“Sát!”
Hệ thống nhìn cục diện trước mắt thì không khỏi lo lắng thay cho Lưu Nhiên. Nó bắt đầu gấp rút giục giã y.
“Có kế hoạch gì thì triển khai mau, chết tới nơi rồi.”
Lưu Nhiên liếc nhìn Lý Sa Tử, nói với hệ thống: “Chẳng phải cửa sinh nằm trên người bà ta hay sao?”
“Còn Lưu Mục Chính và Lưu phủ thì sao? Ngươi tính bỏ mặc bọn họ?”
“Như thế thì đã sao? Nếu không phải ta dây vào ngươi thì tất cả Lưu phủ hay cả thế giới này đều vô quan hệ với ta.”
Hệ thống chỉ cho hắn một ánh mắt thở dài: “Kiếp này còn đen hơn cả kiếp trước, ta cũng không biết vì sao nam chính có thể trọng sinh. Cứ theo ngươi nói đi, bảo toàn mạng sống mới quan trọng.”
Lưu Nhiên cười gằn, vẻ mặt vô cùng khắc nghiệt. Tại sao cứ phải vào lúc quan trọng nhất thì Giang Ninh xuất hiện và phá huỷ tất cả? Đời này đời trước đều như nhau, vào khoảnh khắc y tưởng mình có thể thoát khỏi nơi quái quỷ này thì đều rơi vào kết cục luân hồi luẩn quẩn.
Y chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ hận ai trong thế giới này, cho đến khi gặp Giang Minh Nguyệt.
Lưu Mục Chính đánh đến thở dốc, lão cố rút về gần phía nhi tử của mình.
“Con mau nghĩ cách gì đi chứ?”
Lưu Nhiên vứt cho Lưu Mục Chính mấy quả mìn tự chế, ý muốn ông ta ném xuống.
“Nhưng quân Lưu gia vẫn còn ở đó!”
“Ông tiếc mạng mình hay mạng của đám chó trung thành đó? Với cả phần lớn là Thống Lĩnh Quân, Lưu gia móc đâu ra nhiều như vậy?”
Bị hỏi thế, Lưu Mục Chính ngẩn người ra. Nhưng cũng chẳng quá lâu sau đã lấy lại tinh thần mà châm ngòi nổ. Lưu Nhiên ra hiệu cho Lý Sa Tử, nàng ta đứng trong vòng bảo vệ của Ám Bộ thấy được ý đồ của đối phương thì không khỏi tức giận.
Y muốn nàng phối hợp bị bắt làm con tin để uy hiếp!?
Nhưng thấy ánh mắt của Lưu Nhiên không đùa, Lý Sa Tử vẫn cắn răng ngầm đồng ý.
Ôn Tề Minh đánh tới, đẩy lùi Lưu Nhiên về phía xa, gằn giọng cảnh cáo y.
“Ngươi nên từ bỏ ý định ấy đi.”
“Quả nhiên A Minh vẫn là hiểu ta.”
“Im đi, ta đã tin tưởng huynh.”
Ôn Tề Minh đỏ bừng hốc mắt nói ra câu ấy.
“Ta đã tin huynh suốt từng ấy năm.”
Ban đầu là ngỡ ngàng, sau đó là căm phẫn. Ôn Tề Minh cảm giác mình như một trò đùa, như một tên hề bị số mệnh ác ý trêu đùa.
“Ta đã tin huynh suốt từng ấy năm.”
Giọng hắn hạ hẳn xuống, không còn không dám tin, không còn giận dữ căm phẫn, hắn lặp lại câu nói ấy với ngữ điệu bình thản. Ôn Tề Minh triệt để thất vọng.
‘Suốt từng ấy năm’ rốt cuộc dài bao nhiêu? Mười mấy năm? Hay vẫn là cả hai đời? Lưu Bích Nam, người hắn tin tưởng nhất, trân trọng nhất, kính yêu nhất cuối cùng nói với hắn rằng tất cả đều là tính toán của riêng y.
Y hại chết phụ mẫu của hắn, hắn lại cho rằng đó là Giang Ninh, hận Giang Ninh hơn một đời.
Y châm ngòi cho Tây Vực và Đại Thịnh giao tranh, trai cò đánh nhau, trong tối làm ngư ông đắc lợi. Dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán, hắn vẫn là đi hận Giang Ninh.
Y giả vờ cứu hắn từ thây sơn biển máu, giả vờ đau lòng cho hắn, vì hắn mà căm giận Giang Ninh, hắn lúc đó lại cảm thấy bản thân mình quá may mắn mới gặp được y.
Y chết rồi, hắn không còn biết thế nào mạng sống vô giá nữa, cứ thế như Tu La đánh vào Kính Thiên, giết chết Giang Ninh.
Sau đó, còn rất nhiều chuyện điên cuồng sau đó nữa, Ôn Tề Minh rốt cuộc mờ mịt không rõ tại sao lại biến thành như vậy. Hắn cảm thấy không đáng cho mình, cảm thấy hắn thật sự đã thua, thua rất đau đớn và thảm bại.
“Lưu Nhiên, dừng lại đi. Quay đầu là bờ.”
Lưu Nhiên không ngần ngại chĩa kiếm nghênh chiến với Ôn Tề Minh, y nói: “Chỗ nào ta đứng thì đó là bờ, nơi nào ta đi qua, nơi nào ta chưa tới thì đều là vực thẳm mà thôi. Ôn Tề Minh, ngươi đừng tự cho mình hiểu biết hết đi. Thật ra ngươi chẳng biết cái thá gì hết, ngươi đúng là một trò cười.”
Ôn Tề Minh cười tự giễu, hắn giễu chính bản thân mình. Hắn không dám khẳng định tình cảm của mình đối với Lưu Nhiên là tình yêu hay là tình thân, nhưng hắn rõ ràng, hắn đủ chân thành. Nhưng tấm chân thành ấy của hắn cứ thế bị quăng xuống nền đất dơ bẩn, vận mệnh tuỳ ý lật giở, người người tuỳ ý giẫm đạp đến nát vụn.
Hắn nhận ra rất lâu rồi mình chưa một lần cười vui vẻ, rất lâu rồi nhưng vẫn không ngừng suy tính, cố cải biến tất cả.
Lưỡi kiếm va chạm với nhau, Ôn Tề Minh động lên sát tâm. Lưu Nhiên bị hắn chém rách vai, máu tươi túa ra đau đớn tê dại. Y lùi lại liên tục nhưng mũi kiếm của Ôn Tề Minh vẫn không hề buông tha.
Đột nhiên, có kẻ nào đó tự dưng xuất hiện đánh lệch đường kiếm của hắn, đỡ lấy Lưu Nhiên.
“Hệ thống?”
Hệ thống vì cứu người chơi của chính mình đành hiện thân, nhưng nhìn độ mờ ảo của hắn thì xem ra không cầm cự được trong dạng này quá lâu.
Ôn Tề Minh không rõ trên người Lưu Nhiên tàng trữ bao nhiêu bí mật, bao nhiêu kỳ quái nữa. Kẻ này là ai? Tại sao từ nãy đến giờ, cho đến tận khi hắn chặn kiếm mà Ôn Tề Minh cũng không nhận ra sự hiện diện ấy?
“Ngươi điên rồi, làm như vậy rất có hại cho sự hồi phục của ngươi!” Lưu Nhiên túm lấy áo hệ thống, thúc giục hắn trở về như cũ.
“Cũng không lâu, giúp ngươi là trách nhiệm của ta mà.”
Hệ thống có sức mạnh không hề tầm thường, hắn có thể bẻ lệch thời không, thay đổi cốt truyện, cho nên chỉ là đám Ám Bộ không được nhớ mặt đặt tên, hệ thống phẩy tay một cái, luồng sức mạnh to lớn ấy trực tiếp giết chết chục người. Kẻ có võ công cao cường như Ôn Tề Minh cũng bị đẩy lùi ra xa, miệng thổ huyết.
Giang Ninh trợn tròn mắt chứng kiến thứ sức mạnh không thuộc về thế giới của mình. Hệ thống nhìn thẳng về phía Giang Ninh, đồng tử đỏ ngầu như máu không hề che giấu sát ý với hắn.
Hệ thống lại triển khai sức mạnh, công kích toàn bộ nhằm vào Giang Ninh mà đi.
“A Ninh!!” Ôn Tề Minh gào lên, điên cuồng lao tới nhưng hắn đã chịu nội thương quá mức nghiêm trọng, chạy chưa được mấy bước đã khuỵu xuống hộc máu.
Giang Ninh chỉ kịp đưa kiếm lên chắn trước người mình, nhưng thứ sức mạnh ấy đã vượt xa sự kiểm soát của thế giới này. Kiếm trực tiếp gãy vụn, đánh văng Giang Ninh xa trăm thước. Thất khiếu đổ máu, Giang Ninh cố kìm nén cơn đau gãy xương lồng ngực đem lại.
Mắt thấy hệ thống còn muốn tiếp tục ra tay, Lưu Nhiên liền cản lại.
“Ngươi muốn chết theo Giang Minh Nguyệt sao? Mau đi.”
Hệ thống nhìn Lưu Nhiên một chút rồi quyết định nghe theo y. Hắn đánh tan Ám Bộ đang bảo vệ Ôn Đế cùng Lý Hậu, đối chưởng với Ôn Triều Khanh.
Tất nhiên Ôn Triều Khanh không phải đối thủ của hắn, không ai ở đây có thể. Một cánh tay của Ôn Triều Khanh cứ thế bị phế đi. Hệ thống túm lấy cả hai người Ôn Đế và Lý Sa Tử đi, tay còn lại đỡ Lưu Nhiên. Lưu Mục Chính cũng dựa vào hệ thống mà bình an vô sự.
“Chào nhé, Ôn Tề Minh.”
Bọn chúng đi rồi, để lại một bãi chiến trường hoang tàn. Chu Cửu Tiễn đỡ vết thương mạn sườn của mình, hét lớn: “Còn ngây ra đó làm gì, mau gọi người cứu thái tử!”
Hôm nay là hỉ sự, không ai mang giáp hay vũ khí vào cả, người nào người nấy thương tích lởm chởm, thương vong vô số.
Ôn Tề Minh tập tễnh từng bước từng bước lại gần Giang Ninh, cẩn thận nâng hắn dậy, muốn nói gì đó nhưng máu tươi lại ộc ra thay cho lời.
Giang Ninh còn chật vật hơn thế, hắn chỉ còn sức vỗ nhẹ lên mu bàn tay Ôn Tề Minh để trấn an đối phương, sau đó hoàn toàn lịm đi, máu chảy không ngừng.