Chu Cửu Tiễn không phải dạng nhất thời hồ đồ, hắn có nguyên do cùng mục đích của mình. Tuy hắn không thân thiết gì với Vĩnh An phủ, quan hệ với Giang Triết Viễn chỉ là tướng lĩnh phục vụ triều đình, với Giang Minh Nguyệt thì càng chỉ là biết sơ sơ vậy thôi, nhưng hắn cũng có niềm tin vào một nơi sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản lại Đại Thịnh.
Bạch Chấn cũng đứng lên, kính cẩn cúi đầu: “Mong thái tử điện hạ hãy nói ra sự thật.”
Ôn Tề Minh trong bộ hỷ phục rườm rà vô thức mỉm cười. Hắn mặc kệ sự ngăn cản của Lý Sa Tử mà trút bỏ áo dát vàng bên ngoài. Áo rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Lưu Nhiên yên lặng liếc nhìn.
Mục Dụ công công thấy tình hình càng ngày càng bất lợi, chỉ đành mở miệng hướng về Ôn Tề Minh: “Thái tử điện hạ, nếu không tiếp tục thì sẽ bỏ qua giờ lành cử hành đại hôn. Giả dụ như Lưu Nhị công tử thật sự có tội thì không sao, nhỡ đâu ngài ấy vô tội thì chuyện này tính làm sao đây?”
“Không phải cũng đã lỡ rồi sao? Bây giờ bảo ta tiếp tục thì còn gượng gạo hơn rất nhiều.” Ôn Tề Minh nhìn lão ta bằng ánh mắt sắc bén, hắn thật sự muốn cắt đứt lưỡi của người này.
“Các vị, trước khi Chương Hàm chết đã nói cho ta một bí mật vô cùng quan trọng. Nhưng lời nói của hắn lúc đó không có gì chứng thực, ta không dám hồ đồ tự kết luận. Nay mọi xác thực đã có.”
Lý Sa Tử đập ghế đứng dậy, cảnh cáo nhi tử của mình: “Ôn Thịnh Đế, ngươi lại chỉ vì cái tên Giang Minh Nguyệt kia mà sẵn sàng bịa chuyện!?”
Quan viên xì xào lên, ai mà không biết vị Giang công tử này đối với Ôn thái tử có bao nhiêu quan trọng.
Lưu Mục Chính cũng nhân cơ hội dẫn dắt đám đông: “Phải, ai mà không biết thái tử và tên phản đồ đó có tư tình! Ta không tin Giang Minh Nguyệt đã chết, khéo có khi đã được thái tử bí mật đưa đi rồi!”
Nhiều người phía dưới cũng ủng hộ Lưu gia, bọn họ đều cho rằng tất cả mọi chuyện đã được Ôn Tề Minh sắp đặt.
Ôn Tề Minh không nóng vội, bình tĩnh bắt đầu nói: “Các người biết vì sao Chương Hàm tự sát hay không? Trước khi chết hắn đã vừa khóc vừa nói cho ta, cầu xin ta có thể thay hắn cắn trả Nhung Vương một nhát.”
“Ồ, điện hạ có thể nói rõ hơn được không?” Chu Cửu Tiễn nhếch méo cười khiêu khích đám quan lại đứng đối diện mình.
“Chương Hàm trời sinh ốm yếu bệnh tật, mẫu thân hắn cũng chỉ là nữ tỳ bé nhỏ, hắn không quyền không thế, không được yêu thương sủng ái. Số mệnh của hắn đã định sẵn làm một quân cờ trong tay Nhung Vương. Thật ra căn bản Nhung Quốc không có đủ tự tin để dẫn quân đánh Đại Thịnh chúng ta, nhất là cách trở giữa hai quốc gia là cả một dòng Nguyệt Hà chảy xiết.”
“Cho tới khi có một kẻ xuất thân từ Thịnh Quốc đến đề xuất bắt tay với Nhung Vương.”
“Ai? Là ai vậy?”
“Kẻ này tay rất dài, có thể thâu tóm đến cả những phủ trụ cột của Thịnh Quốc.” Ôn Tề Minh liếc nhìn Lý Sa Tử, tiếp tục nói, “Kẻ này xui Nhung Vương cử Chương Hàm làm con tin, trên đường hộ tống sẽ sắp xếp ám sát hắn, đổ vấy tội lên người đảm nhiệm nhiệm vụ ấy - Giang Minh Nguyệt. Còn nếu ám sát thất bại thì Chương Hàm phải tự kết liễu cuộc đời mình. Nếu không mẫu thân hắn ở quê nhà sẽ chết rất thảm. Tất cả vì một cái cớ thích đáng để Nhung Quốc tiến quân khai chiến.”
“Trong trận đánh ấy, ta đã đánh tráo kế hoạch của Giang Minh Nguyệt, hắc y nhân đó tới lấy trận địa giả, hắn cũng không phát giác ra mà đưa nguyên si cho Nhung Vương. Nhung Vương ngu dốt tin tưởng, dẫn đến thua thảm hại dưới tay Thịnh Quốc chúng ta.”
Ôn Tề Minh lại nhớ về kiếp trước, khi hắn mê muội không biết chuyện gì đang xảy ra, cứ thế tin tưởng tuyệt đối vào Chu Cửu Tiễn. Chu tướng quân cũng không ngờ được trận địa của mình bại lộ, lần đầu tiên nếm trải mùi vị thất bại, lại còn từ một đất nước nhỏ bé. Tuy hắn có thể đem nửa số quân Nhung Quốc giết chết nhưng sức người không thể địch lại được số đông, Chu Cửu Tiễn từ từ khoanh chân ngồi xuống, chết nhưng vẫn hiên ngang, thẳng sống lưng trước quân thù.
“Và... kẻ này có một kí hiệu nhận biết rất đặc biệt. Hắn có một hình xăm con rắn chín đầu trên tay.”
Lưu Mục Chính che chở cho Lưu Nhiên ở phía sau, tức giận chất vấn Ôn Tề Minh: “Vậy thái tử điện hạ mau nói cho ta biết, mấy tên Ám Bộ đến cứu Giang Minh Nguyệt đi lại là thế nào?”
“Ám Bộ? Thứ cho Chu mỗ ngu dốt, Ám Bộ là cái gì? Theo ta biết thì lực lượng chính thức của Đại Thịnh ta không có nơi nào có tên này cả.”
Đến đây, Lưu Mục Chính biết mình nói hớ, vội vã bào chữa: “Ta nhìn thấy hình xăm lạ mắt trên người chúng, cho nên đã phái người điều tra! Không lẽ Chu tướng không biết hôm đó ta bị hạ độc sao? Ta đương nhiên có quyền thám thính! Một hồi lại ra kết quả bọn chúng là người Vĩnh An, bảo ta hết hiềm nghi sao được đây?”
Ôn Tề Minh trào phúng nhìn Lưu Mục Chính, âm thầm phán xét. Lưu Nhiên là một kẻ rất thông minh, vậy tại sao cha hắn lại ngu đến mức này?
“Mau quay đầu lại nhìn nhi tử của mình một chút đi Lưu Mục Chính, xem sắc mặt y đang khó coi đến độ nào. Ta hỏi ông, lúc ông trúng độc máu me tuôn ra như suối, bất tỉnh nhân sự, không biết trời trăng gì nữa thì những kẻ trùm mặt đó mới tới, sao ông nhìn thấy hay vậy?”
“Ta không tin một lão già mắt kém đang bị độc hành hạ lại có thể nhìn rõ một vết xăm chỉ thoáng lộ ra trong tích tắc.”
“Như vậy...” Tích Quân dưới đài nói to, “Chỉ có hai khả năng, một là lúc đó Lưu tổng đốc đây không trúng độc nặng tới vậy, hai là ông đã biết sẵn có những kẻ như thế tới đem Giang Minh Nguyệt đi.”
Ôn Tề Minh gật đầu: “Hơn nữa, nếu như ông có thể điều tra ra được đội quân ‘không tồn tại’ này của Ôn thị từ một hình xăm nhạt nhoà thì việc làm giả nó cũng không khó gì.”
Hắn phất tay một cái, Cố Thâm Vân hiểu ý, ra hiệu bảo người của mình mang “đồ” lên.
Hình Bộ Ty dẫn lên sân rồng một kẻ tóc tai rối bời, người loang lổ vết thương. Lưu Nhiên mở to mắt vì không ngờ tới.
“Các vị, đây là kẻ ta đã bắt sống được trong lúc đó. Đừng hiểu lầm những vết thương trên người hắn là do ta tra tấn, tất cả đều là hậu quả của những vụ thủ tiêu bịt đầu mối của tên bán nước thật sự. Y ra tay cũng rất tàn nhẫn, ta và Cố thượng thư phải chật vật lắm mới cứu được gã này từ Diêm Vương về.”
Ôn Tề Minh lại tiếp tục vỗ tay hai cái, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một người ăn vận kín mít, chỉ để lộ đôi mắt bên cạnh hắn.
“Thánh thượng, điện hạ.”
“Ám Bộ là lực lượng ngầm của Ôn thị, ta cũng không muốn công khai, nhưng ta không thể để họ bị đổ vấy tội phản bội lên đầu được. Hãy cùng xem xem rốt cuộc tên dưới đài kia có phải Ám Bộ thật sự hay không.”
Lần đầu tiên Ôn Tề Minh thấy Lưu Nhiên lộ ra biểu hiện lúng túng. Hắn bất giác thấy khoan khoái lên.