Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 582



“Nhóc con, cậu chọn trước đi, đoán xem lớn hay nhỏ. Kẻo lại nói tôi bắt nạt người khác.” Kurokawa Koro rộng lượng nói.

“Nhỏ đi.” Lâm Thiên nói đại một cái.

“Vậy thì tôi đoán là lớn.” Kurokawa Koro cười nói.

Kurokawa Koro vừa nói vừa nhấn nút “lớn” trên cái điều khiển từ xa ở trong túi.

Xúc xắc trong cốc xúc xắc đột nhiên nhảy lên, điểm số trở thành lớn.

“Nhóc con, tôi sẽ không đụng vào cốc xúc xắc. Kẻo cậu nói tôi ăn gian, cứ để cậu mở đi.” Kurokawa Koro cười nói.

“Lỡ tôi mở rồi anh nói tôi ăn gian thì sao? Tần Thi, cô mở đi.” Lân Thiên nói.

Tần Thi gật đầu rồi đưa tay ra mở cốc xúc xắc.

Lúc này, tim của Tần Thi đang đập thình thịch. Bây giờ cô ấy đang rất căng thẳng, dù sao chuyện thắng thua của Lâm Thiên cũng liên quan đến cô ấy.

Trong lúc Tần Thi đưa tay mở thì Lâm Thiên cũng gác một tay lên bàn.

Cùng lúc đó, Lâm Thiên vận nội lực. Một nguồn nội lực trực tiếp xuyên qua bàn và xông vào trong cốc xúc xắc.

Xúc xắc trong cốc xúc xắc bỗng lật lại.

Ngay sau đó, Tần Thi mở cốc xúc xắc ra.

Đập vào tầm mắt là hai cái ba nút và một cái hai nút.

“Hai cái ba, một cái hai. Đây là nhỏ!”

“Wow, đúng là nhỏ thật!”

Những tên con nhà giàu xung quanh đều nhìn chằm chằm vào điểm số trong cốc xúc xắc và ngạc nhiên thốt lên.

Sở dĩ mọi người đều cho rằng Kurokawa Koro chắc chắn sẽ thắng.

“Wow, thắng rồi! Thắng rồi!”

Sau khi Tần Thi nhìn thấy điểm số, vui mừng đến mức sắp nhảy cẫng lên.

Tần Thi vốn còn thấy rằng rất có khả năng Lâm Thiên sẽ thua nên cô ấy lo lắng muốn chết. Cô ấy không ngờ Lâm Thiên lại thắng.

Kurokawa Koro và Hàn An Lôi thấy điểm số là nhỏ khiến vẻ mặt hai người họ trong chốc lát trở nên xanh mét.

Nhất là Kurokawa Koro, vẻ mặt của anh ấy khó coi nhất.

“Chuyện này... Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?” Kurokawa Koro mở to đôi mắt lộ vẻ khó tin và không cam lòng.

Rõ ràng anh ấy đã nhấn hộp điều khiển từ xa rồi mà.

Hơn nữa, anh ấy đã thử dụng cụ gian lận này rất nhiều lần, tuyệt đối không có vấn đề!

“Kurokawa Koro, anh thua rồi, Theo thỏa thuận thì ly rượu ngon trần gian này thuộc về anh!” Lâm Thiên mỉm cười nói.

“Cái này... Cái này...”

Sắc mặt của Kurokawa Koro trở thành màu gan lợn khi nhìn ly rượu nước tiểu này.

Bắt anh ấy uống ly rượu nước tiểu này trước mặt nhiều người như vậy? Làm sao anh ấy có thể làm được!

“Nhóc con, chắc chắn là cậu ăn gian! Cậu đang ăn gian, lần này không tính!” Kurokawa Koro gào lên và chỉ vào Lâm Thiên.

“Anh nói tôi ăn gian? Vậy thứ ở trong túi quần bên phải của anh là gì? Có muốn để tôi lấy ra cho mọi người xem không?” Lâm Thiên cười khẩy nói.

Trước đó hành động đút tay vào túi và nhấn hộp điều khiển từ xa của Kurokawa Koro đã được Lâm Thiên nhìn thấy hết.



Sau khi Kurokawa Koro nghe thấy câu nói này thì thịt ở cơ mặt co giật dữ dội và cũng trong lòng cũng thấy chột dạ. Anh ấy không ngờ Lâm Thiên lại có thể vạch trần chỉ bằng một câu nói.

Tần Thi cũng lớn tiếng nói: “Kurokawa Koro, Tần Thi tôi cũng không hiền lành gì. Nếu anh dám chơi xấu mà không dám thực hiện lời hứa, hừ, thì tôi sẽ cho anh biết tay!”

Sau khi Kurokawa Koro nghe thấy vậy chỉ đành cầm ly rượu nước tiểu lên.

Vốn dĩ Kurokawa Koro muốn làm khó Lâm Thiên nhưng anh ấy không ngờ cuối cùng anh ấy lại nhấc tảng đá lên đập vào chân mình. Anh ấy cũng không nghĩ ra tại sao số điểm lại thành nhỏ.

Sau khi ngửi thấy mùi, anh ấy thật sự không có dũng khí để uống.

“Hồng Mao, cậu uống thay tôi!” Kurokawa Koro đưa ly rượu này sang cho Hồng Mao ở bên cạnh.

“Anh Koro, cái này...” Vẻ mặt của Hồng Mao không tình nguyện.

“Nếu cậu không uống thay tôi thì sau này đừng theo tôi nữa!” Kurokawa Koro lạnh lùng nói.

Sau khi Hồng Mao nghe thấy vậy thì đành phải cắn răng uống ly rượu có thêm nguyên liệu này.

“Ọe!”

Sau khi Hồng Mao uống xong thì lập tức vừa nôn ọe và vừa chạy về phía nhà vệ sinh.

Còn Kurokawa Koro thì đang nhìn chằm chằm Lâm Thiên với ánh mắt u ám. Bây giờ chắc chắn anh ấy hận không thể giết chết Lâm Thiên.

“Hàn An Lôi, hành vi của bạn trai cô gọi là gieo gió gặp bão đấy.” Tần Thi cười nói.

Tất nhiên lúc này Tần Thi rất vui vẻ.

Còn vẻ mặt của Hàn An Lôi thì tất nhiên không được dễ coi cho lắm.

“Anh yêu, đi thôi!”

Hàn An Lôi kéo bạn trai về chỗ ngồi.

Lâm Thiên cũng lại ngồi xuống.

“Lâm Thiên, sao anh thắng được vậy? Theo lý thuyết thì Kurokawa Koro đó chắc chắn sẽ ăn gian.” Tần Thi giống như một đứa bé tò mò.

“Cô cảm thấy chỉ dựa vào trò vặt vãnh của anh ta mà có thể đùa với tôi sao? Nếu đến anh ta mà tôi còn không thắng được thì cô nghĩ tôi có thể điều khiển được Vân Thiên đến bước này à?” Lâm Thiên cười nói.

Lâm Thiên vừa nói vừa cầm ly rượu lên và uống một chút.

Tàn Thi nhìn chằm chằm Lâm Thiên, cô ấy nhận ra người đàn ông này sao lại càng lúc càng bí ẩn?

Lúc này, không khí trong phòng có hơi lạ. Kurokawa Koro lập tức đứng dậy và nói với Hàn An Lôi:

“Em yêu, hôm nay anh đặc biệt mời một khách mời bí ẩn đến góp vui cho sinh nhật của em.”

“Ồ? Ai vậy?” Hàn An Lôi tỏ vẻ rất tò mò.

Những con nhà giàu có mặt cũng rất tò mò.

“Nhà thư pháp vĩ đại thời nay, Tề Nguyên Hải.” Kurokawa Koro kiêu hãnh nói.

“Tề Nguyên Hải?”

Sau khi mọi người nghe thấy cái tên này thì đều kinh ngạc.

Tề Nguyên Hải là nhân vật bậc thầy của giới thư pháp.

Mà trong giới thượng lưu có rất nhiều người có máu mặt, đại gia đều có sở thích sưu tầm. Thậm chí mấy con nhà giàu như bọn họ cũng nghe đến danh tiếng của thầy Tề Nguyên Hải.

“Nghe nói thầy Tề Nguyên Hải luôn kiêu ngạo và không chấp nhận bất cứ quyền lực gì cả. Rất khó mời được ông ấy, không ngờ anh Koro lại có thể mời được.”



“Anh Koro, không ngờ anh lại có thể mời được thầy Tề Nguyên Hải. Giỏi thật đấy!”

Mọi người lần lượt lên tiếng.

Kurokawa Koro nghe mọi người nói vậy thì mặt cười toe toét, sự u ám lúc trước cũng được quét sạch.

“Đúng vậy, tôi đặc biệt mời thầy Tề Nguyên Hải đến viết chữ mừng sinh nhật An Lôi.” Kurokawa Koro tự hào nói.

“Wow, anh yêu giỏi thật đấy.” Hàn An Lôi vui mừng nhảy cẫng lên.

Đối với Hàn An Lôi mà nói thì đây hoàn toàn là một thứ để lấy le.

Hàn An Lôi nhìn Tần Thi, mỉm cười nói: “Tần Thi, em thấy chồng chị giỏi chứ. Anh ấy mời thầy Tề Nguyên Hải đến viết chữ cho chị. Nghe nói lần trước ông em cũng muốn mời ông ấy viết chữ mà toàn bị từ chối?”

Tần Thi nghe thấy vậy, sắc mặt có hơi thay đổi.

Thành tích thư pháp của thầy Tề Nguyên Hải này rất cao, bởi thế nên con người ông ấy rất kiêu ngạo, chưa bao giờ chấp nhận quyền thế. Cho dù quyền thế có cao, có nhiều tiền đi chăng nữa thì cũng chưa chắc có thể mời được ông ấy.

Đúng là ông của Tần Thi từng mời Tề Nguyên Hải nhưng khi ông của Tần Thi nắm quyền, Tề Nguyên Hải rất không đồng tình với một số chiến lược bên ngoài, vì vậy ông ấy đã trực tiếp từ chối lời mời của ông Tần.

Bởi vì Tề Nguyên Hải có trình độ thư pháp cao và nổi tiếng nước Hoa nên nhà họ Tần cũng không dám tùy tiện làm gì ông ấy.

“Chỉ là một người làm thư pháp thôi mà. Hiếm lạ đến vậy sao?” Lâm Thiên cười khẩy.

“Một con dế chũi như anh thì biết cái gì. Đây gọi là nghệ thuật đó biết không?” Hàn An Lôi khinh thường giễu cợt.

“An Lôi, em bàn nghệ thuật với một con dế chũi thì chẳng khác nào đàn gảy tai trâu chứ? Haha.” Kurokawa Koro cười lớn.

Rất nhiều con nhà giàu ở trên bàn cũng cười theo.

Lúc này, cửa phòng riêng được mở ra. Hai người phục vụ của khách sạn đưa một ông già có mái tóc hoa râm và làn da như cây khô đi vào.

“Thầy Tề, ông đến rồi!”

Kurokawa Koro và Hàn An Lôi vội vàng tươi cười tiến đến nghênh đón.

Tề Nguyên Hải chắp hai tay sau lưng, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng chứ không hề nói nhiều, cả người vô cùng kiêu ngạo.

Tề Nguyên Hải này rất kiêu ngạo, thường coi thường mấy tên con nhà giàu này. Ông ấy chịu đến chủ yếu là vì Kurokawa Koro cho ông ấy hai chai nước thần thánh mới mời được ông ấy.

Bây giờ “Nước thần thánh” chắc chắn là bước đệm tốt hơn tiền bạc, quà tặng hiện vật!

Lúc này, những tên con nhà giàu có mặt đều đứng lên tỏ vẻ tôn trọng Tề Nguyên Hải.

Lâm Thiên thì ngồi yên ổn trên ghế, không hề có ý muốn đứng dậy. Tần Thi thấy Lâm Thiên không đứng dậy nên cô ấy cũng không đứng dậy.

Tất cả những người có mặt chỉ có hai người họ ngồi yên trên ghế.

Sau khi Tề Nguyên Hải bước vào, lập tức thấy Lâm Thiên và Tần Thi ngồi trên ghế.

“Hừ, hậu bối bây giờ đều bất lịch sự vậy sao?” Tề Nguyên Hải lạnh lùng nói.

Lâm Thiên cầm ly lên, khẽ uống một ngụm rượu ở trong ly rồi hờ hững nói: “Người già bây giờ đều cậy già mà lên mặt sao?”

“Đúng là tên thanh niên ngạo mạn, đây là bạn của cậu sao Kurokawa Koro?” Tề Nguyên Hải nhìn Kurokawa Koro.

“Đây... Nhóc con này không phải là bạn của tôi. Ông Hải đừng hiểu nhầm.” Kurokawa cười nói.

Ngay sau đó, Kurokawa Koro trợn mắt nhìn Lâm Thiên: “Nhóc con, nếu cậu ăn nói lung tung chọn giận ông Hải thì cậu không xong với tôi đâu!”

Lâm Thiên lắc đầu cười rồi uống cạn rượu trong ly.

“Ông Hải, ông đừng để ý đến đứa nhà quê không hiểu phép tắc này. Tôi đã chuẩn bị bút mực cho ông, ông viết chữ đi.” Kurokawa Koro cười nói.

Nhân viên đã chuẩn bị bàn, giấy và bút mực các thử đặt ở trong phòng ổn thỏa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv