Cũng có rất nhiều trụ cột vững chắc ẩn náu trong rừng sâu thăm thẩm hoặc đầu đường xó chợ.
Trong thế giới của người bình thường, không ai biết đến họ.
Nhưng trên giang hồ, họ lại có vị trí rất cao quý.
Bọn họ có thể là môn phái.
Hoặc là đại loại kiểu tương tự phòng đấm bốc.
Những cao thủ này, có một số sẽ trở thành thượng khách của gia tộc lớn.
Một số lại ẩn náu trong thành phố, đầu đường xó chợ, sống một cuộc sống tầm thường.
Theo những gì Điền Vong Hỉ nói, Hàn Sơn của Chung Vô Thất chỉ là một môn phái hạng ba.
Và sư môn của Điền Vong Hỉ là trụ cột vững chắc của môn phái hạng hai!
“Xin gia chủ yên tâm, ba ngày sau tôi nhất định mang thủ cấp của Chung Vô Thất và đám người Ninh Châu đó về!
Điền Vong Hỉ buông lời cay độc, sau đó cùng với Uông Nghị Thừa đi phương nam.
Lúc này, trong một biệt viện với tường bao bọc xung quanh ở kinh thành.
Môi trường nơi đây thanh tịnh, hoa thơm chim hót.
Trưởng tộc của gia tộc Hầu Thị, người giàu có nhất kinh thành – Hầu Thụy Niên, một mình đi vào tiểu viện.
Mỗi bước đi của ông ta đều rất cẩn thận.
Ông ta cố ý đi chậm lại, đến bên ngoài cửa biệt viện.
Sau đó, khom chiếc lưng thẳng tấp, cúi cái đầu kiêu ngạo của ông ta xuống.
“Chủ nhân, thuộc hạ có việc cần bẩm báo”
Lúc này, Hầu Thụy Niên hèn mọn như một nhánh cỏ dại trên bờ tường.
Ngay cả cách nói chuyện của ông ta cũng nhỏ nhẹ dè dặt.
Trong lời nói toát ra vẻ hèn mọn và sùng kính vô hạn.
Không lâu sau, trong hòng vang lên một giọng nói rất kỳ lạ.
Giọng nói này không rõ là nam hay nữ, già hay trẻ.
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
Nghe có vẻ hơi khàn, nhưng lại khá trong trẻo.
“Nói”
“Bề nổi của thế giới ngầm ở Thượng Hải đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, hiện giờ người nắm giữ thế giới ngầm ở Thượng Hải là một thanh niên trẻ tuổi tên Liễu Bạch.”
“Thân phận thế nào?”
“Là một chi của gia tộc Liễu Thị.”
Người trong nhà hừ lạnh một tiếng: “Một thäng nhóc tâm thường mà lại được hưởng lợi: “Có lẽ hán là một quân cờ được người khác chọn lựa.”
“Ông đi điều tra kỹ xem người đứng sau lưng hắn là ai?”
“Khi điều tra nhớ cẩn thận chút”
“Đừng để những lão già ẩn mình dưới nước kia nhìn thấy”
“Vâng” Hậu Thụy Niên khom lưng quỳ gối vội đáp.
“Kế hoạch này đã được chuẩn bị từ hai thế hệ, tuyệt đối không cho phép có sai sót nào.”
“Kẻ nào cản đường ta, không cần biết có thân phận gì, không quan tâm già trẻ, giết!”
“Vâng!”
Khi Hầu Thụy Niên từ trong tiểu viện bước ra, phát hiện khắp người mình đầy mồ hôi lạnh.
Hắn tùy tiện vặn tay áo cũng có thể vắt ra nướ!
c Mỗi lần gặp chủ nhân, hắn đều có cảm giác trải qua một phen sống chết.
Nhưng cũng chỉ có chủ nhân như thế mới xứng để hắn theo hầu!
Ánh mắt hắn nhìn về phương nam xa xôi, trên mặt nở một nụ cười lạnh.
Mồi câu đã thả, bây giờ chỉ đợi cá lớn cắn câu thôi!
“Wow, nơi này là Thượng Hải ư, lớn hơn Ninh Châu chúng ta nhiều.”
Liễu Hồng Hoa ngồi trên xe hơi, suốt chặng đường cái miệng nói không ngừng nghỉ lúc nào.
Ngược lại Trương Toàn Đức ngồi bên cạnh bà ta vẻ mặt điềm tĩnh: “Bà đừng lải nhải giống như nhà quê lên tỉnh nữa được không?”
“Thượng Hải là đô thị lớn quốc tế, nơi nhỏ bé như Ninh Châu sao có thể sánh với nó chứ?”
“Chúng ta sắp trở thành người có tiền rồi, Thôi Thiên Tứ là người của gia tộc Chu Thị.”
“Chỉ cần đi theo hắn ta, sau này biệt thự xe sang, chúng †a muốn gì được nấy!”
Vừa nhắc đến Thôi Thiên Tứ, Liễu Hồng Hoa vội nói với Trương Diệu Diệu ngồi bên cạnh: “Con cố gắng mà dụ được Thôi Thiên Tứ.”
“Như vậy thì nhà chúng ta thật sự có thể lên như diều gặp gió rồi.”