánh mắt lạnh băng, giọng nói như ngâm trong nước đá: “Hắc bang? Con trai thị trưởng? Một Ninh Hải nho nhỏ, thật sự là nước cạn nhiều rùa nhỉ…”
Người ở đầu dây kia rùng mình, vội vàng nói: “Cựu thủ trưởng, tôi đã biết nên làm thế nào”
Thẩm Đốc Lễ nhàn nhạt ừ một tiếng, ra chỉ thị: “Điều tra đến cùng. Không được nương tay”
“Vâng!”
Ở thế giới mà Diệp Hoan đầy xa lạ, sắp sửa xảy ra những biến đổi to lớn. Hết thảy mọi chuyện, đều là vì hắn.
Buổi chiều hôm xảy ra vụ truy sát trên phố, bên trong hội quán dành cho những nhân vật nổi tiếng của thành phố Ninh Hải. Từ Giang cầm một ly rượu vang, ưu nhã lắc nhẹ thứ dung dịch đỏ thẫm bên trong, trên mặt ẩn hiện nụ cười.
“Liễu Mi của Hồng Hổ có vẻ không hiểu chuyện. Tìm mấy người, cảnh tỉnh cô ta một chút. Cái bánh ngọt Đằng Long lớn như vậy, Hồng Hổ không thể nuốt trọn một mình được, sẽ phá vỡ quy củ.
Một gã trông có vẻ quan chức gật đầu, cười nói: “Việc này không khó. Dân tâm như sắt, quan pháp như lô. Dù cứng rắn đến mấy cũng sẽ bị nó nung chảy. Công thương, thuế vụ, hải quan… muốn tìm phiền toái cho Hồng Hổ thật sự rất đơn giản”
Từ Giang vẫn nhàn nhã nhìn ly rượu “Tên Liễu Trạch vô dụng kia tôi không trông cậy được rồi. Dứt khoát tự mình động thủ đi. Xử lý lưu loát một chút, đừng để cho người ta bắt thóp, liên lụy đến thể diện lão già nhà tôi”
Từ Giang vừa dứt lời liền vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Mấy nhân viên cảnh sát mặc cảnh phục, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, đi đến trước mặt Từ Giang, cẩn thận đánh giá hắn một phen rồi nói: “Xin hỏi anh có phải Từ Giang không?”
Từ Giang ngẩn người, gật đầu.
Viên cảnh sát đứng đầu chìa ra tờ lệnh vẫn còn thơm mùi mực “Đồng chí Từ Giang, anh bị tình nghi gây nguy hại cho trật tự trị an thành phố Ninh Hải. Mời anh theo chúng tôi về thẩm tra. Mong anh hết sức phối hợp”
Từ Giang sững người. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ trải qua chuyện thế này.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Phản ứng đầu tiên của Từ Giang là hoảng hốt kêu lên: “Cha tôi làm sao rồi?”
Đối với các thế lực trong thành phố này mà nói, cha hắn chính là người điều khiển cao nhất. Hôm nay cảnh sát dám động vào hắn cho thấy cha hắn đã xảy ra chuyện rồi.
Viên cảnh sát không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
“Các anh là người của phòng nào?” Từ Giang không còn bộ dáng khoan thai như trước nữa, ánh mắt vằn đỏ trợn trừng, khàn giọng hỏi
“Chúng tôi là người của ban thanh tra”
Tim Từ Giang lập tức lạnh lẽo.
Ban thanh tra bình thường không được dùng quyền hành pháp. Một khi ra tay thì nhất định là có vụ án lớn.
Cha hắn có phải bị người ta đẩy xuống không? Hoặc là nói… Chính hắn đã chọc tới người nào rồi?
“Vị đồng chí này, Cục trưởng Cao của các người là chú họ của tôi. Tôi có thể gọi điện cho Cục trưởng Cao được không?” Từ Giang nở nụ cười cứng ngắc.
“Không cần thiết. Lệnh bắt giữ anh là do chính Cục trưởng Cao ký lệnh. Anh tìm ông ấy cũng vô dụng”
Gã quan chức ngồi cùng Từ Giang thấy tình thế không ổn, vội vàng đứng lên, cười khan nói: “Các vị đồng chí có việc cứ từ từ làm, tôi đi trước…”
“Thực xin lỗi! Anh cũng không thể đi. Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án của Từ Giang. Chúng tôi phải đem các anh cách ly thẩm vấn” Cảnh sát dang một tay ra, ngăn cản hắn.
Từ Giang đã hoàn toàn chết lặng, trong đầu ngàn vạn suy nghĩ hỗn độn. Hắn không nghĩ ra được rốt cuộc kẻ đứng sau màn là thần thánh phương nào?
Giọng nói trong đầu cứ không ngừng gào thét: “Đến cùng là ta đã chọc tới người nào rồi? Đã chọc tới ai chứ??”