Nhìn thấy bút, mực, giấy và nghiên đều đã chuẩn bị xong, Tề Nguyên Hải không do dự nữa, lập tức đi tới trước bàn.
"Nhanh lên, thầy Tề sắp viết chữ làm lưu niệm kìa!"
Tất cả mọi người đều hào hứng tụ tập quanh bàn, muốn tận mắt chứng kiến dòng chữ lưu niệm của thầy Tề.
Nhất là Hàn An Nguyệt, trông có vẻ vô cùng mừng rỡ, dù sao đó cũng là chữ lưu niệm cho ngày sinh nhật của cô ta, chỉ dựa vào điều này thôi, cũng đủ để trở thành vốn khoe khoang của cô ta sau này rồi.
Tần Thi lẩm bẩm nói: "Chẳng qua là mời được Tề Nguyên Hải đến thôi mà. Xem Hàn An Nguyệt khoái chí chưa kìa, còn khoe khoang với mình nữa."
Rõ ràng là Tần Thi không được vui cho lắm.
Tại đó.
Tề Nguyên Hải cầm cây bút lông, bắt đầu viết lên tờ giấy xuyến trước mặt.
Chỉ thấy Tề Nguyên Hải ngoáy bút như rồng bay phượng múa, chẳng bao lâu đã viết xong.
Trên tờ giấy xuyến là dòng chữ "Chúc Hàn An Nguyệt sinh nhật vui vẻ", sau đó ghi ngày tháng ở phía dưới bên phải.
Sau khi Tề Nguyên Hải viết xong, ông ta lấy con dấu cá nhân của mình ra và đóng dấu lên bức thư pháp này.
“Cô Hàn An Nguyệt, xin được tặng cho cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ.” Tề Nguyên Hải ôn tồn nói.
“Cảm ơn ông Tề! Cảm ơn ông Tề!” Hàn An Nguyệt vui vẻ gật đầu.
“Thư pháp của ông Tề lưu loát chắc nịch, như rồng uốn lượn, quả không hổ danh đại sư!” Kurokawa Koro giơ ngón tay cái lên.
"Đúng vậy, thư pháp của ông Tề thật tuyệt diệu."
"Ông Tề chính là Vương Hi Chi đương thời."
Mọi người xung quanh đều khen ngợi và tâng bốc.
Ngay cả một số cậu ấm cô chiêu không hiểu gì về thư pháp, thì vẫn biết nói ra những lời xu nịnh, cứ hùa theo là được.
Tề Nguyên Hải đã chán ngấy khi nghe những lời tán dương này nên vẻ mặt dửng dưng, tâm trạng cũng không thay đổi chút nào.
Đúng lúc này, một giọng nói khác biệt đột nhiên vang lên.
"Đây là thư pháp của một nhà thư pháp đại tài sao? Trông rất bình thường thôi mà!"
Giọng nói này có vẻ lạc lõng giữa những lời ca tụng của đám đông, và nghe ra thật khắc nghiệt!
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn xung quanh, và đập vào mắt họ.
Chính là Lâm Thiên!
Lúc này, Lâm Thiên đang ngồi vắt chéo chân trên ghế, trong tay cầm một ly rượu ngoại, nhàn nhã thảnh thơi.
"Ha ha, thật nực cười, cậu nói thư pháp của thầy Tề rất bình thường? Cậu biết thư pháp hay sao mà dám phát ngôn bừa bãi ở đây." Kurokawa Koro bật cười.
Hàn An Nguyệt che miệng cười: "Anh yêu ơi, anh ta chỉ là một thằng nhà quê, làm sao có thể hiểu được thư pháp? Em sợ là qua con mắt của anh ta thì ngay đến thư pháp của Vương Hi Chi cũng chỉ xoành xĩnh mà thôi."
"Đúng vậy, thằng ranh này dám nói thư pháp của thầy Tề bình thường. Thật là nực cười."
Đám cậu ấm cô chiêu xung quanh phá lên cười.
Trong mắt họ, như thể có một con vịt con xấu xí trong bầy thiên nga, và Lâm Thiên là con vịt con xấu xí không biết gì về nghệ thuật ấy.
Hàn An Nguyệt lại nhìn Tần Thi, nói với giọng quái gở:
"Chị Tần Thi, bạn trai của chị quê quá đi mất. Không biết gì về nghệ thuật mà còn nói xằng nói bậy. Chị đưa anh ta ra ngoài không sợ mất sao? Hơn nữa, em thật sự không hiểu sao gu thẩm mỹ của chị thấp đến mức kiếm cả một gã nhà quê làm bạn trai thế?”
Sau khi Tần Thi nghe xong, sắc mặt của cô ấy trông không được tốt, hiển nhiên cô ấy cũng cảm thấy rất xấu hổ.
"Lâm Thiên!"
Tần Thi dùng cùi chỏ huých Lâm Thiên, ra hiệu cho Lâm Thiên đừng nói nữa.
Mặc dù Tần Thi ngứa mắt với Hàn An Nguyệt và Kurokawa Koro, nhưng cô ấy phải thừa nhận rằng thư pháp của Tề Nguyên Hải thực sự rất tuyệt.
Vì vậy Tần Thi không hiểu sao Lâm Thiên đột nhiên nói thư pháp của ông Tề rất bình thường, Tần Thi cảm thấy chuyện này thật đáng xấu hổ.
Lâm Thiên cười nói: "Tôi chỉ nói thật thôi. Thư pháp của người được gọi là bậc thầy như ông Tề đây quả thực rất bình thường, có lẽ còn không bằng thư pháp của tôi."
"Cái gì? Anh ta nói thư pháp của thầy Tề kém hơn anh ta? Haha."
"Thằng nhóc này uống quá chén rồi phải không?"
Đám đông lại phá lên cười, như thể họ vừa nghe thấy một chuyện hài.
"Tần Thi, sao bạn trai của chị chém gió căng thế? Anh ta nói thư pháp của thầy Tề kém hơn anh ta cơ đấy. Đúng là buồn cười chết mất!" Hàn An Nguyệt che miệng cười.
Tề Nguyên Hải lắc đầu cười khẩy sau khi nghe những lời của Lâm Thiên:
"Thanh niên bây giờ kiêu căng thật, còn dám nói thư pháp của lão đây không bằng một đứa trẻ ranh sao? Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời."
"Lâm Thiên, anh đừng nói nữa!"
Tần Thi che mặt liên tục huých cùi chỏ vào Lâm Thiên, ra hiệu cho Lâm Thiên đừng nói nữa, dù sao thì chém gió thành bão như vậy thật xấu hổ, nhất là ngay trước mặt Hàn An Nguyệt, lại càng khiến cho Tần Thi cảm thấy khó chịu.
Tần Thi không thể hiểu được tại sao Lâm Thiên lại huênh hoang như vậy, không hợp với thân phận và tính cách của Lâm Thiên chút nào.
Mặc dù cô ấy cảm thấy đôi khi Lâm Thiên là một người thô lỗ và táo tợn, nhưng cô ấy chưa bao giờ cho rằng Lâm Thiên là một kẻ khoác lác.
Lúc này Kurokawa Koro mới cười bảo: "Cậu nhóc, cậu đã nói thư pháp của cậu tốt hơn ông Tề, vậy thì cậu thể hiện đi, để cho chúng tôi xem thư pháp của cậu cao đến đâu, đúng không nào?"
"Đúng, đúng! Đề nghị của anh Koro quá hay."
"Viết đi nào! Viết đi nào!"
Mọi người đồng loạt nhao nhao lên.
“Tại sao tôi phải thể hiện?” Lâm Thiên cười mỉa mai.
"Cậu cứ nói là không dám đi cho rồi. Không có khả năng mà cứ nói thánh nói tướng lên. Đến là tức cười!" Kurokawa Koro cười khinh bỉ, buông lời chế nhạo.
“Thôi được rồi, nếu tôi không ra tay, lại bị coi là kẻ khoác lác thật.” Lâm Thiên đặt ly rượu xuống, chậm rãi đứng lên.
“Oa, làm thật kìa, bồi bàn, mau thu dọn đi cho nhà thư pháp vĩ đại chuẩn bị thể hiện trình độ thư pháp nào!” Kurokawa Koro lớn tiếng cười nói.
Ngay khi Kurokawa Koro thốt ra những lời này, mọi người có mặt lại phá lên cười.
Mọi người có thể hiểu Kurokawa Koro đang chế nhạo Lâm Thiên.
Ngay cả Tề Nguyên Hải cũng chắp tay sau lưng, cười nói: "Tôi muốn xem anh chàng ăn to nói lớn này có thể viết được trò trống gì."
“Lâm Thiên, anh làm gì thế, anh không định làm thật đấy chứ?” Tần Thi nắm lấy tay áo Lâm Thiên, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Cô tưởng tôi đang nói đùa à?” Lâm Thiên cười đáp.
"Nhưng... anh có biết gì về thư pháp đâu? Cho dù có biết một chút cũng không thể giỏi hơn Tề Nguyên Hải được, nếu viết kém sẽ chỉ bị người ta chê cười hơn nữa, chỉ làm chúng ta thêm bẽ mặt thôi.” Tần Thi cuống lên.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ lấy lại thể diện cho cô.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên đi thẳng tới trước bàn.
Tần Thi tuy lo lắng, nhưng Lâm Thiên đã đi qua đó rồi, cô ấy còn có thể làm gì được? Cô ấy chỉ có thể sốt sắng đi theo để xem chuyện gì xảy ra.
Chữ lưu niệm Tề Nguyên Hải viết tặng Hàn An Nguyệt đã được bồi bàn cất đi cẩn thận, trên bàn trải một tờ giấy xuyến mới tinh.
Lâm Thiên bước tới bàn cầm bút lông lên.
Khi còn là một đứa trẻ, đích thực có một khoảng thời gian Lâm Thiên đã học viết thư pháp.
"Chàng trai, tư thế cầm bút của cậu còn không đạt tiêu chuẩn. Cậu là người mới bắt đầu sao?" Tề Nguyên Hải cười.
"Ha ha, tên nhóc này còn không biết cách cầm bút mà dám nói mình giỏi hơn cả thầy Tề. Thật là buồn cười." Kurokawa Koro bật cười.
“Chị Tần Thi, chắc bạn trai chị sắp làm trò cười cho thiên hạ rồi.” Hàn An Nguyệt che miệng cười.
Tần Thi đang đứng bên cạnh, sa sầm mặt xuống khi nghe điều này.
Tại đó.
Lâm Thiên không nói nhiều, chỉ cầm bút lên viết.
Lâm Thiên viết rất chậm, không giống như nét bút của Tề Nguyên Hải.
Một lúc sau, Lâm Thiên chậm rãi đặt bút lông trong tay xuống, trên tờ giấy xuyến viết hai chữ "Tần Thi".
"Ha ha, cậu nhóc, trình độ này mà còn dám nói thư pháp của cậu hơn cả thầy Tề? Đây rõ ràng là thứ rác rưởi mà dám gọi là thư pháp sao? Tôi buồn cười chết đi mất, ha ha!" Kurokawa Koro cười ha hả.
"Phụt, đây là học sinh tiểu học viết chữ đúng không? Thế này mà cũng dám viết ra, không biết xấu hổ sao?" Hàn An Nguyệt chế nhạo.
Đám cậu ấm cô chiêu xung quanh, nhìn chằm chằm vào dòng chữ Lâm Thiên viết, đều phá lên cười hoặc thốt ra những lời châm biếm.
Bỗng chốc, Lâm Thiên biến thành trò cười của họ.
Tần Thi cũng xấu hổ và bất lực, vốn dĩ cô ấy mong đợi Lâm Thiên sẽ tạo ra phép lạ, nhưng nhìn chữ mà Lâm Thiên viết, cô thật sự không thể hiện được có gì ghê gớm.
"Đây... đây đúng là một kiệt tác!"
Một tiếng trầm trồ đột nhiên vang lên.
Nghe thấy thế, mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Lọt vào mắt họ là bậc thầy thư pháp Tề Nguyên Hải.
Lúc này, Tề Nguyên Hải đang nhìn chằm chằm vào hai chữ mà Lâm Thiên viết với vẻ hoài nghi, nét mặt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
"Ha ha, tuyệt vời! Thật là tuyệt vời!" Tề Nguyên Hải bật cười, bất ngờ và hân hoan như một đứa trẻ.
Sau khi thấy phản ứng của Tề Nguyên Hải, Kurokawa Koro, Hàn An Nguyệt và những người khác đều sững sờ.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?