Sáng
Sakura vẫn còn nằm trong chăn, không chút động đậy, tự nhủ phải ngủ một giấc cho thật khoẻ, bởi vì hôm nay Syaoran đi sứ rồi, đâu cần cô mang thức ăn đến nữa, nếu có thức sớm cũng chẳng có chuyện gì để làm
Từng tia nắng đầu tiên của mùa xuân rọi thẳng vào mặt Sakura không chút ngần ngại qua ô cửa sổ mở toang
Khoan đã... Ô cửa sổ mở toang... Nhưng hôm qua cô đã đóng kín nó rồi mà? Chẳng lẽ gió thổi khiến cửa sổ bung ra?
Không thể nào, hôm qua cô đã cẩn thận cài then sắt vào rồi mà...
Nói đoạn cô ngồi bật dậy, xoa xoa hai mi mắt, nhìn cánh cửa sổ đã bị mở ra, bên dưới là cái then sắt mà hôm qua cô đã cẩn thận cài vào
Bước đến bên chiếc cửa sổ, nhặt cái then cài lên, cô nhìn nó rồi thở dài một cái, đưa tay chống lên thành cửa sổ, hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận không khí ngày đầu tiên của mùa xuân
"Vù..."
Một cơn gió thổi nhẹ qua mặt Sakura, làm từng lọn tóc của cô bay lên nhẹ nhàng
Cánh hoa anh đào màu hồng nhạt khẽ rơi theo cơn gió, đưa tay ra, chạm vào nó
Mịn màng như lụa... Cánh hoa anh đào ấy. Cánh hoa anh đào của mùa xuân... Kiêu sa... Loài hoa mang tên cô
Mỉm cười một cái, đưa tay tung cánh hoa anh đào cho nó bay lên, bay đi theo gió
- Thức dậy rồi à? - Một giọng nói quen thuộc vang lên, lạnh lùng
Cô giật mình, quay đầu lại. Cái cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô là khuôn mặt lạnh tanh như tảng băng ấy đang ngồi tựa lưng vào cánh cửa
Tay cầm một quyển sách dày cộp, đầu hơi cúi, khẽ ngước lên nhìn cô
- Bây giờ mới biết nếu như tôi không có ở nhà thì cô sẽ ngủ dậy muộn như thế nào...
Bất giác nhíu mày
- Từ bao giờ...? - Sakura nói
- Hử?
- Tôi hỏi anh ở đây từ bao giờ ?
- Khoảng 30 phút... Sau khi cô đi vào phòng...
- Có nghĩa là đã ở suốt từ lúc đó tới bây giờ...?
- Đúng!
- Chưa chợp mắt chút nào?
- Đúng!
- Tại sao anh lại không đi sứ? - Sakura nói
- Cũng như hôm qua tôi đã nói với cô... Tôi không thích đi sang nước Oto!
- Và đó cũng là lí do hôm qua anh xin lỗi tôi?
- Có lẽ ...
- Và có nghĩa là anh định ở lại đây cho hết thời gian đi sứ?
Im lặng
Sakura từ từ tiến lại gần Syaoran, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình nâng cằm của Syaoran lên, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, xoáy thật sâu, thật sâu vào trong. Khẽ nhếch mép
- Xin lỗi nhưng... Điều đó là...
Cậu đứng dậy, đẩy tay Sakura ra
- Nếu như cô cảm thấy quá khó khăn
- Tôi vẫn chưa nói hết mà ! - Sakura cười
Quay lại
- Tôi nói là tôi vẫn chưa nói hết !
- Ý cô là sao ?
- Anh có thể ở lại đây ... - Sakura nói - Nhưng chỉ là đến lúc chưa có ai tìm được anh thôi !
Im lặng
- Tôi phải đi thay y phục rồi đi pha hồng trà cho anh ! - Sakura bước vào trong phòng tắm
- Không cần đâu ! - Syaoran nói
- Không cần chuyện gì? - Sakura quay lại nhìn
- Cô không cần phải xuống dưới bếp pha trà cho tôi đâu !
- Tại sao ?
- Nếu như cô xuống ... - Syaoran ngập ngừng - Để pha trà cho tôi ... Thì mọi người sẽ thắc mắc và nghi ngờ tôi đang ở trong phòng cô !
Mỉm cười
- Nhưng anh vẫn muốn uống nó chứ? Cái loại hồng trà ấy ...
Quay mặt chỗ khác
- Được rồi , tôi sẽ cho anh một bất ngờ sau khi tôi thay y phục xong! - Sakura mỉm cười rồi đóng cửa phòng tắm lại