“Tiền? Tiền gì? Lúc này rồi nói tiền cái gì hả? Cứu mạng quan trọng hơn á!”
Chu Hạc Minh bám riết không tha, giãy dụa muốn tiếp tục nhào đến trên người Phạm Vô Cữu, lăn lộn đến cả dây lưng áo khoác tắm cũng mở ra. Phạm Vô Cữu nhìn thịt thà béo mỡ trắng bóng trước mắt mà có chút cay mắt câm nín quay đầu đi, sắc mặt thoạt nhìn càng khó coi thêm.
Đang lúc Chu Hạc Minh quỷ khóc sói gào đó, cửa phòng cách vách mở ra, Lý Tiểu Tiểu tò mò vươn đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy tạo hình của hai người họ thì nháy mắt liền tái mặt rồi, ba bước cũng thành hai bước chạy tới, cởi giày rồi đá bay đi, một tay giật cho Chu Hạc Minh đang giãy dụa muốn nhào lên người Phạm Vô Cữu té ngã xuống.
“Đạo diễn Chu ông đang làm cái gì?” Lý Tiểu Tiểu đẩy Chu Hạc Minh rồi thì chắn trước mặt Phạm Vô Cữu, chống eo lời lẽ chính đáng nói: “Diễn viên của công ty bọn tôi chỉ nhận nhận diễn không nhận những nghiệp vụ khác, cũng không chấp nhận quy tắc ngầm, ông như vầy bộ phim này bọn tôi không đóng nữa!”
“Gì mà quy tắc ngầm hả, cô nghĩ nhiều quá!” Chu Hạc Minh chật vật mà đứng dậy chỉ một cái về phía cửa phòng phía sau mình, vừa khéo nhìn thấy một bóng người màu đỏ chợt lóe qua, dọa cho ông lập tức cũng nhảy ra đằng sau Lý Tiểu Tiểu, 1m85 mà tự hận không thể đem chính mình co thành con tôm: “Tôi tìm cậu ấy là vì trong phòng tôi nháo quỷ!”
“À, nháo quỷ à!” Lý Tiểu Tiểu xấu hổ mà gãi gãi đầu, cười gượng hỏi Phạm Vô Cữu: “Là nháo quỷ sao?”
Phạm Vô Cữu gật gật đầu: “Trong phòng ông ấy quả thật có oan khí của quỷ.”
“Cô xem tôi không lừa cô chứ!” Chu Hạc Minh ấm ức đến muốn khóc: “Tôi nhưng là một đạo diễn chính trực, các người nghĩ tôi thành người thế nào!”
“Chủ yếu là tư thế vừa nãy của hai người rất làm người ta hiểu lầm……” Lý Tiểu Tiểu nhìn đến bộ dáng quần áo nửa mở ra của Chu Hạc Minh, có chút xấu hổ mà né mặt đi: “Đạo diễn, ông có thể thắt lại áo khoác tắm trước không.”
Lúc này Chu Hạc Minh mới nhận ra áo khoác tắm của mình toàn bộ khai hỏa, ngay cả quần cộc màu đỏ bên trong cũng nhìn không sót gì mà bại lộ ra, liền vội vàng bao bọc lại áo khoác tắm, nhanh nhẹn thắt cái nút.
Lý Tiểu Tiểu nương lúc này nhặt lấy giày bị chính mình đá rớt xỏ lại vào chân, duỗi cổ nhìn vào trong căn phòng nháo quỷ một chút, nhưng thiệt ra lại không phát hiện thứ gì khác thường hết.
“Thiệt có quỷ sao? Sao tôi không thấy!”
“Thiệt sự có!” Chu Hạc Minh khóa lại đằng sau Phạm Vô Cữu, vẻ mặt cầu xin mà tự thuật lại chuyện đã trải qua: “Lúc tôi tắm xong đi ra thì phát hiện cửa sổ phòng khách mở ra, gió vù vù lùa vào trong, tôi liền đi qua đóng cửa sổ lại, lúc xoay người trở lại thì phát hiện kịch bản của tôi bị gió thổi mở ra, tên của kịch bản một tập trong đó biến thành màu đỏ, còn lộ ra một cỗ mùi máu tươi.”
Lý Tiểu Tiểu như suy tư gì đó: “Không nghĩ tới đây còn là một nữ quỷ yêu xem chuyện xưa, chắc chắn là sau khi chết rất là tịch mịch.”
Chu Hạc Minh đều hỏng mất: “Mặc kệ có phải là yêu xem chuyện xưa hay không, đó rốt cuộc cũng là quỷ á. Vừa nãy tôi nhìn thoáng qua trong phòng, còn phát hiện một cái bóng màu đỏ chợt lóe qua, chắc chắn chính là nữ quỷ kia. Các cô cậu có phương pháp gì mời cô ta đi không, tôi thiệt sự sợ hãi á!”
“Thật ra thì quỷ cũng không phải đều là hại người, có con cũng rất đáng yêu.” Lý Tiểu Tiểu không để tâm an ủi mấy câu, quay đầu chỉa ngón trỏ lên gõ ngực Phạm Vô Cữu hai cái: “Nếu ông ấy sợ hãi thì anh đi nhìn thử giúp ông ấy đi, đây là sở trường của anh.”
Phạm Vô Cữu gật gật đầu, đi về phía trong phòng nghỉ, Lý Tiểu Tiểu theo sát phía sau. Chu Hạc Minh lòng có sợ hãi đối với nữ quỷ trong phòng, cơ mà thấy hai người họ đều đi vào, chỉ có mình ông đứng trong hành lang mờ tối, lập tức cảm thấy trong lòng càng hoảng, thậm chí là nghĩ cũng không dám nghĩ, vội vàng chạy vào phòng theo.
Ngay vào nháy mắt ông bước vào cửa phòng ở đằng sau đó, chỉ nghe phịch một tiếng, phòng đóng cửa lại. Chu Hạc Minh lập tức xoay người đi ấn tay nắm cửa, nhưng mà dù có chơi thế nào cũng không chút sứt mẻ, cái cửa này đã hoàn toàn mở không ra.
Nói cách khác, ba người bọn họ đều bị vây lại trong gian phòng này.
Lông tơ Chu Hạc Minh đều dựng thẳng lên, ba bước thành hai bước nhảy đến phía sau Phạm Vô Cữu, nói năng lộn xộn chỉ vào cửa, miệng thì nói: “Cửa phòng mở không ra, chúng ta bị nữ quỷ nhốt ở bên trong rồi.”
Phạm Vô Cữu nhìn thoáng qua về phía cửa, vừa muốn nói chuyện thì bỗng một thanh âm vang lên truyền đến, cửa sổ bị đóng chặt lại một lần nữa mở ra. Rèm cửa sổ bay múa trong gió lạnh, bên ngoài một mảnh tối đen, ngay cả một chút ánh sáng cũng không nhìn thấy.
Lý Tiểu Tiểu đi đến cửa sổ nhìn nhìn, như có suy tư gật gật đầu, Chu Hạc Minh thấy thế thì không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Cô phát hiện chỗ dị thường gì sao?”
“Ừ.” Lý Tiểu Tiểu chỉ chỉ ngoài cửa sổ nói: “Ông nhìn vị trí của cái khách sạn này quá trật, phương tiện cũng cũ kỹ, trách không được kinh tế làm ăn đình trệ.”
Chu Hạc Minh lau mặt, trái tim mệt mỏi nhìn cô: “Tôi cứ nghĩ là cô phát hiện quỷ đâu?”
“Quỷ thì tôi thiệt không phát hiện.” Lý Tiểu Tiểu đã kiểm tra hết tủ quần áo với nhà vệ sinh của phòng rồi, bên trong trống trơn trơn, căn bản là không thấy được cái gì mà nữ quỷ.
“Có thể là đi rồi đi.” Lý Tiểu Tiểu ngó ngó thời gian trên đồng hồ, đã 12 giờ nửa đêm rồi, cô có chút buồn ngủ mà ngáp một cái: “Nếu không thì bọn tôi về trước, mai còn phải họp kịch bản đó, chờ nữ quỷ đến đây thì ông lại gọi bọn tôi đi!”
Chu Hạc Minh vừa nghe liền hoảng, vừa muốn nói đừng mà, liền thấy cửa sổ lại mạnh mẽ mở ra, kịch bản trên bàn làm việc bị gió thổi cho lộn xộn, trong lúc nhất thời trong lòng Chu Hạc Minh thế mà lại có một tia cảm giác may mắn, may mà nữ quỷ này lại tới nữa, không thì tối nay ông thế nào cũng phải phát điên trong cái phòng này.
Đúng như theo lời Chu Hạc Minh, kịch bản bị gió lật đến tờ 《Tình nhân biến mất》 này, dưới cái nhìn chăm chú của ba người họ, năm chữ “Tình nhân biến mất” này biến thành đỏ như máu, mơ hồ có chứa một cỗ mùi máu tanh.
*: đây là năm chữ 消失的情人 – tiêu thất đích tình nhân.
Màu của năm con chữ đỏ này càng ngày càng đậm, dần dần bắt đầu thấm máu ra bên ngoài, thậm chí vết máu trên hai chữ biến mất kia đã chảy xuống dưới. Mắt thấy máu kia sẽ liền chảy đến ghi chú mà Chu Hạc Minh ghi chép phía dưới kịch bản, Lý Tiểu Tiểu nhanh tay lẹ mắt rút một tờ khăn giấy ra đặt trên vết máu: “Đừng có chảy được không, có biết bọn tôi họp kịch bản mệt cỡ nào không? Thật khó khăn mới thảo luận xong cái phần này, nếu mà dùng máu che lên chữ viết rồi đạo diễn không có linh cảm thì bọn tôi còn phải họp thêm lần nữa!”
Chu Hạc Minh: “…………”
Giờ phút này còn để ý ghi chú trên kịch bản, cô gái tâm cô cũng thiệt là lớn nha!
Cũng không biết có phải là nữ quỷ cũng bị hành động của Lý Tiểu Tiểu làm cho rung động hay không, thế mà lại thật sự ngoan ngoãn mà đình chỉ đổ máu, trong phòng rơi vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Lý Tiểu Tiểu y như là không nhận thấy được sự quỷ dị mà rút mấy tờ giấy ra rồi nghiêm túc mà xoa xoa, thế mà thật đúng là lau đi hơn phân nửa vết máu, bộ phận còn lại chỉ là một tầng mỏng manh, cũng có thể nhìn thấy rõ chữ phía dưới, túm lại là không ảnh hưởng đến sử dụng.
Lý Tiểu Tiểu vừa lòng mà nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại an ủi Chu Hạc Minh đã nhìn ngu người: “Đạo diễn, kịch bản của ông đã lau sạch sẽ rồi, ghi chú trên đó một chút cũng chưa nhòe, ông cứ yên tâm!”
Chu Hạc Minh câm nín nhìn cô, trong lúc nhất thời không biết là nên cao hứng hay là phát sầu, cao hứng là nữ chính mà mình chọn quả nhiên là không sợ quỷ y như Vương đạo đã nói, phát sầu chính là cô nàng này có chút ngốc nghếch, vào cái lúc nháo quỷ này đây thế mà còn có tâm tình đi lau kịch bản bị quỷ làm bẩn, cơ mà dù cho có lau cho một chút dấu vết cũng không còn thì ông cũng không dám dùng nha, vạn nhất con quỷ kia trốn ở trong kịch bản thì sao?
Nghĩ vậy, Chu Hạc Minh chợt run rẩy, từ sau lưng Phạm Vô Cữu dè dặt cẩn trọng mà thăm dò nhìn kịch bản của mình, nhỏ giọng hỏi: “Nữ quỷ kia có thể trốn ở trong kịch bản hay không a?”
“Đó thật là không có.” Phạm Vô Cữu vẫn luôn ôm cánh tay không nói gì rốt cuộc mở miệng, anh đi đến bên sofa duỗi tay túm một phát, một nữ quỷ áo đỏ tóc tai bù xù bị anh cứng rắn sinh sôi lôi ra từ phía dưới miếng lót sofa đặt xuống đất.
Chu Hạc Minh nghĩ đến cảnh tượng chính mình vừa về đến khách sạn ném kịch bản lên bàn xong liền an vị trên sofa cởϊ qυầи áo kia, bị dọa cho cả người giật mình, theo bản năng đưa tay che kín mông.
Nữ quỷ bất ngờ không kịp phòng bị mà bị túm ra, hai tay tách mái tóc che mặt ra, đầy mặt mộng bức nhìn Phạm Vô Cữu: “Anh lôi tôi ra làm gì?”
“Không phải cô nháo quỷ sao?” Phạm Vô Cữu không kiên nhẫn mà nhìn cô nàng: “Có chuyện gì mau nói, nói xong thì mau cút, đừng có chậm trễ thời gian ngủ của bọn ta.”
Nữ quỷ ngồi dưới đất nhìn một nắm tóc bị Phạm Vô Cữu nhổ xuống, lệ khí chết oan tuôn lên từ đáy lòng, áo đỏ không gió mà bay, làn da xanh mét, thất khiếu chảy máu, thoạt nhìn còn dọa người hơn cả nữ quỷ trong phim kinh dị.
Chu Hạc Minh thấy mặt nữ quỷ từ trắng chuyển xanh, hai hàng huyết lệ từ trong mắt chậm rãi chảy ra, nháy mắt bị dọa đến hai tay liên tục ra dấu đè xuống, hy vọng có thể trấn an cảm xúc của nữ quỷ: “Đừng…… đừng có…… sốt ruột…… cô nói từ từ cũng được……”
Nữ quỷ chậm rãi bay lên khỏi mặt đất, duỗi hai tay ra, đôi mắt đã hoàn toàn không nhìn thấy tròng trắng nữa: “Dám nhổ tóc tôi, mấy người muốn chết!”
Thấy nữ quỷ triệt để hắc hóa, Chu Hạc Minh bị dọa đến sắp tè ra quần, nếu không phải sợ nữ quỷ dời lực chú ý đến trên người mình, ông thế nào cũng phải gào khóc lên mất. Ngay vào lúc ông cho rằng nữ quỷ chuẩn bị bóp chết bọn họ kia, chỉ thấy Phạm Vô Cữu nhấc tay lên tát một phát tát bay nữ quỷ đang bay tới đây, chỉ thấy hơn nửa thân thể của nữ quỷ đều đâm sầm vào trong tường, chỉ còn lại có hai cái đùi ở bên ngoài, còn đặc biệt bất lực run rẩy hai cái.
Chu Hạc Minh: “………………”
Nữ quỷ: “………………”
Tường: “………………”
Liền, chỉ cảm giác có chút đột nhiên, bất ngờ không kịp phòng bị.
Chu Hạc Minh ôm trái tim nhỏ nhảy bùm bùm mà nhìn Phạm Vô Cữu đến mắt lòe sáng, huynh đệ tốt không lừa ông, Phạm Vô Cữu này quả nhiên là cao nhân có thể khắc chế quỷ, có cậu ấy ở đây thì tối nay hẳn là có thể tránh khỏi vuốt quỷ.
Nữ quỷ bị tát vào trong tường giãy dụa nửa ngày mới chui ra được, bên mặt bị Phạm Vô Cữu tát này đã sưng phù y như bánh bao vậy, trong trắng thấu ánh sáng, nhìn vào thế mà lại không có đáng sợ như vậy.
“Anh thế mà dám đánh tôi, tôi muốn anh ở đây bồi tôi!” Nữ quỷ oán hận nhìn Phạm Vô Cữu, hai tay nâng lên, móng tay với tóc trong nháy mắt dài ra hơn 1m: “Ba người các người đều phải chết ở đây!”
Chu Hạc Minh không nghĩ tới nữ quỷ thế mà lại càng khủng bố, lập tức bị dọa đến động cũng hổng dám động, dùng tay chặt chẽ che miệng lại, sợ tiếng hít thở của mình quá lớn.
Lý Tiểu Tiểu bị Ngụy Giai Ý mang theo gặp không ít cô hồn dã quỷ, trong đó có hai con trông cũng rất dọa người, nhưng mà không biết vì sao, từ sau khi cô mở âm dương nhãn, lá gan cũng xoẹt xoẹt to lên, một chút cũng không biết sợ.
Nhìn nữ quỷ còn đang cố gắng mọc dài móng tay, Lý Tiểu Tiểu hảo tâm khuyên cô ta: “Cô đừng có xúc động, có chuyện nói đàng hoàng, sao cứ muốn động thủ chứ? Vạn nhất chọc ảnh tức giận, nhổ trọc tóc cô thì làm sao đây?”
Nữ quỷ tức muốn hộc máu quay đầu nhào về phía Lý Tiểu Tiểu: “Cô câm miệng!”
Phạm Vô Cữu vỗ nơi thắt lưng, tiếp đó vứt ra một cái xích sắt, chỉ thấy xích sắt kia đen nhánh, thoạt nhìn thường thường không có gì lạ, hình như không có gì đặc biệt.
Chu Hạc Minh nhìn mà buồn bực, không nhịn được mà hướng về phía bên hông Phạm Vô Cữu đánh giá: Cái xích sắt này quấn ở trên lưng, chả nhẽ là dùng như dây lưng sao? Đừng nói, còn rất thông minh, tuy không quá đẹp đẽ, nhưng vào loại thời điểm này cũng xem như là một thứ tiện tay.
Nữ quỷ nhìn đến xích sắt bị vứt ra, động tác lập tức bị kiềm hãm, đôi mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm xích sắt vài giây, móng tay dài với tóc dài vèo vèo lùi về, bùm một tiếng liền quỳ gối xuống đất che mặt khóc lên: “Hu hu hu oa, làm tôi sợ muốn chết!”
Chu Hạc Minh: “………………”
Nếu mà tui không nhớ lộn thì, đây là lời thoại của tui đi! Rõ ràng là bị tui bị dọa tè ra quần, sao cô một con quỷ lại quỳ xuống khóc trước!
Chu Hạc Minh thật cẩn thận mà dịch đến đằng sau Phạm Vô Cữu, không quá yên lòng hỏi: “Nữ quỷ này đây là nháo cái gì vậy? Sẽ không phải là chiến thuật dương đông kích tây gì đi?”
Phạm Vô Cữu không để ý Chu Hạc Minh, mà là lạnh như băng quét mắt liếc về phía nữ quỷ một cái: “Nếu mà cô muốn hồn phi yên diệt thì nói thẳng, tôi sẽ không nương tay.”
“Không…… Không phải……” Nữ quỷ quỳ trên mặt đất rất ấm ức: “Tôi vốn là muốn tìm các người hỗ trợ, nhưng nào ngờ mái tóc tôi tốn mấy chục ngàn đồng đi nối lúc còn sống lại bị ngài nhổ xuống nhiều như vậy, lúc này tôi mới không khống chế được mà tức giận.”
Phạm Vô Cữu nhìn một đống tóc bị mình vặt xuống trên đất, lập tức thêm vài phần chột dạ: “Giả chính là giả, tôi cũng không nghĩ tới lại không gánh nổi kéo như vậy nha.”
Lý Tiểu Tiểu nghe vậy thì đi đến bên người nữ quỷ, cẩn thận mà quan sát một chút, thương hại thở dài: “Cũng không trách nữ quỷ người ta tức giận được, trên đỉnh đầu này bị nhổ trọc một mảng rất to nè, vừa nãy lúc cổ vèo vèo vèo mọc dài tóc ra tôi đã chú ý rồi, chỗ bị anh nhổ xuống kia một cọng tóc cũng không mọc ra, này đây thì lúc đánh nhau ảnh hưởng sức chiến đấu cỡ nào.”
Nữ quỷ tán thành gật gật đầu, lau nước mắt không dám hé răng.
Phạm Vô Cữu quấn hết xích sắt lên trên tay, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn nữ quỷ: “Lúc cô chết hẳn là từng nhận được thông báo của Địa phủ đi? Quỷ hồn có thể ngưng lại ở nhân gian, nhưng mà không thể tổn thương người sống, càng không thể nháo quỷ. Cô có biết hành vi của cô đã xúc phạm mấy điều pháp luật của Âm phủ rồi không?”
“Vụ pháp luật đợi chút nói sau đi.” Lý Tiểu Tiểu không nhịn được hỏi: “Cô nói trước vì sao cô lại nháo quỷ đi.”
“Lúc đó tôi là bị người ta bóp chết trong căn phòng này, đến nay thi thể còn không thể thấy ánh mặt trời, hung thủ vẫn cứ ung dung ngoài vòng pháp luật, khi nào chưa thấy hung bị đem ra công lý thì tôi không cam lòng đi Địa phủ.” Nữ quỷ nói đến nguyên nhân mình chết thì trên mặt thêm vài phần oán khí: “Vừa nãy tôi thấy ở trên bàn có một kịch bản, tò mò lật hai trang, vừa lúc thấy được câu chuyện 《Tình nhân biến mất》 này. Hoàng Tiểu Điệp trong câu chuyện rất giống cái tôi đã trải qua, bọn tôi giống nhau là đều bị hãm trong lốc xoáy tình yêu, giống nhau ở đối với người yêu của mình rất tin không nghi ngờ, nhưng cuối cùng bọn tôi lại đều chết trong tay người mình yêu. Nhưng trong câu chuyện cô ấy thật may mắn, sau khi cô ấy chết thì gặp nhân viên công vụ Địa phủ Lý Lạc với trinh thám âm dương nhãn tìm được thi thể thay cô ấy, mà tôi chết đầy đủ 3 năm, lại vẫn cứ bị nhốt trong căn phòng này như cũ.”
“Tuy trong lòng tôi có lệ khí, nhưng cũng vẫn luôn khống chế cảm xúc của bản thân, không có thật sự hóa thân làm lệ quỷ, dựa vào năng lực của tôi căn bản là không có cách nào hiện hình trước mặt người sống, bình thường nhiều lắm cũng chỉ có thể mở cái cửa sổ tắt cái đèn linh tinh. Hôm nay vừa đúng là ngày giỗ tròn 3 năm của tôi, cũng chỉ có một ngày này tôi mới có lực lượng nháo quỷ. Hơn nữa câu chuyện 《Tình nhân biến mất》 này quá mức giống với tôi, khơi dậy oán khí trong lòng tôi, cho nên mới nháo thành công như vậy.” Nữ quỷ nói đến đây thì chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hạc Minh, âm trắc trắc mà cười với ông ấy: “Tôi chết 3 năm, ông là người khách đầu tiên vào căn phòng này ở vào ngày giỗ của tôi, thật đúng là duyên phận nha!”
Chu Hạc Minh che mặt tuyệt vọng muốn khóc, bộ phim chiếu mạng này không quay được không?