Trần Thanh Đế nhướng mày, thò tay từ trong túi móc ra điện thoại di động mà Trần Phong Nhiên đưa cho hắn. Quả nhiên, điện thoại đã tắt nguồn, không chỉ như thế, bên trong còn đầy hơi nước.
- Oa kháo, Trần đại thiếu, điện thoại di động của ngươi ngâm nước rồi hả? Ách... mịa, ngươi... y phục của ngươi như thế nào nhăn thành như vậy, toàn thân đều là bùn, chẳng lẽ ngươi nhảy vào trong bùn sao?
Cho đến lúc này, Viên Cầu mới phát hiện, hôm nay Trần Thanh Đế có chút chật vật.
- Khục khục...
Trần Thanh Đế vội ho một tiếng, nói ra:
- Hôm nay ở trường học, đi qua một cái hồ sen, thời tiết lại hơi nóng, cho nên nhảy vào tắm rửa, sau đó cứ như vậy nhảy ra.
- Nhảy vào hồ sen tắm rửa?
Viên đại thiếu trừng lớn hai mắt, chấn động toàn thân, hai mắt tỏa sáng, nuốt nuốt nước miếng nói:
- Trần đại thiếu, trường học xảy ra một sự kiện nhảy sông tự vận, hơn mười người xuống dưới cứu vớt, nhưng người nhảy sông tự vận lại không có. Càng về sau mới phát hiện, người nhảy sông tự vận hỗn trong đám người lên bờ rồi, đùa bỡn hơn mười người kia. Người gây ra họa kia không biết... không phải là ngươi chứ?
- Cái này... ta là nhảy vào trong ao tắm rửa, về sau người nhảy xuống quá nhiều, cho nên ta đi lên.
Trần Thanh Đế liếc mắt, có chút xấu hổ nói.
Hết cách rồi, Trần đại thiếu chỉ có thể lựa chọn thừa nhận.
Trần Thanh Đế cũng không thể nói cho Viên Cầu, thật sự là hắn một mực không có đi lên, vì tìm kiếm nơi phát ra linh khí, nhảy vào hồ sen, phát hiện một huyệt động, cuối cùng phát hiện một cái linh mạch a?
- Ngưu bức, Trần đại thiếu, ngươi thật sự là quá ngưu bức rồi, quả thực là nhân tài a. Ngươi có biết hay không, hiện tại toàn bộ Trung Y học viện đã triển khai tìm kiếm, muốn bắt được người đùa nghịch kia, sau đó làm thịt hắn?
Viên Cầu nhìn Trần Thanh Đế, quyết đoán giơ ngón tay cái lên, bội phục a.
Ngày đầu tiên khai giảng, Trần đại thiếu làm ra động tĩnh lớn như vậy, không muốn bội phục cũng khó a.
Trung Y học viện, sự kiện nhảy sông tự vận, trong trường học sớm đã khiến cho oanh động cực lớn, Viên đại thiếu đương nhiên biết rõ. Không chỉ có hắn, ngay cả Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Phong Nhiên cũng có nghe thấy.
Chỉ là ai cũng thật không ngờ, người gây ra họa dĩ nhiên là Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu.
Lâm Tĩnh Nhu bị tin tức này làm đầu óc cũng choáng váng, trợn tròn mắt. Trần Phong Nhiên cũng hiểu rõ ra, vì cái gì gọi điện thoại cho Trần Thanh Đế, sẽ xuất hiện tình huống tắt máy.
- Đại ca, là ai bắt cóc tiểu muội? Còn đánh Tiểu Hắc thành như vậy?
Trần Phong Nhiên nhìn thấy Trần Hương Hương không có việc gì, hắn cảm thấy không ổn, thầm nghĩ trong lòng:
- Chỉ sợ sự tình bại lộ, không có gì bất ngờ xảy ra, bọn hắn sẽ khai ra ta. Bất quá, chỉ cần ta không thừa nhận, không có người có thể làm gì ta.
- Phong Nhiên, chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thản nhiên nói:
- Vào xem một chút đi, bốn người kia đều ở bên trong.
- Ách?
Trần Phong Nhiên vốn là sững sờ, thầm nghĩ không tốt, lại ra vẻ vẻ mặt mờ mịt nói:
- Đại ca, ta như thế nào sẽ biết chứ?
- Đúng vậy, này làm sao lại kéo đến trên người Phong Nhiên?
Tuy Lâm Tĩnh Nhu đối với Trần Phong Nhiên rất không ưa, nhưng nàng cũng không tin là Trần Phong Nhiên làm. Dù sao, Trần Phong Nhiên là quai bảo bảo chính hiệu a.
- Đi thôi, vào xem một chút đi.
Trần Thanh Đế nói xong, ôm Tiểu Hắc đi vào nhà xưởng, vừa đi vừa nói:
- Mấy người này xương thật đúng là cứng, làm hại ta phí nhiều tay chân như vậy, bọn hắn mới khai báo. Phong Nhiên, ánh mắt của ngươi không tệ.
- Đại ca, ngươi đến cùng muốn nói cái gì, ta như thế nào một chút cũng không rõ? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trần Phong Nhiên giả bộ như càng thêm không giải thích được nói, bất quá, trong lòng của hắn lại càng thêm khẳng định, khẳng định Trần Thanh Đế đã biết hết thảy.
- Oa kháo... Thật kịch liệt, thủ đoạn thật huyết tinh.
Viên Cầu nhìn thấy tràng diện trong nhà xưởng, toàn thân thịt mỡ cao thấp lắc lư, nhịn không được phát ra một tiếng khoa trương.
- Trần Thanh Đế, ngươi... đây là ngươi làm sao?
Sắc mặt Lâm Tĩnh Nhu lập tức trở nên trắng bệch, lúc nào nàng được chứng kiến loại tràng diện này a.
- Phong Nhiên, đệ đệ tốt, hết thảy đều dùng ca ca ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ngươi có thể nhận thức bọn hắn không?
Trần Thanh Đế đột nhiên ngừng lại, nhìn Trần Phong Nhiên.
Đột nhiên bị Trần Thanh Đế tập kích, trong lòng Trần Phong Nhiên run lên, ánh mắt lập loè không dám cùng Trần đại thiếu nhìn thẳng, bất quá, rất nhanh hắn liền khôi phục bình tĩnh, nói ra:
- Đại ca, ta như thế nào sẽ nhận thức bọn hắn.
- Vậy sao?
Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi.
Chợt, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, rất nhanh rút ngân châm trên thân bọn người lão Nhị cùng Lưu Na, tất cả đều rút ra. Tùy theo, bọn người lão Nhị ung dung tỉnh lại.
- A...
Lão Đại vừa tỉnh dậy, liền phát ra một tiếng kêu thống khổ. Bất quá, bởi vì Trần Thanh Đế đã nhổ ngân châm trên trán cùng huyệt Thái Dương của hắn, tuy rất đau, nhưng không có đau ngất đi.
- Trần đại thiếu, ngươi không cần ở trên người của ta hao tổn tâm tư, ta là tuyệt đối sẽ không nói. Nói là chết, không nói, còn có một đường sinh cơ.
Vừa mới tỉnh lại, lão Đại còn không biết sự tình gì, gian nan nói.
- Hiện tại không cần ngươi nói rồi, hết thảy ta đã biết rõ.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, quay đầu nhìn Trần Phong Nhiên, thản nhiên nói:
- Phong Nhiên, ngươi xác định, ngươi thật sự không biết bọn hắn?
- Không biết.
Trần Phong Nhiên liếc nhìn lão Đại, y nguyên lắc đầu phủ nhận.
- Hảo đệ đệ của ta nói không biết tất cả các ngươi, ngươi nói cho ta biết, một đường sinh cơ kia của các ngươi ở nơi nào?
Trần Thanh Đế nhìn lão Đại, cười lạnh không thôi.
- Ta... Ta không biết ngươi đang nói cái gì, cái gì cũng không biết.
Lão Đại tránh né ánh mắt của Trần Thanh Đế, nói ra. Hắn còn không biết, sự tình đã bại lộ, hắn cho rằng chỉ cần phủ nhận, không khai ra Trần Phong Nhiên, Trần Phong Nhiên vì mình cũng sẽ cứu bọn hắn, sẽ không để cho bọn hắn gặp chuyện không may.
- Bọn hắn đều thừa nhận, ngươi còn không thừa nhận? Phong Nhiên, ngươi cũng không thừa nhận?