Mỉm cười
Âm thanh đầu tiên của bài hát vang lên, trong trẻo, hít một hơi thật sâu, cô bắt đầu cất giọng hát lên
"Anh có hứa là sẽ đưa em đến đó...
Đến một nơi mà anh cho là em sẽ cảm nhận được hạnh phúc
Nhưng đến bây giờ...
Em vẫn chưa được đến đó
Anh đã hứa là sẽ đưa em đi...
Đừng lừa dối em... Vì những lí do vớ vẩn
Trái tim em... Sẽ đau lắm
Anh này... Xin đừng nói với ai bí mật của em
Rằng ở nơi xa kia
Có những bông hoa tuyết màu trắng
Cùng với những bông hoa anh đào màu hồng đang rơi xuống
Em đã từng ước ao...
Được cảm nhận hạnh phúc của con người
Nhưng ...
Em không phải là người...
Em chỉ là một thứ bị con người căm ghét
Phải biến mất
Em không muốn kết thúc như vậy...
Vì thế nên anh hãy đưa em đi
Đưa em đi, đi đến đó
Đưa em đi, đi thật xa
Em chỉ muốn có hạnh phúc
Một câu nói đơn giản
Một ánh mắt dịu dàng
"Anh sẽ đưa em đi!"
Đi đến nơi mà tiếng hát không bao giờ biến mất
Âm thanh ngọt ngào đọng mãi lại nơi đây
Xoa dịu nỗi buồn
Sưởi ấm trái tim
.
Câu hát ngân vang
.
Nụ hôn còn mãi
.
Hạnh phúc muôn đời ..."
"Piing...!"
Nốt nhạc cuối của chiếc đàn piano vang lên để kết thúc bài hát
Sakura mở mắt ra, nhìn sang Syaoran
Cậu đứng lặng người. Tuy nó đã kết thúc, nhưng tại sao, trong lòng cậu, như vẫn còn những dư âm của bài hát vẫn cứ vang vọng mãi nơi đâu
Giọng hát ngọt ngào
Giai điệu nhẹ nhàng
Và cả lời bài hát... Lời bài hát đó...
Giống như có một chút gì, không, rất nhiều nỗi buồn ẩn trong lời bài hát đó!
- Này ! - Sakura tiến lại bên Syaoran, nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu
- Sao tôi gọi mà cậu không nghe?
Nhìn đi chỗ khác
- Này !!! - Sakura nói
Vẫn không thèm ngoái lại nhìn
Dùng tay chạm vào vai của Syaoran, lay nhẹ
Như có một luồng điện cực mạnh chạy qua sống lưng
Sởn cả gai ốc
- Gì? - Cậu quay đầu lại, đáp lạnh lùng
- Sao nãy giờ tôi nói mà không nghe hả ? - Sakura nói, giọng hơi bực tức
- Không muốn trả lời đó rồi sao ? - Syaoran nói
- Cái ... Anh nói cái gì ???
Im lặng nhìn cô
- Mà này ... - Sakura nói
- Sao ?
- Mai anh sẽ đi sứ sang nước Oto gì gì đó đúng không?
- Có lẽ vậy ...
- Anh có thật là muốn đi không ? - Sakura hỏi
- Có lẽ không ...!
- Hử ? - Sakura ngạc nhiên nhìn Syaoran - Không thích đi sao lúc nãy không từ chối?
- À ... Có lẽ là ... - Syaoran nói rồi ngồi ngẫm nghĩ một lúc lâu
- Có thật là không muốn ?
- Có lẽ vậy ...
- Sao anh cứ thích có lẽ, có lẽ, có lẽ hoài thế?
Sakura nói rồi đứng dậy, định đi vào trong
- Này ...! - Syaoran gọi Sakura - Có lẽ ... Ngày mai tôi sẽ làm phiền cô đấy! Đừng giận tôi nhé!
Cô nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu vì câu nói đó rồi cũng thở dài một tiếng, mở cửa bước vào trong
Đi về phòng, không nghĩ ngợi gì cả, cứ trải tấm Futon ra như thường ngày, nằm phịch xuống một cái, trùm chăn lên kín cả đầu, không nghĩ ngợi gì về những chuyện đã xảy ra hay đang xảy ra, thả hồn theo giấc ngủ ...