Trước thái độ chẳng mấy sợ sệt của Lưu Nhiên, Ôn Tề Minh nổi lên nghi hoặc. Chẳng nhẽ y đã sớm phát hiện ra chuyện trúng độc rồi giải trừ trước? Nhưng rõ ràng phản ứng mới nãy của y cũng đủ chứng minh y chưa phát giác ra.
Cố Thẩm Vân cầm châm thử độc tiến lại gần Lưu Nhiên, còn mở miệng nói: “Đắc tội rồi.”
Nhìn mũi châm dần dần thu hẹp khoảng cách, ai nấy đều căng thẳng đến độ: nếu như bỗng nhiên có người hét toáng lên thì họ sẽ đứng tim mà chết. Lưu Mục Chính chầm chậm nuốt xuống nước bọt, ra vẻ bình tĩnh. Lão kín đáo trao đổi ánh mắt với Lý Sa Tử, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận lại cái nhìn gấp rút.
Ôn Tề Minh phát hiện ống tay áo luôn luôn buông thõng của Lưu Nhiên khẽ động đậy, hai mắt hắn mở lớn, vội vã hét lên: “Cẩn thận!”
Chỉ thấy Lưu Nhiên xuất ra một đồ vật kì quái chưa từng thấy qua, y vung tay chém ngang trước ngực người gần y nhất - Cố Thâm Vân. Theo bản năng, Cố thượng thư lùi về phía sau, song thứ vũ khí ấy của Lưu Nhiên vẫn kịp quẹt đầu qua giáp cứng của ông, tạo ra tia lửa bắt với dây dẫn, phát ra tiếng xì xì cùng khói trắng.
“Hộ giá!” Ôn Tề Minh phi thân tới tên lính canh gần nhất mà cướp kiếm.
Vì hôm nay là đại hôn trọng đại, theo quy định thì hắn không được phép mang trong mình đao kiếm.
Thống Lĩnh Quân tràn ra tứ phía, đứng thành vòng tròn hộ Ôn đế cùng Lý hoàng hậu ở bên trong. Mìn trên tay Lưu Nhiên vẫn đang cháy, dây dẫn dần ngắn lại, và hiện tại cũng chẳng ai có thể kịp ngăn cản y ném nó về phía ngai vàng kia.
Ôn Tề Minh lao tới liền bị Lưu Mục Chính cản lại, dù lão già này không phải đối thủ của hắn. Song, với tình thế trước mắt thì chậm trễ một khắc cũng đủ để thay đổi một triều đại.
‘Vút!’
Kẻ nào đó đã bắn tiễn, không ai phát giác, không ai cản lại, nó hướng thẳng đến “tân nương”. Lúc Lưu Nhiên phát hiện ra nguy hiểm thì đã quá muộn, tên nhọn cứ thế xuyên thủng cổ tay y.
‘Phập!’
Đau nhức cùng tê dại truyền đến dữ dội khiến y không chế trụ được mà buông mìn trong tay ra. Mìn rơi xuống nền đá cẩm thạch trải lụa đỏ cũng là lúc dây dẫn cháy hết. Tiếng nổ vang trời, người dưới đài cũng không khỏi nhũn gối vì mặt đất khẽ rung chuyển. Khói bụi mịt mờ, mùi hắc của lưu huỳnh nồng nặc trong không trung, Ôn Tề Minh nheo mắt thẳng chân đá Lưu Mục Chính đi, nhanh chóng tiếm kìm thân ảnh của Lưu Nhiên.
Chợt có người hô lớn.
“Giang Minh Nguyệt!!”
“Là Giang Minh Nguyệt!!”
Tất nhiên, khoảnh khắc Ôn Tề Minh nghe được cái tên này thì hắn chẳng còn tâm trí để ý xem Lưu Nhiên ở đâu nữa. Ôn Tề Minh lập tức quay đầu, trong mắt hắn chiếm trọn con người ấy, dù dáng vẻ tiều tuỵ nhưng sống lưng vẫn như cũ thẳng tắp.
Trên tay Giang Ninh vẫn còn giữ nguyên cây cung, quần áo máu me loang lổ do khảo hình chưa kịp đổi, đầu tóc rối bời cùng khoé môi khô khốc, chứng tỏ hắn mới chỉ vừa mới tỉnh lại sau hôn mê. Tỉnh lại liền lập tức tới, sau đó cứu giá kịp thời.
Ôn Tề Minh bỗng muốn khóc, nhưng hậu tri hậu giác, hắn chỉ biết cười khổ một tiếng.
“Xem ra Ôn thái tử cũng không thành thật lắm, chẳng phải Giang Minh Nguyệt vẫn còn lù lù ở kia sao?”
“Đó là giọng Lưu Bích Nam, y còn sống!”
“Ở đâu? Mau tìm!”
Giang Ninh khẽ nhíu mi, tiếp tục lấy mũi tiễn thứ hai bắn đi. Tên xuyên màn khói đục, nhắm thẳng lên cột cao. Ôn Tề Minh cũng phát hiện ra vị trí ấy, lao đi theo sau mũi tiễn.
Song, bàn về tránh né thì Lưu Nhiên rất giỏi, y dễ dàng chặn được tên của Giang Ninh, sau đó tiếp tục dùng khinh công chơi trò vờn bắt với Ôn Tề Minh.
Cuối cùng vẫn vòng trở về đài, trước mặt Ôn Triều Khanh cùng Lý Sa Tử. Bây giờ trên mặt Ôn đế không còn che giấu thần sắc nữa, rõ ràng ông ta đang tức giận. Đúng, tức giận vì không ngờ Lưu phủ sẽ ra tay với mình, càng tức giận bởi vì Lý Sa Tử - người con gái ông yêu nhất lại bắt tay với những kẻ muốn lấy mạng ông.
Lý Sa Tử sống với Ôn Triều Khanh từng ấy năm, nàng rất hiểu con người này. Sự thất vọng ấy là thật sự, ánh mắt kiềm chế cuồng nộ lên nàng cũng là thật sự. Ấy vậy mà... Ôn Triều Khanh vẫn lấy thân mình che chắn cho nàng phía trước. Lúc Lưu Bích Nam ném ám khí tới, Ôn Triều Khanh bất chấp mà bảo hộ nàng, giây phút ấy Lý Sa Tử ngẩn người.
Rõ ràng ông ta biết nàng lợi dụng, rõ ràng ông ta biết nàng chỉ có nghĩa chứ không có tình, song, Lý Sa Tử nàng vẫn lừa được chân tâm.
Lưu Nhiên đứng giữa vòng vây, thần sắc cực kỳ mang ý khiêu khích. Thống Lĩnh Quân bao vây lấy y, không còn đường thoát.
“Lưu Bích Nam, bây giờ ngươi vẫn muốn nói Vĩnh An phủ là phản đồ đáng chết sao?” Ôn Tề Minh chĩa kiếm về phía y.
Y cười khẩy, nhàn nhạt nói: “Đâu phải một mình ta nói, đến cả thánh thượng và hoàng hậu cũng đồng tình kia mà.”
“Đó là bị ngươi che mắt!”
“Ha, che mắt? Một chuyện ai cũng nhìn ra lỗ hổng như thế mà có thể che mắt hai vị đây sao? Vậy Ôn thái tử hãy nói cho ta biết đây là thứ gì? Không phải, Ôn hôn quân mới đúng, ngươi rất quen thuộc với thứ này phải không?”
Lưu Nhiên móc ra một mảnh lệnh bài đúc bằng vàng hình con hổ, đó là lệnh bài Thống Lĩnh Quân chỉ có hoàng đế mới có quyền chạm vào. Kiếp trước hắn cầm mảnh lệnh phù này mở ra một màn mưa máu gió tanh.
“Quân thấy lệnh bài như thấy đế, các ngươi còn muốn chĩa kiếm vào ‘đế’ sao?” Lưu Nhiên cao giọng với binh lính, đúng như y đoán, bọn họ đã nhìn nhau đầy do dự.
Chu Cửu Tiễn đỡ Cố Thâm Vân mình đầy thương tích đứng một bên không khỏi trố mắt mà nhìn: “Sao y lại có Thống Lĩnh phù? Chuyện này tuyệt đối không thể nào... Trừ phi...”
“Còn trừ phi cái gì nữa?” Lưu Nhiên cười, “Cái này do đích thân Lý hoàng hậu đưa cho ta nha.”
Toàn đài rơi vào tĩnh lặng, bắt đầu hiểu ra vì sao Vĩnh An phủ năm lần bảy lượt thuận lợi bị dồn vào đường chết.
“Lệnh bài trong tay ta, kẻ nào dám kháng lệnh? Ta ra lệnh cho các ngươi, Đại Thịnh từ hôm nay đổi chủ, Ôn thị tận diệt. Kẻ nào giết được Giang Minh Nguyệt và Ôn Triều Khanh, trọng thưởng!”
Lòng quân dễ lung lay, huống chi thời thế thay đổi, Ôn thị thất thế thật rồi.
Lưỡi gươm mũi giáo dần dần di chuyển, bắt đầu hướng về phía chủ cũ. Ôn Tề Minh nhìn toàn bộ khung cảnh trước mắt, sát khí dần trở nên nồng nặc.
“Ám Bộ!”
Tiếng Giang Minh Nguyệt vang lên như sợi dây cứu mạng cho Ôn thị lúc này, hắn nói: “Vĩnh An nghe lệnh, giết sạch phản loạn, bảo hộ thánh thượng cùng thái tử!”
Theo lý mà nói thì Giang Ninh không có quyền ra lệnh cho Ám Bộ, nhưng lời vừa dứt, từ đâu xuất hiện biết bao thân ảnh. Bọn họ đều bị vu oan mà lùng giết, săn đuổi, lần này không ngần ngại trở về cũng là vì vị thiếu chủ Vĩnh An này.
Bọn họ công nhận hắn, không cần đến chủ tử thực sự - Giang Triết Viễn kia.
Giang Ninh nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt khoá chặt lên người Lưu Nhiên, hắn hô lớn, phát động cuộc chiến.
“Sát!”