Ôn Triều Khanh không biểu lộ bất cứ thái độ gì, chỉ ôn tồn hỏi nhi tử của mình: “Kiểm tra bằng cách nào?”
Lưu Nhiên có chút nằm ngoài dự đoán đối với hành động này của Ôn đế, chẳng phải Lý hoàng hậu đã đảm bảo với y rằng đã nắm gọn tên hoàng đế ngu ngốc này trong lòng bàn tay sao?
Mặt khác, Lý Sa Tư cũng hết sức ngỡ ngàng. Nàng kín đáo níu lấy ống tay áo của Ôn Triều Khanh, khe khẽ nhíu mày. Nàng vẫn luôn cho là Ôn đế yêu mình nhất trên thế gian, so với Ôn Tề Minh còn nhỉnh hơn chút đỉnh. Đến ngay cả chuyện diệt đi Vĩnh An phủ mà ông ta đã không kháng cự lại nàng, bây giờ lại nghiễm nhiên đi nghe Ôn Tề Minh chất vấn!?
Lý Sa Tử tưởng mình hiểu rõ về người này nhưng bây giờ nàng mới chợt nhận ra: người ngồi trên ngai vàng hiện tại đã trải qua cuộc chiến tranh giành vương vị đẫm máu, ông ta là kẻ chiến thắng, là một kẻ thâm sâu khó lường.
Ôn Triều Khanh chẳng mảy may quan tâm đến vẻ mặt của Lý hoàng hậu, chỉ chuyên chú đợi Ôn Tề Minh nói ra.
“Phụ hoàng, rất đơn giản thôi, đó là đối chiếu.”
Ôn Tề Minh ra lệnh cho thuộc hạ lôi kẻ máu me be bét kia lên trên đài, hắn muốn cho Ôn đế thấy rõ.
“Hình xăm của Ám Bộ còn được coi là cửa ải cuối cùng để một người có thể gia nhập lực lượng này. Nói vậy là vì chúng không đơn thuần tạo nên bởi lạc ấn, cho nên vết bỏng hoàn hảo trên tay kẻ kia chỉ là đồ giả che mắt những người không biết, còn đối với người biết thì lại hoá thành trò cười.”
Chu Cửu Tiễn hơi nghếch đầu lên trên, tỏ ý chưa nhìn rõ: “Điện hạ, bất đồng ở điểm nào? Sao ta nhìn mãi mà không ra.”
“Chu tướng quân nhìn kỹ một chút hình xăm của Ám Bộ này. Viền bên ngoài của nó không phải là sẹo bỏng.”
“Là sẹo do khoét thịt tạo thành!” Chu Cửu Tiễn vỗ bàn, như hận không thể hét lên cho toàn bộ bách tính dưới đài nghe thấy.
Ôn Tề Minh gật đầu: “Chính xác. Mỗi một Ám Bộ đều trải qua nỗi đau bị đao rạch tay, tạo thành khuôn trước, sau đó mới dùng lạc ấn đè lên trên. Vậy nên một Ám Bộ thật sự sẽ không chỉ có hình xăm sẹo bỏng, mà còn có cả vết tích của đao kiếm nữa.”
“Vậy kẻ kia thật sự là giả mạo ư?”
“Lưu thị chủ mưu?”
“Ta đã nói rồi, Lưu Mục Chính là một con hồ ly tinh!”
“Bọn chúng rắp tâm hại Vĩnh An để thâu tóm quyền hành trong tay thánh thượng!”
Lưu Nhiên chầm chậm tiến lên, như cũ nhẹ nhàng.
“Thánh thượng, thái tử điện hạ, thứ cho thần nói thẳng. Cho dù kẻ kia là giả nhưng không thể cứ thế quy chụp lên đầu Lưu thị được. Thần cho rằng có kẻ đang cố ý dàn xếp để vu khống phủ Tổng đốc Đông. Như thái tử đã nói, những tiểu tiết quan trọng như thế chỉ có một hai người biết, cũng có thể chính những người biết này lại lợi dụng điểm đó để chạy tội.”
Cuối cùng vẫn là vòng về Giang Ninh, Ôn Tề Minh nghiến răng nghiến lợi, móng tay giấu dưới ống áo đã đâm cả vào da thịt.
“Ta còn chưa nói xong đâu, Lưu Nhiên, huynh cứ từ từ đã.”
Ôn Tề Minh lại vòng về nhìn Ôn đế, khoan thai nói: “Mấy ngày trước nhi thần đã cải trang thành người của đám ghê tởm bằng cách xăm hình rắn chín đầu lên tay, cũng nhờ thế mà có thể dụ được chủ tướng xuất hiện.”
Dưới đài như bùng nổ, người cho rằng là Lưu Nhiên, người vẫn nửa tin nửa ngờ. Lý Sa Tử mím môi, trong lòng bồn chồn lên.
“Con không nhìn rõ mặt hắn?” Ôn Triều Khanh hỏi.
Ôn Tề Minh lắc đầu: “Phàm là kẻ làm chuyện khuất tất tất sẽ không để lộ bản mặt của mình ra. Nhưng nhi thần hôm đó đã đánh với y một trận, mặc dù cuối cùng vẫn để y nhân cơ hội chạy thoát nhưng ta đã kịp lưu lại một vết thương không nhỏ trên má người này.”
Hắn nghiêng đầu cười, nhìn thẳng vào Lưu Nhiên.
“Thật trùng hợp, vừa vặn chỗ Lưu Nhị công tử bị thương.”
Lưu Mục Chính phất tay áo không đồng ý, lão ta cho rằng đây không phải là chứng cứ đủ thuyết phục.
Ôn Tề Minh chắp tay ra phía sau, bắt đầu cười ác lên, hắn nói: “Đối phó với một tên sâu mọt thì không thể dùng quân tử mà tiếp đãi được. Ta đã bôi một ít độc Tán Hoa lên lưỡi đao hôm đó, không chết được nhưng cũng mất cả nửa năm để tẩy được hết loại độc này ra khỏi máu.”
“Cây ngay không sợ chết đứng, Lưu Nhị công tử muốn nghiệm độc hay không?”
Đến lúc này Lưu Mục Chính mới dần hết tự tin, lão ta đánh mắt sang phía nhi tử của mình hòng xem y có cách giải quyết nào hay không.
Lưu Nhiên rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, y tự trách mình quá chủ quan. Độc Tán Hoa không phải kịch độc nhưng rất khó trị, song cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cơ thể, cho nên y chẳng mảy may phát giác ra lưỡi đao hôm đó của Ôn Tề Minh có vấn đề.
Bây giờ đồng ý nghiệm độc thì chắc chắn mũi kim sẽ có phản ứng, còn nếu từ chối thì chẳng khác nào chột dạ, giấu đầu hở đuôi. Lưu Nhiên đưa tay lên che miệng giả vờ ho hắng, thực chất miệng lại lẩm bẩm một vài câu chóng vánh.
“Hệ thống, cứu nguy.”
Tiếng nói vang lên, dường như chỉ mỗi mình Lưu Nhiên nghe được.
“Người chơi, ta đã sớm nhắc ngươi đi kiểm tra một chút, giờ thì hay rồi, cốt truyện hoàn toàn sụp đổ, không cứu vãn được nữa đâu.”
Lưu Nhiên dùng ánh mắt rét băng nhìn Ôn Tề Minh, gằn giọng đề xuất.
“Nếu như không thể hoàn thành kịch bản lấy hắn thì đổi cái mới đi.”
“Ồ, ngươi có cao kiến gì sao?”
“Kịch bản nam phản diện giết chết nam chính, sau đó tiêu sái phong vị, thế nào?”
Hệ thống thở dài một tiếng rõ rệt: “Cũng chẳng còn đường lui a. Cứ quyết định như vậy đi.”
Lưu Nhiên rốt cuộc cũng “ho” xong, y gật đầu với Ôn Tề Minh: “Kiểm tra đi.”
Ôn Tề Minh bất ngờ, chẳng nhẽ Lưu Nhiên đã tìm ra cách giải độc gì rồi hay sao? Sao y có thể tự tin như thế. Mặc dù trong lòng có chút loạn nhưng ngoài mặt hắn vẫn không biểu hiện ra.
“Được, Cố thượng thư, mời.”
Có một chuyện Ôn Tề Minh không biết, đó chính là Lưu Nhiên không chỉ là người trọng sinh bình thường giống như hắn. Y là “người chơi”, đến từ một thế giới tân tiến và hiện đại gấp trăm lần thế giới của hắn.