Ba người Diệp Hoan về đến nhà, Nam Kiều Mộc đã làm xong một bàn đầy đồ ăn chờ bọn họ.
Thấy Diệp Hoan được dìu về mặt mày tái nhợt, Nam Kiều Mộc kinh hãi không thôi. Sau khi hỏi ra nguồn cơn câu chuyện, cô vừa bực mình vừa buồn cười, muốn châm biếm mấy câu nhưng nhìn bộ dạng Diệp Hoan mệt lử, lòng lại mềm nhũn.
Thật là làm cho người ta không thể an tâm được…
Hầu Tử và Trương Tam thấy thức ăn đầy bàn, sớm đã thèm đến nước miếng thấm đầy áo, vội quăng Diệp Hoan ra ghế rồi nhón mấy miếng bỏ vào miệng.
Thừa dịp Nam Kiều Mộc xuống bếp bưng súp, Hầu Tử cười nói: “Anh Hoan, phụ nữ như Kiều Mộc chẳng những bằng cấp cao, thu nhập tốt, còn có tài nấu ăn tuyệt đỉnh, tướng mạo thì không cần nói. Có thể nói là xuống được phòng bếp, ra được phòng khách. Anh thật không động tâm sao?”
Diệp Hoan nhoài người trên ghế, thều thào nói: “Quá quen thuộc rồi, ngại xuống tay…”
Trương Tam xì một tiếng, khinh thường nói: “Anh dám nghĩ mà không dám làm sao?”
Diệp Hoan thở dài một tiếng: “Nói không động tâm là giả. Cho dù động tâm, nếu như đổi lại là bọn mày, bọn mày sẽ theo đuổi Kiều Mộc sao?”
Hầu Tử, Trương Tam cùng đồng thanh: “Đương nhiên rồi!”
Diệp Hoan nhếch mép, chậm rãi nói: “Vậy bọn mày sai rồi. Một người đẹp tài mạo song toàn như thế, nghe nói bọn con trai trong đại học Ninh Hải theo đuổi Kiều Mộc xếp hàng dài cả cây số. Những thằng đó có ai không phải tiền đồ sáng lạng, tiền của dư thừa. Anh dựa vào cái gì theo đuổi cô ấy? Anh mày tư cách gì theo đuổi?”
Trương Tam không cho là đúng: “Nhiều người theo đuổi như vậy nhưng Kiều Mộc vẫn cam tâm tình nguyện chen chúc với anh trong cái xóm rách này. Mỗi ngày đi làm phải chuyển đến hai, ba tuyến xe buýt. Bao năm nay người ta nửa câu phàn nàn đều không có, anh chẳng lẽ mù rồi sao? Anh nói xem Kiều Mộc có tâm tư gì?”
Diệp Hoan gảy gảy cọng rau trong đĩa, thở dài: “Chính vì cô ấy có ý với anh, anh mới không dám theo đuổi. Hạng người như chúng ta, cả ngày lêu lổng, đến tờ tiền chẵn cũng không có. Ngay cả mời cô ấy đi xem phim cũng chẳng làm được. Người ta xinh đẹp, tài năng vậy mà đi theo tên lưu manh như anh quả thực, con mẹ nó, bông hoa lài cắm bãi cứt trâu…”
“Kiều Mộc xứng đáng có được người đàn ông tốt chứ không phải đứa nghèo hèn như anh. Anh theo đuổi cô ấy chính là hại cả đời cô ấy. Anh mày không ngại hại phụ nữ cả thế giới nhưng không thể hại Kiều Mộc. Bởi vì cô ấy là người thân của chúng ta, không thể làm cô ấy tổn thương…” Diệp Hoan ngữ khí thâm trầm, mang theo vài tia bất đắc dĩ.
Đúng vậy, địa vị, bằng cấp, thu nhập…
Chênh lệch lồ lộ như vậy, muốn trốn tránh cũng không được. Ở cái xã hội này, ngay cả tình yêu cũng là thứ xa xỉ, đã không yêu nổi thì cũng chỉ có thể lựa chọn lui bước, để cho nàng tìm một tương lai tốt đẹp hơn.
Hầu Tử, Trương Tam nhìn nhau, cảm khái nói: “Kiều Mộc đối xử với anh như vậy mà anh vẫn cứ ngây ngốc. Bọn em vẫn cho là anh chậm tiêu, không nhận ra tình cảm của Kiều Mộc. Hóa ra không phải anh không biết mà là cố ý trốn tránh?”
Diệp Hoan cô đơn cười: “Anh mày lăn lộn tình trường nhiều năm như vậy, cũng coi như cao thủ. Kiều Mộc có tình làm sao anh không nhận ra. Yêu không nổi thì cũng đừng hại người ta. Người ta không chê anh là vì chữ tình. Anh né tránh người ta cũng là vì chữ tình…”
Lời còn chưa dứt, trong bếp đột nhiên truyền ra một tiếng “Choanh!” giòn vang.
Ba người vội vàng chạy tới, đã thấy bát canh đổ úp trên mặt đất, nước súp trộn lẫn mảnh bát vỡ tung tóe trên nền nhà.
Nam Kiều Mộc cuống quýt dọn dẹp, giọng nói nghèn nghẹn: “Xin lỗi, xin lỗi! em..em trượt tay”
Nam Kiều Mộc hấp tấp xoay người, tránh né ánh mắt mọi người. Nhưng ba người đã tinh tường nhận thấy thân thể mềm mại khẽ run rẩy, vài giọt nước lấp lánh trườn theo gò má bay về phía sau, rơi trên mặt đất vỡ tan như một giấc mộng chưa nở đã chợt héo tàn.
Nam Kiều Mộc thu dọn xong liền vội vàng trở về phòng, đóng chặt cửa.
Phòng khách, Hầu Tử, Trương Tam nhìn Diệp Hoan đầy khiển trách
“Còn nói không tổn thương nó, hiện giờ thì tổn thương rồi”
Hầu Tử nghiêng đầu nghĩ ngợi sâu xa, bất đắc dĩ nhìn Trương Tam nói: “Cái tương lai tốt đẹp, vân vân, tao nghe không hiểu, tao chỉ biết là anh Hoan đă đắc tội Kiều Mộc. Sau này sợ là chúng ta không được ăn thức ăn con bé làm…”
Tưởng là vô tình nhưng lại hữu tình.
Nam Kiều Mộc ngồi một mình trong gian phòng tối tăm. Cả người run rẩy, nước mắt thấm ướt cả khuôn mặt, hai tay cật lực bịt miệng, khóc nấc không thành tiếng. Bóng tối ngự trị khắp gian phòng, lạnh lẽo, thê thương như trái tim cô lúc này.
Bên cạnh giường, bức ảnh cô chụp cùng Diệp Hoan phát ra ánh sáng dìu dịu. Trong ảnh, Diệp Hoan miệng ngậm thuốc, nghiêng đầu khoác vai cô, bộ dạng ngông nghênh. Còn cô, ngả vào người hắn khẽ mỉm cười, từ đáy mắt ánh lên hương vị hạnh phúc.
Nam Kiều Mộc cứ si ngốc ngắm nhìn gương mặt khiến cô vừa yêu vừa hận, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Nam Kiều Mộc vốn không phải người dễ biểu lộ cảm xúc. Dù vui sướng hay thương tâm, cô cũng chỉ núp mình trong bóng tối tự khóc lại tự cười. Cô gái tài hoa mà mọi người biết kỳ thật vô cùng sợ hãi thế giới này, chỉ có nép trong đôi cánh của Diệp Hoan, cô mới cảm thấy an toàn. Từ nhỏ đến lớn, Diệp Hoan vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô, chưa bao giờ để cô thất vọng.
Diệp Hoan, tại sao anh cứ coi mình thấp hèn như vậy? Tương lai tốt đẹp ư? Tiền? hay là thân phận địa vị? Anh dùng việc cự tuyệt để che dấu cái tự ti của người nghèo sao?
Nếu không có anh ở hiện tại, em lấy đâu ra tương lai?
Nam Kiều Mộc khóc đến ruột gan như đứt ra từng khúc, vết thương hắn để lại cho cô thật lớn, thật đau đớn biết bao.
Cô tựa đầu, thẫn thờ nhìn vầng trăng nhàn nhạt treo ngoài cửa sổ. Cô phảng phất nghe được một giọng nói non nớt.
“Anh Hoan, người ta không muốn làm cô dâu của Hầu Tử, em muốn làm cô dâu của anh” Nam Kiều Mộc năm tuổi bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất
“Anh đã cưới em một lần rồi. Lần này đến lượt Hầu Tử cưới em. Nghe lời, nghe lời!” Diệp Hoan rành mạch ra lệnh.
“Không cho phép! Em chỉ làm cô dâu của anh Hoan thôi!!” Nam Kiều Mộc oa oa khóc lớn.
Diệp Hoan bất đắc dĩ: “Được rồi, được rồi. Anh sẽ cưới em thêm lần nữa. Hầu Tử, cút sang một bên! Hết việc của mày rồi”
Nam Kiều Mộc nín khóc, mỉm cười hài lòng.
---
“Anh Hoan…sau này lớn lên, anh sẽ thật sự cưới em sao?” Nam Kiều Mộc chín tuổi mở to đôi mắt ngây thơ, tràn ngập chờ mong hỏi.
“Con bé ngồi trên chúng ta lần kiểm tra nào cũng đạt đến 90 điểm. Con nhóc đó mỗi lần đều dùng lỗ mũi nhìn các anh. Quá khinh người mà! Kiều Mộc nếu mỗi lần kiểm tra đều đạt được 100 điểm, lớn lên anh sẽ cưới em”
Nam Kiều Mộc hưng phấn gật đầu, quyết tâm nói: “Vậy được, mỗi lần kiểm tra em nhất định sẽ đạt được 100 điểm”
…
Nam Kiều Mộc giấu mặt trong chăn, tâm hồn thiếu nữ mong manh như bị một cánh tay vô hình tàn bạo rạch một vết lớn, máu tươi đầm đìa, đau đến không cách nào hô hấp.
Diệp Hoan, anh còn nhớ lời hứa năm đó không?
Em đã làm được, anh thì sao?
…Chỉ sợ anh đã quên rồi
Vô lại! Đồ vô lại!
…
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.
Diệp Hoan mở cửa, bật đèn. Gương mặt đáng ghét hiện lên trong đôi mắt Nam Kiều Mộc.
Bắt gặp tia lửa điện của Nam Kiều Mộc, da dầu Diệp Hoan tê rần, hắc hắc gượng cười: “Chỉ là vỡ bát canh thôi mà, làm gì khóc thành như vậy. Anh có trách em đâu…”
Nam Kiều Mộc: “…”
Diệp Hoan ho nhẹ, lúng túng nói: “Còn… đồ ăn đã dọn lên bàn rồi, mọi người đều chờ em ra cùng ăn”
Nam Kiều Mộc tức giận lườm hắn: “…”
“Người là sắt, cơm là thép. Chỉ khóc không ăn, bụng sẽ đói đến phát sợ. Ăn xong lại khóc mới gọi là thoải mái…”
Trầm mặc ba giây, Nam Kiều Mộc bùng nổ
Vèo một tiếng, một cái gối ôm phấn hồng bay ra, đập bộp lên mặt Diệp Hoan làm hắn thoáng lảo đảo.
Nam Kiều Mộc dịu dàng, thanh tĩnh mọi ngày lệ rơi đầy mặt, gào thét nói “Lăn ra ngoài! Đồ hỗn đản nói không giữ lời!”
Rầm!
Cánh cửa phòng lần nữa bị hung hăng đóng lại.
Diệp Hoan hơi giật mình đứng ngẩn người ngoài cửa, vẻ mặt không hiểu ra sao.
Hầu Tử hích hích vai, cười tà: Anh Hoan, anh làm gì Kiều Mộc thế? Sao lại nói chuyện không giữ lời rồi?”
Diệp Hoan vò đầu bứt tai, suy tư thật lâu mới hung hăng vỗ đùi, vẻ mặt ảo não: “Tao biết rồi, hôm nay lúc Kiều Mộc gọi điện bảo chúng ta về, có dặn tao mua một bình dấm chua. Tao lúc ấy đáp ứng rồi lại quên phéng mất”.