Người đàn ông đứng đó, không nói câu nào, nhưng ánh mắt sắc như dao!
Cho dù là Uông Tố Lang cũng không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung niên.
Bởi vì, trên người ông ta mang một khí tức bức người.
Uông Tố Lang ngạc nhiên lại càng vui mừng hơn.
Ông ta vội vã dẫn. hãi người vào pHöng khách dâng trà thượng hạng. h ƒ Theo lời giới thiệu của Uông Nghị Thừa, người đàn ông trung niên này tên Điền Vong HỈ, là nhị sư huynh của hắn.
Lần này Điền Vong Hi xuống núi cùng Uông Nghị Thừa không định về sư môn nữa.
Uông Tố Lang nghe đến đây hai mắt sáng rực lên!
Đúng là bưồn ngủ mà gặp chiếu manh.
Trong lúc gia tộc nguy cấp, một đứa con trai tông sư và sư huynh đại tông sư từ trên trời rơi xuống.
Uông Tố Lang nói lại một lần nữa tình hình hiện tại của gia tộc, đồng thời cũng đưa ra đãi ngộ cực kỳ hậu hĩnh cho Điền Vong Hi.
Một căn biệt thự, hai cô gái xinh đẹp, mỗi tháng tám triệu tiền thưởng!
Điền Vong Hỉ nghe xong lập tức gật đầu đồng ý.
“Gia chủ, từ nhỏ sư phụ đã dạy chúng tôi không lập công không hưởng lộc.”
“Nếu tôi đã nhận nhiều tiền như vậy thì phải làm việc giúp ngài.”
“Trên đường đến đây tôi đã nghe nói, người của ngài đã bị tổn thất nặng ở Ninh Châu”
“Thậm chí ngay cả đại tông sư trong gia tộc cũng bị giết luôn”
Uông Tố Lang thở dài: “Đám người Ninh Châu đó độc địa giảo hoạt”
“Bọn chúng liên thủ với Chung Vô Thất chưởng môn Hàn Sơn, dùng âm mưu quỷ kế khiến toàn bộ người ta cử đi đều bị khử sạch.”
Điền Vong Hỉ cười lạnh: “Đám mọi rợ phương nam không đủ thực lực, chuyên làm mấy thủ đoạn hạ lưu nham hiểm bẩn thỉu”
“Bây giờ tôi sẽ đến đó chặt đầu đám người này tế cho những người anh em đã chết!”
Vừa nghe lời này, Uông Tố Lang vội vã xua tay.
Ông ta không hy vọng đại tông sư khó khăn lắm mới có được lại bị đám người Ninh Châu đó giết chết.
“Ninh Châu quá sâu, hơn nữa Chung Vô Thất còn là cao.
thủ bậc đại tông sư.”
“Ông ta thành danh đã lâu, lại là chủ nhân của cả một môn phái”
“Một mình cậu thế cô sức yếu, sao có thể đối phó lại chúng được chứ?”
Theo Uông Tố Lang thấy, tứ đại gia tộc điều bốn đại tông sư đều không làm gì được Chung Vô Thất.
Tên Điền Vong Hỉ trước mặt này còn non nớt, đi cũng chỉ để nộp mạng.
Điền Vong Hỉ trợn to mắt, khí thế lớn mạnh ập lên người Uông Tố Lang.
Khoảnh khắc đó, Uông Tố Lang cảm giác dường như có người đè lên vai ông ta, ấn chặt ông ta xuống sofa, khiến ông ta không nhúc nhích được, đồng thời lạnh hết sống lưng.
Một loại khí tức chết chóc mãnh liệt bao trùm khắp người ông ta.
Lúc này, trong lòng Uông Tố Lang nảy sinh một nỗi sợ hãi cực điểm.
Dường như chỉ cần Điền Vong Hỉ cử động một ngón tay là có thể dễ dàng xóa sổ ông ta.
“Chung Vô Thất? Hừ, rác rưởi!”
“Tôi muốn giết ông ta thì chỉ cần một cánh tay là đủ!”
Kiêu ngạo: Lạnh lùng!
Điên cuồng!
Áo choàng trên người Điền Vong Hỉ không gió mà động.
Một luồng khí kình lớn mạnh chấn động lồng ngực Uông Tố Lang, như bị nhét cục bông, cực kỳ khó chịu!
Lúc này Uông Nghị Thứa ngồi bên cạnh mới mỉm cười giải thích: “Ba, thật ra trước giờ mọi người đều ngộ nhận”
“Mọi người cứ quen nhận định một số cao thủ là tông sư hoặc đại tông sư”
“Tiêu chuẩn này là do các gia tộc thế tục tự định ra, khác với các môn phái giang hồ của con”
“Lấy một ví dụ, bây giờ tuy con là tông sư, nhưng nếu gặp phải tên Chung Vô Thất kia cũng chưa chác đã thua, huống hồ là nhị sư huynh của con”
Vẻ mặt Điền Vong Hỉ lãnh đạm, giọng nói sắc bén như dao: “Hàn Sơn chỉ là một môn phái nhỏ trong thế tục”
Tiếp đó, Điền Vong Hỉ giảng giải một số việc chỉ thuộc về Giới giang hồ của họ với Uông Tố Lang.
Giang hồ.
Là một từ vựng đặc biệt chỉ có ở Trung Quốc.
Giang hồ thực ra không hề thần bí, nó ở ngay cạnh mọi người.
Nơi nào có người thì có giang hồ.
Trong giang hồ, có Thái Sơn Bắc Đẩu như Thiếu Lâm, Võ Đang.