Sau khi Tomoyo và Fujitaka đi vào trong hậu điện, chỉ còn lại 4 người là Fye, Syaoran, Shiro và Sakura. Mọi người vẫn im lặng đứng đó, không có một chút động tĩnh nào. Nhưng chốc chốc, Sakura để ý lại có một ánh mắt lén liếc nhìn qua cô
- Có chuyện gì vậy? - Sakura lên tiếng - Sao ai cũng im lặng mà chút chút lại liếc sang tôi vậy? Tôi có dính gì trên mặt à?
Vẫn im lặng
Sakura cũng không nói gì. Đứng đó quan sát thái độ của từng người. Sao hôm nay, à không, tối nay ai cũng có thái độ hơi dè dặt trước mặt cô
Tại sao vậy?
Không lẽ là do lúc nãy ông ta đã nói gì với họ à?
Nhưng mà nói gì cơ chứ?
Khó hiểu thật đấy!
Thật sự thì đang có chuyện gì xảy ra trước mặt cô vậy???
Chưa bao giờ cô mất kiên nhẫn đến như thế!
Lặng người suy nghĩ một lúc, cô quay bước bỏ đi, tiến về phía cửa ra vào
"Bộp"
Một bàn tay nắm lấy cánh tay của cô, lạnh buốt
Quay đầu lại
Vẫn là cái đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng
- Sao? - Sakura chỉ vỏn vẹn buông một câu khô khốc
Syaoran không nói gì, chỉ nắm lấy tay Sakura, lôi đi như một con búp bê
Sakura cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng đi theo Syaoran, mặc cho cậu lôi cô đi đâu, đôi chân nhỏ nhắn vẫn bước đi đều đều, nối tiếp bước chân kia
Bước ra khỏi cửa chính của khu Đại điện, đi đến một góc khuất của vườn hoa anh đào, nơi có cây đàn piano bám đầy tuyết mà ngày đầu tiên Tomoyo đã đưa cô đến đây
Bỏ tay cô ra
Quay mặt lại
Hai đôi mắt lạnh lùng nhìn nhau, ngọc lục bảo và hổ phách
Thật lâu... Thật lâu...
Syaoran nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhìn Sakura
Rút kiếm ra khỏi vỏ, cậu đưa tay lên, vuốt nhẹ lưỡi kiếm. Liếc sang Sakura khẽ nhíu mày
"Xoạch"
Thanh kiếm bóng loáng được đưa lên cổ Sakura. Cô vẫn đứng đó, không chút động đậy
Thanh kiếm từ từ trượt xuống người, dừng lại ở ngực trái của cô
"Thịch"
Hồ như nghe được tiếng nhịp tim đập, càng ngày càng rõ
"Tách"
Một giọt máu chảy xuống, rơi xuống nền tuyết trắng sắp tan của đêm cuối đông, nhuộm đỏ cả chỗ cô đứng, từ từ lan ra...
Im lặng
Sakura không nói gì, cũng chẳng có biểu hiện của sự sợ hãi, đôi đồng tử xoáy sâu vào con ngươi màu hổ phách của đối phương. Máu tuôn ra, thấm ướt cả một góc của bộ Kimono trắng muốt
"Keng"
Âm thanh của kim loại rơi xuống, tay run run, đứng như không vững, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chàng trai, khó hiểu
Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn đi chỗ khác
- Đúng là... điều kiện đó quá ác độc...! - Syaoran nói nhỏ
- Điều kiện gì cơ? - Sakura cầm thanh kiếm dưới mặt đất lên, đưa qua đưa lại rồi mỉm cười
Nhìn sang Syaoran, chỉ tay vào mũi kiếm còn nhuốm máu
- Màu đỏ... trông thật kiêu sa... thật đẹp...
Cậu im lặng nhìn cô, một chút ngạc nhiên, khẽ nhếch nhẹ mép
- Có thật là... cô không cảm thấy đau... khi tôi dùng thanh kiếm đó... đâm thẳng vào trái tim cô? - Syaoran hỏi
Sakura hơi nghiêng đầu
- Không đau! - Cô mỉm cười đáp
- Tại sao?
- Tôi đã biết trước... - Sakura ngập ngừng - Mình sẽ có ngày đó... Cái ngày mà trái tim bị một... hai... ba... bốn... Và rất rất nhiều thanh kiếm cùng một lúc đâm vào cơ thể, đâm vào trái tim mình...
- Rất nhiều thanh kiếm... đâm vào cơ thể và trái tim cô? - Syaoran nói
Gật đầu
- Nhưng mà này... - Sakura nhìn Syaoran - Có một chuyện tôi muốn hỏi, được chứ?
- Chuyện gì?
- Tomoyo nói... anh là một người rất kiệm lời... vậy tại sao... anh lại nói chuyện với tôi... nhiều như thế?
Giật mình
- Chỉ là do... tôi thấy cô lạ hơn những người khác nên muốn tìm hiểu ... - Syaoran lấy lại thái độ lạnh lùng, quay mặt đi chỗ khác
- Kì lạ thật đấy! - Sakura nói
Rồi cô đứng dậy, đi đến bên chiếc đàn piano vẫn còn nằm trơ trọi như lúc cô mới đến. Bám đầy tuyết và bụi, kéo chiếc ghế bằng đá ở cạnh đó lại, cô ngồi xuống, chỉnh lại những nếp nhăn trên áo, dừng mắt lại ở vết máu trên ngực, mỉm nhẹ môi
"Cạch"
Cô đưa tay giở nắp đàn lên. Những phím đàn trắng muốt, đen nhánh xen lẫn vào nhau hiện ra trước mắt cô
- Có lẽ... anh sẽ hiểu tâm trạng của tôi hiện giờ... nếu như tôi đàn cho anh một bài hát
Syaoran im lặng quan sát
- Xin lỗi... nhưng có lẽ nó không được hay nên anh chịu khó...
- Nói nhiều - Syaoran nói, ngắt ngang lời Sakura - Muốn hát thì hát nhanh đi
Cô tròn mắt
- Tôi hứa... - Syaoran cúi đầu, giọng lí nhí - Là sẽ không bỏ đi giữa chừng đâu!