Nữ quỷ nhìn bộ dáng Chu Hạc Minh che mặt y như cha mẹ chết, ánh mắt có chút thay đổi: “Ông đây là biểu cảm gì? Ông là không muốn giúp tôi sao?”
“Không có không có!” Chu Hạc Minh bị dọa đến lập tức bỏ tay xuống, cơ mà nhìn bộ nữ quỷ thẳng tắp quỳ trên đất, trong lúc nhất thời lại có chút ngũ vị tạp trần, cuộc đời lần đầu tiên gặp quỷ liền nhìn thấy quỷ quỳ xuống cho người xem, ông đây là may mắn hay là bất hạnh nha!
Bị Chu Hạc Minh thẳng tăm tắp mà nhìn chằm chằm, nữ quỷ lại không vừa ý, cô ta giơ tay lên che đi chỗ mình bị nhổ trọc, ánh mắt nguy hiểm nhìn ông ấy: “Nhìn cái gì mà nhìn? Lại nhìn nữa liền móc mắt ông xuống!”
Những lời này người khác nói Chu Hạc Minh chả sợ, nhưng mà từ miệng nữ quỷ nói ra thì Chu Hạc Minh thật là có chút run run. Liếc mắt nhìn móng tay dài của nữ quỷ, Chu Hạc Minh lại co chính mình lại sau lưng Phạm Vô Cữu, cố gắng giả vờ như mình không tồn tại.
Lý Tiểu Tiểu thấy nữ quỷ còn muốn không thuận theo không buông tha, đưa tay chọc một phát ở trên ót cô ta: “Cô được rồi đó, cô cũng như vầy rồi ai muốn có duyên phận với cô nha! Cô có cái gì cần bọn tôi hỗ trợ mau mau nói, giờ đã sắp 1 giờ khuya rồi, sáng mai 8 giờ rưỡi bọn tôi phải mở họp kịch bản, nhanh nhanh xử lý xong chuyện của cô rồi bọn tôi còn phải về đi ngủ đó!”
“Đúng đúng đúng!” Chu Hạc Minh sau lưng Phạm Vô Cữu liên tục gật đầu phụ họa: “Tiểu Tiểu nói rất đúng.”
Phạm Vô Cữu không nói gì, chỉ là nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn nữ quỷ một cái, lắc xích sắt trong tay một chút. Nữ quỷ lập tức yên tĩnh, hai tay ngoan ngoãn phủ lên đầu gối thành thành thật thật mà nói: “Tôi tên Lý Ảnh Phỉ, nếu mà không có chết thì hôm nay vừa lúc là sinh nhật 28 tuổi của tôi. Câu chuyện tình yêu của tôi không có gì đặc biệt, là cái loại cẩu huyết nhất lại cũ rích nhất kia. Tôi cũng không nói tỉ mỉ, nói ngắn gọn lại là tự tôi ngu xuẩn yêu phải đồ đàn ông cặn bã, ở cùng nhau 2 năm đến sắp đàm hôn luận gả rồi, nhưng lúc này đây gã ta lại ôm lên đùi con gái của lão tổng công ty gã, muốn đá tôi đi bám cành cao. Thật ra thì gặp phải loại chuyện này thì chia tay cho vào sổ đen là phương pháp xử lý tốt nhất, nhưng tôi lúc đó quá là tức với lại có chút luyến tiếc, lừa gã ta nói tôi mang thai, cũng nói với gã ta là sẽ nói cho cô bạch phú mỹ mà gã ta theo đuổi kia, lúc đó gã ta lẳng lặng nhìn tôi nửa phút, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy tôi, nói không muốn chia tay, gã muốn giữ lại con của bọn tôi.”
Lý Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, sờ sờ da gà nổi trên cánh tay: “Gã đó sẽ không sinh ra ý nghĩ muốn gϊếŧ cô trong nửa phút thời gian ngắn ngủi đó chứ.”
“Ha ha ha……” Trên mặt Lý Ảnh Phỉ lộ ra biểu cảm hối hận: “Gã đó là một kẻ vì mục tiêu không từ thủ đoạn, lúc tôi yêu phải gã đó vẫn luôn cảm thấy đây là một ưu điểm, cảm thấy là biểu hiện của có lòng tiến tới. Nhưng không ngờ được thằng đó thế mà có thể không từ thủ đoạn đến loại tình trạng này, quả thực là táng tận lương tâm.”
Hít sâu một hơi, Lý Ảnh Phỉ tiếp tục nói: “Gã nói gã yêu tôi, chỉ là nhất thời bị cô gái làm đầu u mê, tôi đã mang thai rồi, vậy tất nhiên phải kết hôn sinh đứa nhỏ ra. Tuy tôi bị chuyển biến đột nhiên của gã làm cho chả hiểu ra sao, nhưng càng có nhiều hơn chính là có chút chột dạ vì chính mình lừa gã mang thai, nghĩ làm sao để lừa dối qua cửa. Thật ra thì lúc đó tôi nên cảnh giác, lấy tính cách bình thường của gã ta mà nói thì chắc chắn phải đích thân dẫn tôi đi bệnh viện kiểm tra mới tin tưởng, nhưng gã ta ngay cả nhắc cũng không nhắc tới, còn dẫn tôi đi xem hôn lễ xem áo cưới xem khách sạn, phảng phất như thực sự dự tính muốn trù bị hôn lễ vậy. Tôi lúc đó cũng chỉ là nghĩ bọn tôi đều trẻ tuổi, kết hôn rồi chắc chắn cũng mang thai rất nhanh, cho nên cũng thả lỏng tâm tình chuẩn bị hôn lễ với gã ta. Cứ vậy mà qua hơn một tháng, gã bỗng nhiên đề nghị muốn đi ra ngoài nghỉ phép, bồi thường thua thiệt với tôi trước đó, còn nói là đã đặt khách sạn xong xuôi rồi, là một phòng đặc biệt đắt tiền.”
Chu Hạc Minh từ sau bả vai Phạm Vô Cữu vươn đầu ra, khóc chít chít hỏi: “Chính là cái phòng này sao?”
“Đúng vậy!” Lý Ảnh Phỉ nhìn chung quanh phòng khách một vòng: “Lúc đó tôi rất kinh ngạc vì gã ta đặt cái phòng đắt tiền như vầy, dù sao thì tiền lương của hai bọn tôi cũng không xem là nhiều, phòng như vầy ở một buổi tối cũng sắp phải nửa tháng tiền lương của tôi. Nhưng gã ta nói là vì làm cho tôi vui vẻ, để tôi đừng có lo vấn đề tiền, tiếp đó gã gọi phục vụ phòng khách đưa cơm tây và rượu vang đỏ tới……”
Lý Ảnh Phỉ cười nhạo một tiếng: “Trong nháy mắt kia quả thật là làm tôi cảm động mười phần, tôi ăn một miếng bít tết, uống ba ly rượu đỏ, chờ ăn cơm xong rồi tôi cảm thấy đầu mê mê choáng choáng, gã ta đỡ tôi lên sofa, lúc đó tôi đã ngay cả động cũng không động được, lúc mơ mơ màng màng cảm giác được gã tròng vào cái gì đó ở phía dưới cho tôi, chờ sau khi tôi chết rồi mới biết được, gã ta lót miếng cách nướƈ ŧıểυ cho tôi, còn mặc tã dành cho người trưởng thành cho tôi.”
“Đệt! Hắn đây là lo lúc cô gần chết không khống chế được sao?” Lý Tiểu Tiểu bị kinh đến mắt to tròn: “Gã chuẩn bị cũng đủ đầy đủ hết nha!”
“Lúc đó đầu tôi mê mê choáng choáng, thân thể cũng không động được, cũng chẳng có cách nào để suy xét gã ta muốn làm gì, ngay vào lúc tôi muốn ngủ đó, hai tay gắt gao đè chặt lại chỗ miệng mũi tôi. Một khắc kia tôi thanh tỉnh, tôi đưa tay lên muốn đẩy gã, nhưng dùng hết toàn bộ khí lực cũng chỉ là nắm lấy một chút trên cổ tay gã ta, tiếp đó liền rơi vào tối tăm vô tận.”
Bên trong một mảnh an tĩnh, Chu Hạc Minh nghe mà đầy mặt không đành lòng, Lý Ảnh Phỉ sâu kín mà thở dài: “Chờ lúc tôi tỉnh lại thì đã rời khỏi trong thân thể, tôi nhìn gã mở valy lớn ra, thì ra trong đó trừ bỏ một bộ quần áo cùng kiểu với tôi ra gì cũng chẳng có.”
Lý Ảnh Phỉ cười nhạo một tiếng, trên mặt tràn đầy đùa cợt: “Mấy người biết gã ta đã cố gắng vì lần mưu sát này cỡ nào không? Gã thế mà trong vòng một tháng này học xong hóa trang bắt chước, càng là luyện thành kỹ năng khó khăn cong chân đi đường. Áo và váy mà hôm đó tôi mặc đều là gã ta đưa, giày đế bằng, váy kiểu làn váy to rộng, hết thảy những cái này đều là hắn ta chuẩn bị vì chế tạo ra chứng cứ hắn không ở hiện trường. Tôi tận mắt thấy gã ta hóa trang giống tôi chừng bảy tám phần, mặc vào quần áo giống như đúc với tôi, đội mũ lên, sau đó nhét thi thể tôi vào valy, trước mặt máy theo dõi rời khỏi khách sạn.”
Lý Tiểu Tiểu nghe mà trợn mắt há hốc mồm: “Tố chất tâm lý này cũng thật tốt quá đi! Vậy gã ta chôn cô ở đâu?”
“Vị trí cái khách sạn này lệch, rời khỏi khách sạn cách đó không xa có mảnh rừng cây cùng nhà xưởng bỏ hoang không có camera, trong nhà máy có mười mấy chiếc xe báo hỏng. Gã trước hết là sửa tốt một chiếc xe báo hỏng, dùng xe lôi kéo thi thể tôi một đường đi trên mấy con đường nhỏ không có máy theo dõi về quê, vào rạng sáng 3 giờ thì chạy xe về quê gã, lấy valy chứa thi thể tôi tròng lên bốn cục sắt to lớn cho chìm vào hồ nước sâu ở quê nhà gã.”
Chu Hạc Minh nghe mà đều đã quên sợ hãi, đi ra từ phía sau Phạm Vô Cữu bắt đầu phân tích tình tiết vụ án: “Tuy gã ta đục nước béo cò ngụy trang cô đi ra ngoài, nhưng mà cô mất tích thì cảnh sát chắc chắn phải tra theo dõi gã ta ra vào khách sạn nha, này đây vừa tra không phải gã sẽ lòi sao?”
“Gã ta ngay cả hóa trang cũng nghĩ tới, sẽ không nghĩ tới chuyện này được sao?” Lý Ảnh Phỉ cười khổ một tiếng: “Lúc tôi đến khách sạn liền thấy trên cửa dán bảng thông báo nói giữa trưa hôm sau từ 12 giờ đến 2 giờ ngắt điện để kiểm tra sửa chữa mạch điện. Bởi vì bọn tôi là đặt phòng ba ngày, người phục vụ còn cố ý nhắc nhở bọn tôi, hỏi bọn tôi có muốn đổi một khách sạn khác để ở không? Gã ta tất nhiên là cự tuyệt, nói mất điện 2 tiếng không có ảnh hưởng gì. Sau khi gã ta dìm tôi xuống hồ thì xử lý váy của gã, tẩy trang thay quần áo chạy xe về lại nhà xưởng, cứ mãi đợi đến khi khách sạn kiểm tra sửa chữa mới vọt vào cửa sau để tiện cho công nhân ra vào mà trực tiếp vào khu vực cầu thang, thông qua thang lầu trở về phòng, bởi vì mất điện nên tất cả máy theo dõi đều không xài được, ai cũng không biết được gã ta từng ra ngoài trong khoảng thời gian này.”
Chu Hạc Minh không cam lòng nói: “Nhưng cô mất tích thì gã ta chắc chắn là kẻ hiềm nghi đầu tiên, cảnh sát điều tra gã ta chắc chắn cũng sẽ điều tra khách sạn, trong nhà xưởng bỏ hoang kia kiểu gì cũng sẽ có chút dấu vết đi?”
“Sau khi gã ta trở lại phòng khách thì xử lý ly rượu hạ thuốc, miếng lót cách nướƈ ŧıểυ cùng tã giấy đều cùng nhau chìm xuống hồ với tôi, trên sofa một chút dấu vết cũng không có. Về phần bên ngoài……” Lý Ảnh Phỉ cười khổ: “Cái hôm sau khi tôi chết đã xuống một trận mưa to, chờ sau khi cảnh sát nhận được tin báo cảnh sát tôi mất tích thì dấu vết bên ngoài sớm đã bị nước mưa cuốn trôi sạch sẽ.”
Trong mắt Lý Ảnh Phỉ lộ ra thần sắc oán hận: “Vì gϊếŧ tôi gã ta thật là từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cái gì cũng tính đến.”
Lý Tiểu Tiểu một lời khó nói hết nói: “Cô nói nếu gã đàn ông này đem cái cỗ tàn nhẫn này, cỗ quyết đoán với cái loại khôn khéo ấy đặt trên chính sự thì có phải đã sớm làm giàu hay không? Thế mà lại không đi đường ngay mà đem thủ đoạn đặt trên gϊếŧ hại bạn gái cũ rồi cưới bạch phú mỹ, cô bạch phú mỹ kia là mù hả, lại coi trọng loại đàn ông này?” Dừng một chút, Lý Tiểu Tiểu tức giận mà liếc nhìn Lý Ảnh Phỉ một cái: “Cô cũng mù, cô cũng biết gã ta là đồ đàn ông cặn bã bắt cá hai tay rồi, cho cô cơ hội nhảy khỏi hố lửa mà cô cũng không nắm chắc, thiên hạ đàn ông hai chân rất khó tìm hả? Sao cứ giữ thứ rác rưởi luyến tiếc buông tay.”
“Là tôi chấp mê bất ngộ, ba năm này tôi lúc nào cũng là đang hối hận, nhưng hối hận có ích gì, mạng của tôi không còn, hung thủ còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.” Lý Ảnh Phỉ sâu kín mà thở dài, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi: “Các cô có thể giúp tôi không?”
“Giúp giúp giúp, chắc chắn giúp!” Lý Tiểu Tiểu ghét bỏ mà quăng cho cô ta một tờ khăn giấy: “Trước hết lau máu trên mặt cô đi, hơn nửa đêm nhìn mà dọa người, không biết còn cho là nháo quỷ đâu.”
Chu Hạc Minh: “………………”
Cô gái này gan rất lớn, tim còn lớn hơn nữa!
“Hồ nước mà gã đàn ông cặn bã kia ném thi thể ở đâu?” Phạm Vô Cữu, người duy nhất không bị cảm xúc của nữ quỷ ảnh hưởng, bình tĩnh hỏi: “Hồi nữa cô dẫn tôi đi một chuyến.”
Lý Ảnh Phỉ lắc lắc đầu: “Lúc tôi vừa mới chết còn có thể rời khỏi khách sạn này, theo gã ta một đường nhìn thấy toàn bộ quá trình ném thi thể. Nhưng sau khi trở lại khách sạn thì chẳng hiểu vì sao tôi lại bị nhốt ở đây, trừ bỏ căn phòng này tôi chỗ nào cũng không đi được.”
Vừa nghe câu này, mặt Chu Hạc Minh lại trắng: “Tôi muốn đổi phòng!”
“Sao ông lại như vậy chứ?” Lý Ảnh Phỉ trắng mắt liếc Chu Hạc Minh một cái: “Ta đều đã quen thuộc như vậy, tôi còn có thể hại ông à!”
“Tôi đây cũng sợ hãi!” Chu Hạc Minh khóc chít chít nói: “Tôi sợ vừa mở mắt bị cô dọa chết.”
Phạm Vô Cữu đưa thẻ phòng mình ra ra cho Chu Hạc Minh: “Ông đến phòng tôi ở.”
“Vậy còn cậu?” Chu Hạc Minh hơi xấu hổ vì đưa cái hố lửa này đẩy cho người khác, nghĩ nghĩ, nói: “Không thì tối nay tôi đi phòng cậu chịu một đêm, mai để khách sạn đổi một cái phòng cho là xong.”
Phạm Vô Cữu: “Tối nay tôi dẫn cô ta đi xem hồ nước chôn xác, ông đi ngủ là được!”
Chu Hạc Minh nhìn nhìn nữ quỷ: “Không phải cô ta nói cô ta không rời khỏi nơi này được sao?”
“Đó là không gặp được tôi.” Phạm Vô Cữu xách Lý Ảnh Phỉ từ trên đất lên, vỗ trên lưng cô ta: “Nếu cô ta gặp được tôi thì đã sớm đi ra ngoài.”
Chu Hạc Minh trơ mắt mà nhìn Lý Ảnh Phỉ bị Phạm Vô Cữu một vỗ đánh cho từ cửa sổ đi ra ngoài, ngay cả tiếng hét thảm cũng chưa kịp ré lên đã liền biến mất vô tung vô ảnh.
Nhìn Phạm Vô Cữu một mặt lạnh nhạt, Chu Hạc Minh đặc biệt muốn vọt tới nhà Vương đạo cho ổng một cái ôm thật to, nếu không phải ổng đề cử Phạm Vô Cữu, nói không chừng tối nay chính mình sẽ chết ở đây.
Vài phút sau, Lý Ảnh Phỉ mặt đầy máu lại lần nữa xuất hiện tại cửa sổ, u oán nhìn Phạm Vô Cữu: “Đa tạ đại nhân, tôi đúng thật có thể đi ra ngoài. Có điều, lần sau lúc đại nhân động thủ có thể nhẹ chút không? Một vỗ này của anh làm tôi thiếu chút nữa bị anh vỗ cho hồn phi phách tán á!”
“À, ngại quá.” Phạm Vô Cữu nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đánh ác quỷ đánh quen rồi, quên khống chế lực đạo, chờ lần sau ta nhất định nhẹ chút.”
Lý Ảnh Phỉ: “………………”
Tui cám ơn anh nha! Vụ này hổng cần lần sau!