Trần Hương Hương lần nữa gật đầu nói.
- Ân, vậy thì chờ đi.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, tìm một chỗ ngồi xuống, chuyên tâm chữa thương cho Tiểu Hắc.
- Đợi hắn đến, chúng ta xử trí những người này như thế nào?
Sau một lát, Trần Hương Hương nhịn không được hỏi.
- Ta rất muốn giết bọn hắn, bất quá, vì để tránh cho hiềm nghi, tránh cho ta là giết người diệt khẩu, ta chọn báo cảnh.
Trần Thanh Đế cúi đầu nhìn Tiểu Hắc trong ngực, cũng không có ngẩng đầu.
- Đã đến.
Đúng lúc này, thanh âm ô tô vang lên, Trần Thanh Đế khẽ ngẩng đầu, thản nhiên nói:
- Tiểu muội, ta tin tưởng, em sẽ có phán đoán của mình.
Nói xong, Trần Thanh Đế ôm Tiểu Hắc, đi ra bên ngoài.
- Trần Thanh Đế, ngươi quả nhiên ở chỗ này.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đi ra, Lâm Tĩnh Nhu còn không có xuống xe liền tức giận quát:
- Ngươi đến cùng đem Hương Hương đi đâu?
- Ta đem tiểu muội đi đâu? Con mẹ nó, ngươi chính mắt thấy hay sao? Đừng đi lên đã hô to gọi nhỏ.
Lâm Tĩnh Nhu còn không biết chuyện gì, đi lên liền trách Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu lập tức phẫn nộ.
Nha, lão tử là tới cứu người, lão tử là người tốt. Vừa lên đến cái tình huống gì cũng không biết, đã nhận định là lão tử làm chuyện xấu. Con mẹ nó, đồ ngực ta không não, ách, cái này...
Coi như là thanh danh cỗ thân thể này của lão tử bất hảo, cái kia cùng lão tử có nửa xu liên quan sao? Móa!
- Ngươi... Phong Nhiên nói Hương Hương bị bắt cóc, lúc này ngươi không ở trường học, ở chỗ này làm gì?
Lâm Tĩnh Nhu lao xuống xe, chỉ vào Tiểu Hắc trong ngực Trần Thanh Đế, nói ra.
- Còn nữa, Tiểu Hắc cũng ở trong tay ngươi, còn bị thương, chẳng lẽ cái này cùng ngươi không có liên quan gì? Không phải ngươi tìm người bắt cóc Hương Hương, còn có thể là ai? Chẳng lẽ ta còn oan uổng ngươi hay sao?
- Đều nói nữ nhân ngực to mà không não, ngực ngươi cũng không lớn, vậy mà không có đầu óc như vậy.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, lạnh giọng nói:
- Lâm Tĩnh Nhu, không biết tình huống thì đừng gọi bậy cho lão tử.
Chịu đựng lâu như vậy, hiện nay đã vạch trần Trần Phong Nhiên, Trần đại thiếu đương nhiên không cần tiếp tục nhẫn nại. Thời điểm nên bão nổi rồi. Ai không thức thời, gây tai hoạ cho Trần Thanh Đế, vậy thì giết chết kẻ đó.
Giết người, đối với Trần Thanh Đế từ Tu Chân giới xuyên việt tới mà nói, quả thực giống như đùa. Tại Tu Chân giới, trong tay ai không có một ít nhân mạng? Không giết một ít người, thì đừng không biết xấu hổ nói mình là Tu Chân giả?
Quan niệm pháp luật Địa cầu? Trần Thanh Đế căn bản không biết, cũng không quan tâm.
- Ngươi... Ngươi... Trần Thanh Đế, ngươi... ta...
Lâm Tĩnh Nhu nghiến răng nghiến lợi, tức đến dậm chân, chỉ vào Trần Thanh Đế, ngay cả một câu nguyên vẹn cũng nói không nên lời, nổi giận vạn phần.
Bộ ngực của Lâm Tĩnh Nhu hơi nhỏ, Trần Thanh Đế là người có quyền lên tiếng nhất, ai bảo Trần đại thiếu gia nhìn nàng từ trên xuống dưới chứ? Lần này, Lâm đại tiểu thư lập tức không biết làm sao, tuy công phu của nàng không tệ, lại không muốn dùng võ lực giáo huấn Trần đại thiếu.
Bất quá, lấy công phu võ mồm của Lâm Tĩnh Nhu, như thế nào là đối thủ của Trần đại thiếu?
- Chị Tĩnh Nhu, chị đừng nóng giận, đại ca không phải người như vậy, nhất định sẽ không làm hại tiểu muội.
Trong lòng Trần Phong Nhiên run lên, nhìn Trần Thanh Đế, hỏi:
- Đại ca, tiểu muội đâu?
- Ta ở chỗ này.
Trần Hương Hương từ trong nhà xưởng đi ra, trên y phục toàn là máu, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Phong Nhiên tràn đầy chán ghét.
Đã biết Trần Phong Nhiên làm người như thế nào, bây giờ nghe Trần Phong Nhiên còn giả bộ như người tốt nói chuyện thay Trần Thanh Đế, Trần Hương Hương cảm thấy phi thường buồn nôn.
Phát sinh hết thảy, tất cả đều là Trần Phong Nhiên ngươi tạo thành, lại vẫn nhảy ra giả bộ làm người tốt.
- Hương Hương, ngươi... ngươi như thế nào toàn thân đều là máu?
Lâm Tĩnh Nhu nhìn thấy Trần Hương Hương đi ra, lập tức lại càng hoảng sợ, rất nhanh chạy tới bên người Trần Hương Hương, liền nói:
- Hương Hương, ngươi như thế nào rồi? Bị thương ở đâu? Sao quần áo dính nhiều máu như vậy ?
- Em không sao.
Trần Hương Hương lắc đầu, nói ra:
- Là Tiểu Hắc vì bảo hộ em bị thương, cho nên quần áo của em mới dính máu, còn em thì không sao.
- Trần đại thiếu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Như thế nào làm thành bộ dạng này?
Viên Cầu cùng nhau đến đây, đi tới bên người Trần Thanh Đế, nói ra:
- Phong Nhiên nói, Hương Hương bị người bắt cóc, người bắt cóc Hương Hương đã bị ngươi giải quyết?
Với tư cách huynh đệ của Trần Thanh Đế, Viên Cầu Viên đại thiếu căn bản cũng không tin, Trần Thanh Đế sẽ bắt cóc Trần Hương Hương. Hơn nữa, dĩ vãng mỗi lần Trần đại thiếu bị hãm hại, dù chuyện đã xảy ra, Viên đại thiếu cũng một mực không tin là Trần đại thiếu làm.
Có thể nói, người từ đầu đến cuối đều tin tưởng Trần Thanh Đế, cũng chỉ có Viên Cầu mà thôi.
- Trần Thanh Đế...
Không đợi Trần Thanh Đế trả lời, Lâm Tĩnh Nhu nghiêm nghị quát:
- Trần Thanh Đế, không nghĩ tới ngươi ác độc như vậy, lại đánh Tiểu Hắc thành như vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Nữ nhân không có đầu óc.
Trần Thanh Đế nhướng mày, lạnh giọng nói ra. Hắn thật sự là mặc kệ Lâm Tĩnh Nhu, con mẹ nó, thật sự là ăn no rỗi việc, rỗi rãnh nhức cả trứng, ặc, nàng cũng không có trứng, cái gì cũng không biết, chỉ giỏi gọi bậy.
Tuy nhiên, Trần Thanh Đế cũng biết, Lâm Tĩnh Nhu như vậy đều là quan tâm Trần Hương Hương, là bênh vực Trần Hương Hương, là xuất phát từ hảo tâm. Nhưng mà, ngươi cũng không thể oan uổng Trần đại thiếu ta chứ?
Biết rõ thì biết rõ, nhưng oan ức đó là tuyệt đối không thể chịu, càng là không thể vác!
- Chị Tĩnh Nhu...
Trần Hương Hương vừa muốn mở miệng giải thích thay Trần Thanh Đế, đã bị Lâm Tĩnh Nhu cắt đứt.
- Hương Hương, em không phải sợ, có ta ở đây không có người có thể xúc phạm tới em.
Lâm Tĩnh Nhu ngăn Trần Hương Hương ở phía sau, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế chất vấn:
- Trần Thanh Đế, chẳng lẽ ngươi còn muốn không thừa nhận sao? Hương Hương bị bắt cóc, ta điện thoại cho ngươi, điện thoại di động của ngươi tắt máy. Ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi tắt máy?
- Điện thoại di động của ta không gọi được?