Tên nhóc con này quả thực không xứng với Tần Thi
Trong phòng lúc này không ít người đang thầm thì bàn tán, dù cho họ cố gắng nhỏ giọng, nhưng Lâm Thiên bẩm sinh là một tu sĩ, thính giác nhạy bén hơn người thường. Toàn bộ cuộc nói chuyện của đám người đó dĩ nhiên đã lọt vào tai Lâm Thiên.
Lâm Thiên thản nhiên làm bộ không nghe thấy, cầm ly rượu trong tay đưa lên miệng thưởng thức.
Sau một hồi bàn tán về Lâm Thiên, đám người cuối cùng cũng chuyển sang chủ đề khác.
"Nghe nói tập đoàn Vân Thiên hôm nay sẽ cho ra mắt Vân Thiên, mọi người đã nghe qua chưa?" Một gã đàn ông lên tiếng.
Vấn đề của Vân Thiên hiện tại đúng thực là đề tài hấp dẫn!
"Nghe rồi, có điều giá tiền quá đắt, thực không hợp lẽ thường. Vàng 1750 tỷ, bạch kim cũng lên tới 10500 tỷ, nhưng kinh khủng hơn cả vẫn là kim cương, giá lên đến 35000 tỷ."
"Mặc dù giá đắt là thế, nhưng nghe nói vẫn có không ít người đã bắt đầu sử dụng. Nghe nói hôm nay tập đoàn Vân Thiên chỉ dựa vào việc bán nó đã kiếm được 175000 tỷ."
"Cái gì cơ? 175000 tỷ? Vân Thiên vậy mà bán được nhiều tiền như thế?"
Nghe tới con số '175000 tỷ', mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây quả thực là một con số khổng lồ, ngay cả bát đại gia tộc ở Hà Nội tổng tài sản cũng chỉ hơn 350000 tỷ. Nếu chỉ trong một ngày Vân Thiên cũng có thể bán được 175000 tỷ thì rốt cục đây là khái niệm gì chứ!
Hoàng Mao tươi cười nói thêm: "Mấy người phải biết rằng đây chỉ là giá bán ra để thu hồi vốn, 175000 tỷ này là lợi nhuận thuần. Đây mới thực là điều kinh khủng nhất!"
"Lợi hại! Lợi hại!"
"Đúng vậy, tập đoàn Vân Thiên thực sự quá lợi hại rồi!"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc tán thưởng.
"Quá mức lợi hại. Tập đoàn Vân Thiên nhờ vào việc bán nước thần tiên sau này nói không chừng có thể trở thành tập đoàn quyền lực nhất thế giới. Tôi nói là cả thế giới chứ không chỉ đơn giản là ở nước Hoa thôi đâu." Hoàng Mao thao thao bất tuyệt.
Mọi người nhao nhao gật đầu tán đồng. Loại nước thần tiên này lợi hại thế nào bọn họ đều đoán ra được, số tiền kiếm được quả là một con số đáng kinh ngạc.
"Ông Lâm chủ của tập đoàn Vân Thiên tương lai nói không chừng trở thành người giàu nhất thế giới! "
"Ông Lâm quả thực quá lợi hại rồi! "
Mọi người lại cảm thán một hồi.
Lại có một vài phụ nữ thở dài: "Nếu tôi có thể trở thành người phụ nữ của ông Lâm thì quá tốt rồi."
Tần Thi nghe xong những lời này không khỏi che miệng cười khẩy, đồng thời nháy mắt với Lâm Thiên, Lâm Thiên chỉ đành bất lực buông lỏng cánh tay.
Bọn họ không hề biết rằng ông Lâm mà họ nói đang ở ngay đây.
Đúng lúc này, Hàn An Lôi cùng với Kurokawa Koro bước vào chỗ ngồi.
"Các vị, trước tiên chúng ta hãy chúc mừng sinh nhật Yên Lôi. " Kurokawa Koro cầm lên một ly rượu.
Mọi người lúc này đều cầm ly rượu lên, đồng thanh nói: "Yên Lôi, sinh nhật vui vẻ. "
Sau khi uống hết ly rượu, mọi người ai nấy ngồi lại vị trí của mình.
"Anh Koro, nghe nói anh đã làm thẻ vàng của Vân Thiên, đúng vậy không? " Hoàng Mao tò mò hỏi.
"Đúng vậy, thẻ vàng này dùng thân phận của tôi làm ra." Kurokawa Koro nói một cách đầy tự hào.
Kurokawa Koro vừa nói vừa lấy thẻ hội viên vàng ra cho mọi người cùng xem, thẻ hội viên thực sự được làm bằng vàng.
"Oa! "
Mặt ai nấy đều hiện rõ sự ngưỡng mộ, là thành viên của Vân Thiên chắc chắn là một loại biểu tượng cho địa vị.
Những tên phú nhị đại này, cha của họ có thể mở được thẻ, nhưng bọn họ chắc chắn không thể tự mở được.
"Chút chuyện nhỏ này có là gì. Ngày mai tôi sẽ đến tập đoàn Vân Thiên để bàn bạc về việc hợp tác. " Kurokawa Koro tự hào nói.
"Anh Koro thật lợi hại! "
Mọi người đều đồng loạt giơ ngón cái tán dương.
Sau đó mọi người vừa ăn cơm uống rượu vừa khoe khoang tán dóc.
Lúc này, Kurokawa Koro đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Thiên và Tần Thi.
"Cậu nhóc, thấy cậu ngồi đây một mình cũng chán rồi, để tôi chơi cùng cậc, tránh người khác nói chúng tôi tiếp đãi khách không chu đáo." Kurokawa Koro mang ý cười nhìn Lâm Thiên.
"Ồ? Không biết anh muốn chơi thế nào?" Lâm Thiên cũng cười nhìn anh ta.
"Cứ chơi những trò đơn giản như xúc xắc chẳng hạn, ai thua... sẽ phải uống ly rượu này." Kurokawa Koro vừa nói vừa đặt ly rượu trong tay xuống bàn.
"Chỉ một ly này thôi?" Lâm Thiên cười hỏi.
"Đúng thế, có điều phải thêm vào đây một thứ." Kurokawa Koro cười nói.
Ngay sau đó.
"Khạc, phì!"
Kurokawa Koro khạc ra một ngụm đờm vào trong ly.
Chất đờm nổi lên trên mặt rượu trông rất buồn nôn.
"Ồ."
Đám phú nhị đại xung quanh sau khi chứng kiến cảnh này đều tỏ ra phấn khích bởi tiếp theo sắp có kịch hay để xem rồi.
Lâm Thiên liếc nhìn đờm nổi trong cốc, sau đó chế nhạo:
"Kurokawa Koro, xem ra lần này anh chơi lớn thật rồi, không sợ đem lửa tự thiêu mình sao?"
"Đã chơi thì phải chơi lớn một chút, nếu không không phải sẽ rất nhàm chán sao? Anh... anh không phải là không dám chơi đấy chứ? Anh sẽ không nhát gan như vậy chứ?" Kurokawa Koro chế nhạo.
"Chơi đi, chơi đi!"
Đám phú nhị đại xung quanh đều đồng thanh hô hào, dù sao xem náo nhiệt cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
Kurokawa Koro trực tiếp lấy ra xúc xắc và cốc lắc xúc xắc đặt sẵn trên bàn, chỉ chờ Lâm Thiên đồng ý.
Hàn An Lôi thấy Lâm Thiên hồi lâu không lên tiếng, lập tức chế nhạo:
"Tần Thi, bạn trai của em có phải là quá nhát gan rồi? Đến cả trò xúc xắc cũng không dám chơi? Trò chơi này có phân nửa xác suất thắng. Đừng nói rằng Koro nhà anh bắt nạt em."
Tần Thi sắc mặt thoáng thay đổi, liền đánh mắt nhanh về phía Lâm Thiên.
Tần Thi không thúc giục Lâm Thiên đồng ý chơi, bởi cô cảm thấy trò chơi này có chút gian lận.
"Ai nói tôi không dám, tôi chấp nhận lời mời của cậu!" Lâm Thiên tươi cười đáp ứng.
Trong trò chơi xúc xắc, thông thường tỷ lệ thắng của đôi bên quả thực đều là 50%.
Nhưng Lâm Thiên tuyệt đối không tin Kurokawa Koro sẽ chơi một trò mà không đảm bảo bản thân sẽ chiến thắng như vậy, nhất định phải nắm chắc phần thắng nên mới dám chơi lớn thế này.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Lâm Thiên lương thiện đến mức ấy!
Nếu tên Kurokawa Koro này cho rằng Lâm Thiên anh là quả hồng mềm dễ bắt nạt như vậy thì quả thực anh ta đã lầm to.
Nghe thấy lời đáp ứng của Lâm Thiên, đám phú nhị đại xung quanh đều đồng loạt cảm thán trong lòng, cho rằng Lâm Thiên cũng quá ngu ngốc rồi, bọn họ căn bản đều nhìn ra trong trò chơi này chắc chắc có gian lận.
"Haha, tốt lắm! Đúng là đáng mặt đàn ông!" Thấy Lâm Thiên đáp ứng, Kurokawa Koro đột nhiên cười đến vui vẻ.
Kurokawa Koro thực sự có niềm tin rằng anh ta sẽ chiến thắng, bởi vì xúc xắc anh ta lấy ra khi nãy là sản phẩm công nghệ cao, trong túi còn có điều khiển từ xa thu nhỏ, chỉ cần anh ta ấn nút tương ứng trên điều khiển từ xa, trên mặt xúc xắc sẽ là số điểm mà anh ta mong muốn.
Anh ta vốn không sợ Lâm Thiên không đồng ý, nếu Lâm Thiên dám không đồng ý, anh ta có thể tại đây trực tiếp chế nhạo Lâm Thiên nhát gan không phải nam nhân.
Mặc kệ Lâm Thiên có đồng ý hay không, chiến thắng trước Lâm Thiên lần này anh ta nhất định nằm chắc.
"Nhưng mà, không thể chỉ một mình cậu thêm nguyên liệu vào rượu, tôi cũng phải thêm vào đó một chút gì đó." Lâm Thiên cười nói.
"Tất nhiên, anh có thể thêm bất cứ thứ gì anh muốn." Kurokawa Koro nói với vẻ đầy hào khí.
Sau khi Lâm Thiên nghe được giọng điệu của Kurokawa Koro, anh càng thêm chắc chắn rằng anh ta đã nắm chắc phần thắng, nếu không sẽ không dám tự mãn đến thế.
Ngay sau đó, Lâm Thiên cầm lấy ly rượu, trực tiếp đi tới góc tường, dùng chính nước tiểu của mình làm đầy ly rượu.
"Bây giờ thì ổn rồi."
Lâm Thiên đặt ly rượu lên bàn, trên đó vẫn còn nổi lên một ít bọt.
"Oa, chơi lớn quá!"
"Chậc chậc, có điều càng thú vị hơn rồi."
Đám phú nhị đại có mặt tại bàn đều giữ vẻ mặt đón chờ xen kịch hay, đối với họ, cuộc chơi ngày càng thú vị.
"Lâm Thiên, cẩn thận có gian lận." Tần Thi kéo tay Lâm Thiên.
Cũng không biết tại sao, trong lòng Tần Thi đối với Lâm Thiên vậy mà có chút lo lắng, cô nghĩ lại một chút, hẳn là do Lâm Thiên đang giúp cô nên cô mới có những suy nghĩ như vậy.
"Nếu tôi không chơi cùng anh ta, chẳng phải tôi sẽ mất mặt với cô lắm sao?" Lâm Thiên bất lực nói.
"Không sao, vẫn còn lần khác để lấy lại thể diện, hơn nữa... nếu lần này mất mặt chẳng phải sẽ càng thêm mất mặt sao? " Tần Thi nói.
"Yên tâm đi, tôi tự có tính toán của riêng mình." Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn Kurokawa Koro.
Kurokawa Koro nhìn ly rượu có đờm của mình và nước tiểu của Lâm Thiên, sắc mặt thoáng chút thay đổi, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được nụ cười:
"Tốt lắm nhóc con, tôi thích chơi lớn như vậy, nếu sau này anh uống nước tiểu, tôi sẽ cầm điện thoại quay rồi đăng lên mạng, đến lúc đó cho tất cả mọi người đều biết đến anh. "
"Ai phải uống nó còn chưa chắc chắn mà. " Lâm Thiên cười gằn.
"Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu ngay đi, không phải chơi xong là biết ngay sao. Để tránh mọi người nói tôi gian lận, xúc xắc sẽ do anh tung. " Kurokawa Koro giả bộ hào phóng.
"Được thôi. "
Lâm Thiên cũng không khách khí, lập tức cầm cốc lên bắt đầu lắc xúc xắc.
"Ái chà chà! "
Lâm Thiên sau khi phất tay một cái, liền trực tiếp đổ ra.